Mặt Lâm Hồi Âm trong nháy mắt đỏ lên, len lén nâng mí mắt, nhìn Triêu Ca trước
mặt mình. Phát hiện biểu cảm của hắn cực kỳ lạnh nhạt, lộ ra sự uy hiếp vô
hình, Lâm Hồi Âm mím môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, ta lập tức trở
về học thuộc.”
Trieu Ca nhìn Lâm Hồi Âm cũng không hề lên tiếng.
Nhìn bề ngoài của hắn, có vẻ như rất ung dung nhưng ai biết được đáy lòng hắn
rất giận dữ.
Nàng muốn học tập tiên thuật, hắn đưa nàng đến gặp thừa tướng, xếp nàng trong
lớp tốt nhất ở Thần Sơn.
Hắn từ trước đến nay cũng không hề nhận đệ tử nhưng vì nàng mà phá lệ, nhận
ban giáp.
Hắn không hy vọng gì chỉ mong có thể tự mình dạy tiên thuật cho nàng, sớm giúp
nàng tu luyện thành tiên.
Hắn không để bi kịch của nàng diễn ra lần nữa, vậy nên hắn hi vong nàng có đủ
năng lực tự bảo vệ mình.
Hắn không thể quang minh chính đại đối tốt với nàng, nhưng hi vọng sẽ làm được
chút chuyện cho nàng.
Nhưng còn nàng thì sao chứ?
Là học đối phó, đến lớp cho đủ!
Khẩu quyết nhất ngự kiếm phi đơn giản như vậy nàng cũng không thuộc, nàng lấy
cái gì mà học tiên thuật, lấy gì mà tự bảo vệ mình?
Ngàn năm trước Thanh Âm chính là thiên tài tu tiên, mặc dù so với Dạ Huyền và
hắn chỉ nhỏ hơn ước chừng năm tuổi nhưng lại thông minh, lanh lợi, chỉ dùng ba
trăm năm ngắn ngủi đã có thể đuổi kịp ngàn năm tu vi của người bình thường.
Tại sao ngàn năm sau nàng lại uể oải như vậy?
Nàng rõ ràng là lừa gạt người khác.
Triêu Ca suy nghĩ một chút lại tràn đầy nộ khí, mắt hắn rũ xuống nhìn Lâm Hồi
Âm, nghĩ ngợi một lát liền nghiêm khắc mở miệng: “Bắt đầu từ ôm nay, nhốt
ngươi trong phòng đen Tinh Điện, chép sách khẩu quyết thần chú một ngàn lần!
Lúc nào viết xong mới được ra ngoài!”
Một ngàn lần…
Những người xung quanh nghe đến con số này nhất thời hít sâu một hơi.
Duy chỉ có Liên Y là nhếch môi cười trên nôi đâu khổ của người khác.
Xem ra thái tử ca cũng không chú ý đến Lâm Hồi Âm như nàng nghĩ… Nếu thật sự
để ý đến nàng sao có thể vì một cái khẩu quyết nho nhỏ mà trừng phạt nàng
nghiêm khắc như vậy?
Lúc này Dạ Huyền yêu mỵ từ tầng chót cưỡi ngự kiếm bay về, nghe thấy hình phạt
Triêu Ca đối với Lâm Hồi Âm thì nhíu mày một cái, muốn nói gì đó nhưng rốt
cuộc lại im lặng.
Ở trong thế giới thần tiên yêu ma ở Hoàng Thành này, muốn sống tốt thì phải
học tiên thuật, hình phạt quy tuy có hơi nặng nhưng cũng chỉ vì tốt cho nàng.
Một ngàn lần.
Lâm Hồi Âm nhìn quyển sách dày mịch kia, da đầu tê dại một trận.
Nàng đã chép ước chừng ba giờ, cũng mới chép qua hai lần còn lại chín trăm
chín mươi tám lần nữa, nếu nàng viết xong rốt cuộc phải mất bao lâu?
Lâm Hồi Âm cầm bút, mặt đầy khổ não liếc nhìn quyển sách thần chú, bên trong
loại tiên thuật gì cũng có, thuật sạch sẽ, thật ngự kiếm phi hành, đều có…
Lâm Hồi Âm cắn ngón tay, nhìm chằm chằm thuật không đốt lửa, đáy lòng thầm ghi
nhớ sau đó tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cây nên cách đó không xa, đọc
khẩu quyết một lần, cây nến không phản ứng, Lâm hồi Âm nhíu mày một cái, lại
tập trung tinh thần hơn một chút,