Lâm Hồi Âm âm thầm cười một tiếng, lại đạp trên thân kiếm, tập trung toàn bộ
tiên lực, đọc khẩu quyết một lần sau đó nhanh chóng cách mặt đất.
Nàng dùng toàn bộ niệm tực khống chế kiếm, từ từ bay lượn từ thấp đến cao mấy
vòng. Lúc đầu nàng có chút không giũ được thăng bằng, cũng không khống chế
được kiếm quá tốt, muốn sang trái kiếm lại bay sang phải, muốn bay sang phải
lại chạy sang trái, nhưng sau một lúc kiếm thật sự chuyển động theo suy nghĩ
của nàng.
Lâm Hồi Âm nhịn không được đắc ý một cái, kiếm kia lập tức run mạnh. bị dọa sợ
nàng vội vàng thu lại suy nghĩ, không nghĩ bậy nữa, hướng kiếm vững vàng bay
thẳng lên cao.
Kiếm càng bay càng cao, Lâm Hồi Âm không dám nhìn xuống, chỉ dám nhìn thẳng
phía trước, tưởng tượng như mình đang ở trên mặt đất, sau đó thử lượn vài vòng
trong không trung.
Đang bay ở trên cao nên Lâm Hồi Âm vân có chút lo lắng, nên tốc độ lúc đầu hơi
chậm, sau thấy mình lượn vài vòng cũng không sao nên thử tăng tốc độ lên.
Thử nhiều lần, Lầm Hồi Âm hoàn toàn đảm bảo mình đã khống chế chắc khẩu quyết
hành phi ngự kiếm, lúc này mới nhìn quanh một vòng, sau đó rất nhanh nhìn thấy
bóng dáng Liên Y trong hàng đệ tử trên không trung.
Lâm Hồi Âm vội đạp kiếm bay về phía Liên Y.
Lúc nàng sắp đến gần Liên Y, trong lúc bất chợt tăng nhanh tốc độ, sau đó làm
như Liên Y lượn quanh nàng lúc nãy cũng lướt qua bên cạnh nàng ấy, còn tỏ ra
như vô tình đụng vào cánh tay của nàng ta.
Liên Y đang vừa bay vừa nói chuyện với một nam đệ tử, vốn dĩ không hề để ý đến
Lâm Hồi Âm. Nhất thời bị đung một cái, cả người nghiêng ngả không vững, suýt
nữa té xuống đất. May mà nam đệ tử bên cạnh phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ
nàng. Vội lấy lại thăng bằng, đạp trên thân kiếm, ngẩng đầu thấy Lâm Hồi Âm
đang nhìn minh cong môi cười một tiếng!
Liên Y chợt hiểu là Lâm Hồi Âm cố ý, từ trước đến giờ nàng đâu thể chịu thua,
cũng không dễ dàng tha thứ cho người dám qua mặt nàng, nên quay đầu nói với
nam đệ tử kia một câu rồi phi kiếm bay về phía Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm biết Liên Y đang bay về phía mình, nàng không hề lật đật, chỉ là
đạp kiếm không nhanh không chậm bay tiếp. Lúc Liên Y sắp đuổi kịp mình lại đột
nhiên quay đầu, Liên Y bị dọa sợ lập tức lui kiếm về phía sau, mới tránh khỏi
vụ va chạm!
Mới trải qua một màn kia, Liên Y bị dọa cho sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng
Lâm Hồi Âm lại cười nhạt một tiếng: “Liên Y công chúa, cẩn thận một chút!”
Ngay sau đó, đạp kiếm lướt qua người Liên Y, chậm rãi bay qua.
Lúc bay, Lâm Hồi Âm giả bộ ném kiếm, bộ dáng lóng ngóng, vụng về, nghiêng trái
một chút, bổ về phải một chút lúc cao lúc thấp.
Liên Y ổn định kiếm, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hồi Âm. Lại nhìn độ cao một
chút, thầm nghĩ, hôm nay nàng ta vừa mới bay được, sợ là kỹ thuật chưa tốt.
Nếu bây giờ nàng đụng mạnh vào, khẳng định nàng ta sẽ không khống chế được,
đến khi đó chắc chắn sẽ té xuống…