Nhìn hộp thuốc chìm nhanh trong nhà xí, dần dần không còn thấy đâu, Dạ Huyền
không nhìn được mà nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó chậm rãi xoay người,
chỉnh trang lại áo quần một chút, rồi tự nhiên đi ra ngoài.
…..
Lúc Dạ Huyền trở lại ban Giáp thì Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu ngồi hai bàn chỉ
cách nhau một khe hở không biết đang nói gì mà cười tươi rất vui vẻ.
Lâm Hồi Âm cảm thấy có người đang nhìn mình nên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua
của chính.
Dạ Huyền không nhanh không chậm dời tầm mắt, mặt bình tĩnh chậm rãi bước về
chỗ ngồi của mình.
Lâm Hồi Âm nghi ngờ nhìn Dạ Huyền, cuối cùng không phát hiện được điều gì bất
thường chỉ xem như mới vừa rồi sinh ra ảo giác, nên tiếp tục cúi đầu cười nói
với Liễu Nhiễu.
Lúc Dạ Huyền vừa ngồi xuống thì tiếng nhạc vào học vang lên, rất nhiều đệ tử
rối rít chạy vào lớp, sau một màn ồn ào náo động, phòng học lại trở nên yên
tĩnh.
Giờ học thần chú khẩu quyết này là Ngũ sư huynh phụ trách hướng dẫn bọn họ.
Lúc tiếng nhạc vừa kết thúc thì ngũ sư huynh cầm một quyển sách đi vào.
Khẩu quyết thần chú có hơn mấy ngàn điều, mặc dù mỗi câu đều không quá dài
nhưng nhỡ hết thì vẫn rất chết người, từ lúc học chính thức đến giờ đã bảy
ngày, vậy nên lúc này, ngũ sư huynh vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay
chúng ta cùng chơi một trò chơi.”
Khẩu quyết thần chú là giờ học mà mọi người ở ban giáp chán ghét, đau khổ
nhất, không phải sao chép thần chú cũng là lầm bầm học thuộc không ngừng,
không thì cả lớp cùng đọc lớn vài điều luật. Bây giờ ngũ sư huynh lại nói chơi
một trò chơi nên ai cũng hưng phấn, có nam sinh vào kêu lên: “Hay.”
“Chúng ta chia hai tổ tranh giải.” Ngũ sư huynh vừa nói vừa đưa tay ra, trong
miệng không biết lẩm nhẩm gì, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một cái rương, sau
đó hắn giơ quyển sách trong tay lên, đặt quyển sách ở đầu ngón trỏ nhẹ nhàng
lắc lư mấy cái, quyển sách kia trong nháy mắt hóa thành một tờ lại thêm một tờ
giấy nhỏ, lần lượt rơi vào trong gương: “Cả lớp chia làm hai tổ, hay sau đó ta
rút ra một tờ giấy trong này, trên tờ giấy đều là khẩu quyết thần chú, ta hỏi
ngươi đáp nếu như đáp đúng thì thắng, nếu sai thì thua, và bị phạt đánh vào
lòng bàn tay. Cuối cùng đội nào có thành tích thấp hơn phải quét dọn nhà xí
mười ngày.”
Nhà xí vốn là do mấy người thay phiên nhau quết dọn, cách ba bốn ngày lại đến
lượt mình, bây giờ tranh giải có thể tránh khỏi dọn nhà xí, mọi người đều rất
mong đợi.
“Tốt lắm, nếu mọi người không có ý kiến thì tự do phân tổ đi.” Mặc dù trong
giờ học ngũ sư huynh rất nghiêm khắc, nhưng vẫn có chút lời biếng nếu chuyện
không quan trọng thì càng lười biếng hơn.
Một lớp ba mươi người, chia làm hai tổ, mỗi tổ mười lăm người.
Ở trong lớp, nhân duyên của Liên Y rất tốt, nên khi nàng nũng nịu đứng dậy hỏi
ai cùng một tổ thì hơn một nửa người trong lớp giơ tay.
Liên Y rất tự hào ngẩng cao cằm, giống như rất hưởng thụ khí chất ưu việt của
mình vậy.