Lâm Hồi Âm chém rất nhiều cây trúc, tu luyện cũng quen, mới ban đầu chém một
cây trúc mất gần nửa ngày nhưng sau đó số cây trúc rơi càng lúc càng nhiều,
thao tác của nàng càng lanh lẹ, sắc bén.
Dù vậy nhưng ngưng khí của nàng còn yếu tay vẫn sưng lên như cái bánh bao, sau
đó lúc chém thêm những cây trúc khác tay còn chảy máu.
Không đau là giả nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nàng thật sự sợ, nếu Triêu Ca không quan tâm nàng…. Ở trong thế giới xa lạ
này người gần gũi với nàng nhất là Triêu Ca, người tốt với nàng nhất cũng là
Triêu Ca… Vậy nên đối với nàng Triêu Ca rất quan trọng, người khác không thể
nào so sánh được.
Nghĩ đến đây Lâm Hồi Âm chịu đựng đau đớn, tiếp tục quật cường chém trúc.
Rừng trúc phía sau Tĩnh Điện là do phép thuật hình thành, sau khi bị chém đứt
nửa canh giờ sau sẽ khôi phục lại hình dáng cũ.
Lâm Hồi Âm từ sáng đến chiều chặt được hai trăm cây trúc, đến cuối cùng lại có
thêm nhiều cây mới mọc ra.
Tĩnh điện cao mười tầng, ban giáp ở tầng thứ năm, Dạ Huyền ngồi yên lặng, vừa
vặn ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy rừng trúc phía sau.
Những buổi này Hồi Âm bị Triêu Ca phạt chép khẩu chú thần quyết, trong lớp
không có nàng nên cảm thấy tẻ nhạt, ánh mắt vô định không biết đặt vào đâu.
Ăn cơm trưa xong lại trở vào phòng học, ánh mặt trời tươi sáng chiếu vào làm
hắn có chút buồn ngủ nên cũng không nghĩ nhiều gục đầu xuống bàn ngủ.
Lúc tĩnh lại phát hiện những cửa sổ ở rừng cũng đều được mở, trong giờ giải
lao có rất nhiều đệ tử tập trung lại đó, phía rừng trúc có rất nhiều cây trúc
ầm ầm đổ xuống.
Rừng trúc kia hắn rất quen thuộc, hai ngàn năm trước hắn và Triêu Ca thường
tranh giải chém trúc ở đó.
Dạ Huyền đứng dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Lâm Hồi Âm một ngày vắng mặt
đang ở dưới đó.
Cả người nàng mang áo quần xanh biếc, giơ tay lên hướng về phía một cây trúc,
tay nàng đánh tới thì cây trúc lắc lư vài cái rồi đổ ập xuống đất.
Hắn âm thầm vận khí chuẩn bi phi thân xuống đó thì trong nháy mắt Lâm Hồi Âm
biết mất không thấy đâu.
Dạ Huyền cau mày, một giây kết tiếp liền nhìn thấy phía sau cây trúc là bóng
người nhỏ bé của nàng, nàng đưa tay cười hì hì, hướng về phía cây trúc ngã
xuống không biết cong môi nói gì chỉ là bộ dạng rất tự hào.
Dạ Huyền nhìn dáng điệu xinh xắn kia ánh mắt ôn nhu mềm nhũn, hẳn là nàng đã
học được thuật dời đi trong nháy mắt.
Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên tối sầm lại… Hắn nhìn
thấy cái tay nhỏ bé của nàng đã sưng tấy lên như bánh bao, còn máu tươi đàm
đìa hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mềm mại ban đầu nữa.