Khẩu quyết Ngự kiếm phi, vào buổi học thứ nhất ở Tinh Điện đã có sư huynh giới
thiệu qua cho bọn họ.
Khẩu quyết này thật dễ hiểu, nhưng trong thực tiễn lại khó khăn hơn nhiều.
Huống chi tiên lực phải tích lũy lâu dài. Cũng không phải một sớm một chiều mà
luyện thành được, mặc dù ở Thần Sơn hơn một tháng, trải qua thời gian khảo
hạch, lại thêm ba ngày đêm luyện tâm pháp, mỗi người muốn dùng tiên lực điều
khiển kiếm thì cần phải luyện tập.
Vậy nên mặc dù mọi người rối rít luyện tập, miệng không ngừng lẩm nhẩm khẩu
quyết nhưng không một ai có thể bay lên.
Trừ Dạ Huyền đứng trên thân kiếm, miệng cũng không mở trực tiếp bay đi, mọi
người còn chưa kịp định thần lại đã thấy một bóng đỏ diễm lệ bay lên nóc TInh
Điện Thần Sơn.
Những người không bay được không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, cũng không
ngừng ghen tỵ với Dạ Huyền.
Sau đó lại tập trung vào thanh kiếm dưới chân mình, chú ý niệm khẩu quyết.
Ước chừng qua nửa giờ tất cả thanh kiếm vẫn đứng yên bất động, có vài người
chán nản, không nhịn được mà quay trái quay phải trò chuyện.
Mà Liễu Nhiễu coi như là lời hại, đọc đến cuối cùng kiếm dưới chân nàng cũng
nhẹ nhàng lắc lư hai cái, rời khỏi mặt đấy một cm rồi quay về chỗ cũ.
Triêu Ca nhìn mọi người lười biếng, trừ trên cao bay xuống đứng trước mặt bọn
họ.
Tất cả lại lập tức chỉnh lại tinh thần, bất đầu đọc khẩu quyết.
Triêu Ca không lên tiếng chẳng qua chỉ châm rãi lòng vòng quanh các đệ tử,
cuối cùng dừng trước mặt Hồi Âm.
Thật ra Lâm Hồi Âm cũng không thuộc những khẩu quyết kia, từ trước đến nay
nàng ghét nhất là những thứ học t huộc, nên giống như cả lớp, nàng cũng đứng
trên thân kiếm, giả bộ há miệng cho khớp, giống như mình cũng đọc khẩu quyết
vậy.
Bây giờ Triêu Ca lại đứng trước mặt nàng, Lâm Hồi Âm giả bộ chuyên chú, miệng
không ngừng lẩm bẩm, mong muốn Triêu Ca sớm rời đi.
Theo bản năng nàng ngẩng đầu nhìn Triêu Ca một chút.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng chằm chằm, lúc này hắn mới lãnh đạm lên tiếng:
“Ngươi đọc khẩu quyết ngự kiếm hành phi cho ta nghe một lần.”
Kèm theo tiếng nói chuyện của Triêu Ca là sự chú ý của mọi người, tất cả mọi
người đều dừng lại nhìn về Lâm hồi Âm.
Lâm Hồi Âm cũng không phải không thuộc một chút khẩu quyết và thần chú, mà
nàng cũng không biết những thần chú kia dùng để làm gì nên do dự một hồi cũng
qua loa nói ra một câu.
Làm mọi người chung quanh đều bật cười lớn.
Liễu Nhiễu đứng sau lưng khẽ nhéo nàng nhắc nhở, hạ giọng nói: “Đó là thần chú
hàng yêu.”
Mặt Lâm Hồi Âm trong nháy mắt đỏ lên, len lén nâng mí mắt, nhìn Triêu Ca trước
mặt mình. Phát hiện biểu cảm của hắn cực kỳ lạnh nhạt, lộ ra sự uy hiếp vô
hình, Lâm Hồi Âm mím môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, ta lập tức trở
về học thuộc.”