Gã đàn ông đang xoa tay nàng giống như nhìn được mọi thứ trong bóng tối, nghe
được lời nàng nói cơ thể hắn run lên một cái, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn àng.
Lâm Hồi Âm không có tiên lực cao thâm như vậy, không cách nào thấy rõ biểu cảm
của tên kia, chỉ biết hắn run lên một cái, bởi vì mình biết thân phận của hắn
nên hắn mới khẩn trương như vậy. Vậy nên nàng càng khẳng định, vừa mở miệng
định nói chuyện bàn tay đang xoa bóp cho nàng đứng dấy, áp nàng ngã xuống
giường, cúi đầu ngậm chặt môi nàng.
Hắn giống như không vui, động tác hôn nàng không ôn nhu như hai lần trước mà
hung bạo hơn, quấn chặt lưỡi nàng, dùng sức liếm hút làm nàng có cảm giác đau.
Tay hắn dùng lực, không nói không rằng xé áo quần nàng ra từ môi nàng một
đường hôn xuống.
Lâm Hồi Âm không nghĩ tên đàn ông biến thái này lại đột nhiên vội vã như vậy,
đáy lòng hơi khẩn trương, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản hắn
chẳng để ý đến phản kháng của nàng, chỉ là tự mình lột quần nào nàng, gặm cắn
trên da thịt nàng.
Động tác của hắn rất nhanh, chỉ một lát đã lột sạch áo quần trên người nàng,
cũng bắt đầu tự cởi của mình, nhưng môi của hắn vẫn không rời khỏi da thịt
nàng
Lâm hồi Âm không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, run rẩy,
khẩn trương, nghi ngờ và cả thẹn thùng, tất cả cứ giằng co nhau làm nàng trở
nên bát lực.
Nàng muốn đưa tay đẩy hắn ra nhưng lại mềm nhũn không chút sức lực.
Nghe tiếng áo quần rơi xuống đất, sau đó cảm nhận được thân hình nóng bỏng của
gã đàn ông kia, thân thể trần trường dán trên da thịt nàng.
Không biết vì khẩn trương hay là do tình dục mà trên người hắn xuất hiện một
tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng có chút gấp gáp, ôm chặt eo nàng tiến thẳng chủ
đề.
Một giây hắn xông vào cơ thể nàng kia, Lâm Hồi Âm không cách nào hình dung
được cảm giác đau, theo bản năng cắn chặt môi dưới, bàn tay nắm chặt thảm lông
xù dưới thân.
Hắn nhìn rõ thần thái của nàng, cảm nhận được nàng đau đớn, nên nín thở không
dám nhúc nhích, qua một hồi lâu thấy vẻ mặt nàng tốt hơn một chút mới thử
chuyển động, mi tâm nàng vẫn nhíu chặt, không hề có biểu cảm vui vẻ, nhưng hắn
cảm thấy thoải mái, cảm giác sung sướng đưa hắn đến tận chân trời, làm hắn
không thể nào nhịn được nữa điên cuồng xâm nhập vào cơ thể nàng.
Mặc dù Lâm Hồi Âm đã bị hắn cướp sự trong sạch nhiều lần, nhưng cũng không thể
nào đường đường chính chính trải qua một trận yêu với hắn, lòng bất động tỏ ra
đạm bạc, vậy nên với sự chuyển động của người đàn ông nàng cũng chẳng cảm thấy
thích thú chút nào, ngược lại làm nàng cảm thấy đau đớn, không nhịn được mà
cau mày, ở dưới thân hắn thật nhỏ giọng nói: “Thật đau… Ta không thoải mái.”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, hắn nghe được rất rõ ràng, muốn ham muốn tình dục
đang lên tột cùng nhưng không hề do dự dừng động tác lại.
Một lúc sau hắn mới thận trọng thả mềm khí lực, từ trong cơ thể nàng giật
giật, phát hiện Lâm Hồi Âm cau mày,