Triêu Ca nhìn chằm chằm nàng một lúc lại nói thêm: “Cao thuốc kia nhớ xức đều
mỗi ngày, như vậy sẽ không để lại sẹo.”
Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, vẫn không lên tiếng.
Triêu Ca trầm mặc một hồi mới lại nói: “Trở về thôi.”
“Ừ.” Lâm Hồi Âm đáp một tiếng, nâng mi mắt nhìn Triêu Ca, rồi xoay người vội
vã chạy theo con đường nhỏ trong rừng trúc. Triêu Ca vẫn đứng yên tại chỗ,
chẳng qua chỉ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Lúc Lâm Hồi Âm quay về phòng mình muốn lấy quần áo đến Bích Tuyền tắm rửa sạch
sẽ, nhưng đột nhiên thấy toàn thân mệt mỏi nên đi thẳng vào trong lên giường
nằm.
CŨng không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm cảm thấy cánh tay phải bị thương có
chút ngứa ngáy, tê dại, theo bản năng muốn đưa tay trái ra nắm nhưng chưa kịp
chạm vào tay phải đã bị người khác tóm lại.
Lâm Hồi Âm giật giật tay trái của mình nhưng cũng không cách nào nhíc nhích,
sau đó cảm thấy vết thương bên tay phải được bôi một ít thuốc rất mát mẻ, mùi
hương thoang thoảng bay đến, lực đạo dùng rất ôn hoàn, cao dược nhẹ nhàng phủ
đều, giống như sợ máu bầm trên tay nàng không thể tan hết, người kia còn từ từ
nắn bóp cho nàng.
Lúc này Lâm Hồi Âm mới ý thức được bên cạnh mình còn có người, nàng đột nhiên
tỉnh lại, mở mắt ra nhưng trước mắt lại là bóng tối đen mịch, không thấy rõ
năm đầu ngón ta. Nàng kinh ngạc một chút sau đó chợt nhớ ra tên đàn ông biến
thái bắt cóc nàng lại xuất hiện.
Mà gã này còn đang giúp nàng bôi thuốc lên vết thương.
Lực hắn nắm tay nàng không mạnh lắm, nhưng nàng vẫn một mực rút tay mình khỏi
tay hắn, lại cảm nhận được hắn đã tăng lực lên, lúc chậm lúc nhanh để tay nàng
cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều không còn đau đớn nữa. Thậm chí nàng còn cảm
giác được trên đầu ngón tay hắn có nhiệt độ nhàn nhạt trợt vào huyết mạch trên
mu bàn tay nàng, dọc theo mạch máu một đường chảy vào tim.
Thân thể Lâm Hồi Âm khẽ run lên, có chút không thể nói ra được.
Biết tay nàng bị thương chỉ có Triêu Ca, chẳng lẽ… Lòng Lâm Hồi Âm thất
kinh, hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong lòng.
Tại sao Triêu Ca lại muốn bắt có, mạnh gian nàng?
Chẳng lẽ lúc đó đã biết nàng là ai?
Hắn đối với nàng rất nghiêm khác, nhưng sau khi nàng bị thương lại giúp nàng
bôi thuốc, lúc ở rừng trúc biểu tình của hắn lúc đó là muốn hôn nàng…
Lâm Hồi Âm càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Triêu Ca rõ ràng
là lãnh đạm vô tình sao lại làm ra những chuyện nư thế?
Nhất thời Lâm Hồi Âm nghiêng đầu, nhìn tên đàn ông biến thái, vội mở miệng:
“Ngươi là Triêu Ca phải không? Chỉ ngươi mới biết tay ta bị thương, tại sao
nguoi bắt cóc ta, ngươi muốn làm gì?”
Gã đàn ông đang xoa tay nàng giống như nhìn được mọi thứ trong bóng tối, nghe
được lời nàng nói cơ thể hắn run lên một cái, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn àng.
Lâm Hồi Âm không có tiên lực cao thâm như vậy, không cách nào thấy rõ biểu cảm
của tên kia.