Liên Y vốn định cho lâm Hồi Âm khó chịu, nhưng không nghĩ đến nàng lại dùng
cách dễ dàng như vậy để hóa giải, thậm chí còn chọc người ngũ sư huynh. Đáy
lòng rất không vui đứng lên, nhưng nét mặt vẫn cố duy trì thần thái, nhìn
những người trong lớp một vầng, phát hiện ở dãy ngoài cửa sổ trừ Dạ Huyền ra
thì tất cả đều là tổ của nàng. Nên con ngươi chuyển động một chút liền quay
đầu chỉ vào hàng Dạ Huyền, giọng điệu xảo quyệt nhìn ngũ sư huynh nói: “Ngũ sư
huynh không cần phiền phức như vậy, đổi vị trí rất phiền toái nên cứ để cả dãy
này tổ ta đi.”
Chỉ là Ngũ sư huynh còn chưa lên tiếng thì một giọng nói khác đã truyền đến:
“Không có hứng thú.”
Giọng nói trong veo lại mang theo một khí chất yêu mị trong nháy mắt làm cho
cả lớp yên tĩnh lại.
Giong nói kia đều làm cho mọi người bị đắm sâu vậy.
Mọi ngời trố mắt nhìn nhau, rốt cuộc mới ý thức được người lên tiếng là ai.
Là người đó, từ lúc vào ban giáp chia mở miệng nói chuyện ở nơi công cộng khi
nào, bọn họ không biết tên của hắn.
Dạ Huyền gục trên bàn từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút mờ mọt,
thấy mọi người đang nhìn mình lại cau mày, nhìn ngũ sư huynh lạnh nhạt nói:
“Ta không có hứng thú.”
Mặc dù lần trước bị Dạ Huyền tuyệt tình cự tuyệt, nàng đã rất khổ sở chạy về
phòng mình khóc ước chừng ba giờ. Đáy lòng nàng thực sự rất hận Dạ Huyền,
nhưng trong giờ học gặp lại hắn nàng phát hiện mình không sao hận nổi. Thậm
chí con tim còn đập mạnh hơn, chỉ là Dạ Huyền lần trước hắn không chút lưu
tình nên nàng không dám trực tiếp tiếp cận nữa, vậy nên lần này mới nhân cơ
hội muốn cùng tổ với hắn.
Nhưng không hề nghĩ đến vẫn là bị hắn cự tuyệt.
Hơn nữa còn dùng câu nói lạnh như băng: “Không có hứng thú.”
Đáy lòng Liên Y khổ sở không sao diễn tả được, nhất thời không nhịn được, xung
quanh cũng không ít người đang chú ý, bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, giọng nói ai
oán: “Tại sao ngươi muốn cự tuyệt ta?”
Kết quả Dạ Huyền cũng không thèm liếc Liên Y một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”
Một câu nói làm Lâm Hồi Âm suýt bật cười thành tiếng, cũng may nàng phản ứng
nhanh che miệng cúi đầu mới dám âm thầm cười một tiếng.
Không nghĩ đến Hắc thái tử trước sau luôn máu lạnh vô tình cũng có lúc đáng
yêu như vậy.
Người ta từng tỏ tình với hắn mà hắn lại hỏi người ta một câu, ngươi là ai?
Quả nhiên giết người không đền mạng.
Nếu không phải nàng sợ mình sẽ cười đến mức không ngậm được miệng còn không
nàng cũng muốn ngẩng đầu xem Liên Y nàng công chúa đáng ghét kia sẽ có biểu
hiện như thế nào.
Lúc nghe Dạ Huyền nói, Liên Y hơi sửng sốt sau đó trong nháy mắt lại càng thêm
sửng sốt không biết có phải do mình nghe nhầm hay không, sau đó sắc mặt trắng
nhợt, nhìn Dạ Huyền á khẩu.