Bên này Liễu Nhiễu và Hồi Âm là hai nữ duy nhất, còn lại đều là nam. Dạ Huyền
đổi chỗ ngồi vừa vặn ngồi sau lưng Lâm Hồi Âm. Một chút tính tự giác cũng
không có, hắn nhắm mắt, nằm trườn trên bàn ngủ tiếp. Mà những nam đệ tử khác
cũng không vội vàng bàn chuyện trên trời dưới đất. Liễu Nhiễu thân là tổ
trưởng cũng vẫn cầm quyển sách thần chú cổ xưa đọc.
Lâm Hồi Âm im lặng so sánh tình trạng của hai tổ một chút, kết luận không phải
ai thắng ai thua, ngược lại năng lực tự an ủi mình của Liên Y rất tốt, rõ ràng
mới vừa rồi bị mất mặt như vậy nếu đổi lại là nàng thì có lẽ chẳng thể nào ở
lại nữa, nhưng sau khi nàng ta khóc xong lại giống như chẳng có việc gì, phân
công người tổ mình ôn lại khẩu quyết.
Qua một lúc, Ngũ sư huynh dùng trường kiếm đeo bên người gõ lên bàn, ý bảo mọi
người im lặng, sau đó tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Cuộc thi chưa làm hai vòng, vòng thứ nhất mỗi tổ một người đáp, vòng thứ hai
là cướp đáp.
Sau khi ngũ sư huynh tuyên bố luật chơi, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Đầu tiên tổ của Liên Y rút trước, theo vị trí của từng người bắt một câu hỏi
ngẫu nhiên rút ra từ trong rương.
Bên tổ Liên Y một nữ đệ tử dáng dấp thanh tú, vận khí tương đối tốt đứng dậy,
chỉ là khẩu quyết ẩn thân đơn giản, nàng không hề do dự mà đọc lên. Ngũ sư
huynh hài lòng gật đầu, cho nàng ngồi xuống. Rồi đến lượt nam đệ tử bên tổ Lâm
Hồi Âm, cũng rút từ trong rương ra một tờ giấy, không phải câu gì khó, nam đệ
tử kia cũng trả lơi rát nhanh.
Một một đều, sau đó lại là người bên tổ Liên Y, cứ tiếp tục như vậy, sau khi
Ngũ sư huynh hỏi hết hai mươi câu, cả hai tổ đều có người không trả lời được.
Kết quả vẫn đều.
Cuộc thi càng lúc càng kịch tính, rất nhanh đã đến lượt Lâm Hồi Âm.
Bất quá nàng chỉ nhớ mười tám thuật ẩn thân. Đáy lòng có chút khẩn trương, tuy
nhiên nàng vẫn đứng dậy, nín thở nhìn Ngũ sư huynh lôi ra một tờ giấy trong
rương, từ chữ một nói: “Hồi Âm, ngươi đọc cho ta khẩu quyết ẩn thân.”
Mới vừa rồi đội Lâm Hồi Âm có một nam đệ tử không trả lời được làm cho tỉ số
bị chênh lệch, nếu giờ nàng cũng không trả lời được thì sẽ càng kéo dài khoảng
cách hơn. Theo bản năng, Liễu Nhiễu muốn cầm bút lông lên viết cho Lâm Hồi Âm
nhìn, nhưng lại bị Ngũ sư huynh trừng mắt nên đành ngượng ngùng đặt bút xuống.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm bật cười lớn, cái này có tính là nàng gặp may không, nàng
chỉ thuộc mười tám câu kia, mà lại chọn trúng câu đó, nhất thời Lâm Hồi Âm
bình tĩnh nhìn ngũ sư huynh, chậm rãi đọc khẩu quyết ẩn thân.
Liễu Nhiễu thấy nàng thuộc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả những đệ tử khác cũng cười trên nỗi đau khổ của người khác mà òa lên
hoan hô một tiếng.
Liên Y chờ đợi xem kịch vui bất bình hừ một tiếng, mặt con thường đứng dậy trả
lời câu hỏi của mình.
Liên Y luôn háo thắng nên yêu cầu hơi hà khắc về bản thân, với câu hỏi ngẫu
nhiên Ngũ sư huynh rút ra, dễ dàng trả lời được.
Người tiếp theo bên tổ Liễu Nhiễu là Dạ Huyền đang ngủ gục trên bàn.