Người tiếp theo bên tổ Liễu Nhiễu là Dạ Huyền đang ngủ gục trên bàn.
Thừa dịp ngũ sư huynh rút tờ giấy kế tiếp, Lâm Hồi Âm vì vinh dự của cả tổ mà
đảm đương trách nhiệm nặng nề, xoay người dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay
Dạ Huyền.
Vốn dĩ Dạ Huyền không ngủ, nắm bắt hết tất cả những tình tiết đã qua, giống
như vừa rồi Liên Y bêu xấu Hồi Âm, hắn đều nghe cả, ghi nhớ ở đáy lòng sau đó
tìm đúng thời cơ không chút lưu tình làm nàng ta xấu mặt. Nàng công chúa kia
dám làm Hồi Âm khó chịu, vậy thì nhất định hắn cũng làm nàng ta khó chịu, thậm
chí còn nhạo báng cô ta một lần.
Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền nằm trên bàn, giống như chết vậy, chẳng có phản ứng
gì, nghiêng đầu lại thấy Ngũ sư huynh đã rút thờ giấy ra, đang chuẩn bị mở,
nàng gấp gáp lay cánh tay Dạ Huyền lần nữa: “Này, này, dậy đi, dậy đi!”
Dạ Huyền vẫn không thèm để ý, vùi mặt giữa hai cánh tay, khẽ cười, nàng đang
nghĩ cách gọi hắn dậy ư?
Ngũ sư huynh đứng đó đọc câu hỏi một lần.
Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền không dậy, tình thế cấp bách vội đưa tay ra túm lấy
một lọn tóc của hắn lôi mạnh.
Cảm giác đau từ da đầu truyền đến, theo bản năng Dạ Huyền bắt lấy tay Hồi ÂM,
sau đó ngẩng đầu lên ánh mắt lóe lên nhìn nàng, đồng thời trả lời câu hỏi của
ngũ sư huynh.
Tay của hắn lành lạnh, một giây bắt lấy tay nàng kia, như có dòng điện chạy
lan trong cơ thể nàng, theo bản năng Lâm Hồi Âm hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn
Dạ Huyền.
Tuy Dạ Huyền không ngủ nhưng vẫn nhắm mắt lại, trong lúc bất chợt mở ra có
chút mông lung, làm giảm bớt vẻ lãnh ngạo thường ngày càng làm nó trở nên mê
hoặc hơn.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Hồi Âm cảm thấy mình bị say mê, trong mắt nàng dường
như chẳng còn gì khác nữa.
Ánh mắt này của hắn, là một đôi mắt rất xinh đẹp, so với những đôi mắt ở hình
áp phích trong hiện đại còn đẹp hơn rất nhiều.
Mắt hắn không lớn không nhỏ, kích thước vừa đẹp, ánh mắt thâm thúy không mất
vẻ trong trẻo, giống như một hồ sâu không thấy đáy, hấp dãn người nhìn thiến
vào thế giới nội tâm của hắn.
Ánh mắt hắn tản ra rất nhiều loại ánh sáng, sâu uẩn, sáng chói, lỗng lẫy còn
có một chuỗi làm nàng không thể nào hóa giải được, rất phức tạp.
Lần trước trong rừng trúc phát sinh tình huồng như vậy, Triêu Ca cũng vì nàng
mà mất thần.
Bây giờ, lúc nàng thanh tỉnh lại, lại phát hiện mình đối diện lâu với một
người đàn ông như vậy.
Chỉ là đối diện như vậy, Lâm Hồi Âm cảm thấy đáy lòng mình gợn lên những tầng
sống.
Dạ Huyền nuốt nước miếng, theo bản năng xiết chặt tay nàng, tầm mắt không thể
nào dời khỏi mắt nàng.
Đột nhiên ban giáp truyền đến một trận hoan hô, làm Lâm Hồi Âm thức tỉnh, nàng
vội vàng lúng túng dời khỏi Dạ Huyền, sau đó rút tay về, nàng rút quá vội
không cẩn thận làm vướng vài sợi tóc bạch kim của hắn, làm Dạ Huyền cũng thức
tỉnh.