Liên Y nhìn cửa nhà xí cười lạnh một tiếng, rồi xoay người sửa lại váy mình
ung dung bước về phía giáo đường.
Những người khác cũng vội vàng sửa sang lại váy, chạy nhanh theo Liên Y.
……….
Ở trong gian nhà xí, Lâm Hồi Âm cảm thấy ánh sáng bỗng tối hơn, nghi hoặc nhìn
xung quanh một chút, phát hiện cửa phòng đã đóng lại.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, rửa tay một chút sau đó rũ mấy giọt nước trên tay
rồi đẩy cửa. Nhưng phát hiện cửa lại bất động, Lâm Hồi Âm nhíu mày rồi đẩy
thêm cái nữa nhưng cửa vẫn không cách nào mở ra, lúc này nàng mới hiểu rõ mình
bị người ta khóa cửa ngoài rồi.
Không cần suy nghĩ cũng biết là bọn người Liên Y làm, chắc là định nhốt nàng
trong này khiến nàng không đến lớp được, sau đó bị sư huynh trừng phạt đứng
tấn một ngày không được ăn uống!
……
Ở giáo trường.
Lúc Dạ Huyền đến, mọi người trong ban giáp đã đến hết, ngay cả ngũ sư huynh
cũng đã đến.
Hắn không đặt những người khác vào mắt, chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình,
phát hiện vị trí Lâm Hồi Âm phía trước vẫn còn trống.
Theo bản năng hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện Liễu Nhiễu đã đến, bày
ra bộ dáng không chút hứng thú như cũ, yên lặng đọc sách.
Nàng đâu?
Bình thường nàng luôn đến trước giờ học một lúc, sao bây giờ còn chưa đến?
Dạ Huyền cau mày, đáy lòng dâng lên dự cảm xấu, thầm tính toán thời gian một
chút, không bao lâu nữa tiếng nhạc vào học sẽ vang lên, nếu nàng đến trễ nhất
ddihj bị phạt.
“Được rồi, chuẩn bị vào học, đã đến đủ chưa?” Trong lúc bất chợt ngũ sư huynh
vỗ vỗ tay, tỏ ý mọi người im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua một lần sau
đó dừng lại chỗ ngồi trống không của Lâm Hồi Âm, hỏi: “Đó là vị trí của ai?”
“Lâm Hồi Âm.” Một đệ tử nam ngồi bên cạnh trả lời.
“Nàng đâu? Sao còn chưa đến?” Ngũ sư huynh.
Không ai trả lời.
Liễu Nhiễu khép sách lại, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một lượt cũng
không thấy nàng đâu. Mi tâm nhíu chặt theo bản năng nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền cảm giác được có người đang nhìn mình nhàn nhạt nghiêng đầu qua, hai
ánh mặt chạm nhau sau đó đều lắc đầu.
Liên Y xinh đẹp đứng cách đó không xa, thu thần thái của Liễu Nhiễu và Dạ
Huyền vào mắt, sau đó không nhanh không chậm cười nhạt một tiếng.
Sắp vào học, sẽ không có đệ tử nào đi nhà xí, Lâm Hồi Âm nhất định không thể
ra ngoài được, mà cho có thể đến đi nữa thì cũng trễ hơn nửa giờ, lần này nàng
nhất định bị trừng phạt.
Sau đó nụ cười của Liên Y càng trở nên rõ ràng hơn.
Ngày đầu tiên đến Thần Sơn nàng đã bị nàng ta chơi một vố khó coi như vậy. Bây
giờ lại giành giật cả tên đàn ông nàng thích!
Thù mới hận cũ công lại sao nàng có thể bỏ qua đây.
Không một ai có thể được chú ý hơn Liên Y nàng, Lâm Hồi Âm cũng không được!
Vậy nên đây mới chỉ là bắt đầu.