Có hai khu vực để học, khu vực một là đại điện nằm giữa sườn núi Thần Sơn, tên
là “Tinh Điện”, khu vực hai chính là giáo đường.
Đối với đệ tử mới nhập môn mà nói, năm thứ nhất đi học ở Tinh Điện tương đối
nhiều.
Bài tập học ở Tinh Điện chủ yếu là khẩu quyết, còn có chú trảm yêu trừ ma, bởi
vì là đệ tử mới nên trước giờ học thường giảng giải một ít tư tưởng.
Thời gian này đi học ở Thần Sơn rất khác với lúc Lâm Hồi Âm ở thời hiện đại,
năm giờ sáng muốn rời giường, chạy vòng quanh rừng trúc trong Thần Sơn mười
mấy vòng, ăn điểm tâm sau đó lại đến Tinh Điện học, vốn dĩ không có thời gian
nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong lại xuống Tinh Điện học, đôi lúc sẽ đi giáo
trường.
Trong hiện đại, Hồi Âm rất ghét Tiếng Anh và lịch sử, bởi vì toàn là môn học
thuộc lòng.
Bây giờ đi đến Thần Sơn, chương trình học đều là ở TInh Điện, mỗi giờ đều bắt
các đệ tử sao chép thuộc lòng khẩu quyết chú, những câu chú kia cứ phải lẩm
nhẩm trong miệng. Lúc đầu, Lâm Hồi Âm học chỉ hai ba câu, ba ngày sau miễn
cưỡng học tiếp vài câu.
Ngược lại Liễu Nhiễu chỉ cần lướt qua là nhớ, những câu thần chú kia nàng chỉ
cần lướt qua, thời gian dư thừa sẽ xem thêm sách thuật chú cổ xưa mà Lâm Hồi
Âm không thể nào đọc được.
Còn Dạ Huyền thì đại đa số đều nằm ngủ, lúc ban đầu sư huynh còn không ngừng
gọi hắn dậy, hỏi hắn vài vấn đều, nhưng lần nào hỏi hắn cũng trả lời xong, lâu
ngày những sư huynh kia cũng lười trả lời hắn.
Liên Y hoàn toàn từ bỏ Dạ Huyền, sau bảy ngày khảo hạch cũng không xuất hiện ở
giáo trường, ngược lại ngày đầu tiên sau khi chính thức đi học thì nàng vẫn
như cũ ăn mặc xinh đẹp, gọn gàng, một nửa nam thanh nữ tú trong ban giáp vẫn
vây quanh nàng. Giọng như người bị Dạ Huyền khịt mũi xỉ nhục trong giáo đường
không phải nàng vậy.
Đến xế chiều buổi thứ tư, rốt cuộc cũng có thầy dạy lên, mọi người ở Tinh Điện
sớm đã bực bội nay nghe vậy cũng phấn chấn hơn hẳn.
Đến giáo trường rồi Lâm Hồi Âm mới biết người dạy tiên pháp đơn giản ở ban
giáp là Triêu Ca.
Từ ngày hắn buộc nàng phải xin lỗi Liên Y hai người vẫn chưa từng gặp lại.
Bây giờ nhẩm tính cũng đã hơn hai mươi ngày.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu cùng đi đến giáo trường, người ban giáp không phải
quá nhiều nên từ xa nàng đã trong thấy hắn.
Hắn hay mang quần áo trắng phẳng phiu không dính chút bụi, dung nhan tuấn nhã,
ánh mờ hờ hững, hời hợt.
Không biết có phải do nàng cứ nhìn nhìn hắn chằm chằm hay không mà đột nhiên
hắn quay lại, đặt ánh mắt trên người nàng.
Bốn mắt giao nhau làm lòng Lâm Hồi Âm rạo rực, đầu ngón tay cũng run run một
chút, sau đó nhanh chóng khôi phục hướng Triêu Ca tươi cười vui vẻ, vấn an
hắn.