Lâm Hồi Âm xấu hổ, hận không có cái hố để chui xuống. Nàng vội vàng la lên:
“Ta không bị thương…” Rồi giùng giằng thoát khỏi sự khống chế của Dạ Huyền,
nhưng hắn lại nắm chặt không buông. Thậm chí còn nghiêng đầu, nhìn sau lưng
nàng, Lâm Hồi Âm xấu hổ đến nỗi đỏ ửng lên, nàng là cũng là một đứa con gái,
không thể trực tiếp nói với Dạ Huyền rằng kinh nguyệt của nàng đến. Cho nên
vùng vằng hồi lâu mới uyển chuyển giải thích: “Mỗi tháng đều sẽ có vài như
vậy, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, ta cũng quen rồi.”
Lâm Hồi Âm nói xong mặt củng đỏ ửng tựa như có thể vắt ra máu.
Nàng nói vậy hắn hiểu rồi chứ?
Nghe những lời kia, Dạ Huyền nhíu mày một cái
Mỗi tháng đều có vài ngày không ngừng chảy máu, chẳng lẽ nàng bị bệnh kín hay
là nội thương?
Đáy lòng Dạ Huyền lập tức lo lắng, nhìn Lâm Hồi Âm không đồng ý để cho hắn
nhìn, chẳng qua vì hai người là nam nữ tách biệt, nàng xấu hổ nên nhất thời
không nói gì ôm lấy Lâm Hồi Âm bước vào một căn phòng.
Dạ Huyền đi đến cửa, liền vội nâng tay lên, bắt đầu gõ cửa.
“Ngươi làm gì? Ta phải về phòng của ta.” Lâm Hồi Âm giùng giằng khỏi lòng ngực
Dạ Huyền, muốn chạy khỏi nhưng hắn lại dùng lực một chút, khống chế nàng lại.
Làm nàng không thể nào nhúc nhích, sau đó đá cửa phòng hai cái, khi Dạ Huyền
sắp đá cái thứ ba thì cửa phòng mở ra, Liễu Nhiễu bước ra trong bộ dáng buồn
ngủ.
Bị người ta quấy nhiễu mộng đẹp Liễu Nhiễu có chút mất hứng, nhưng nàng còn
chưa mở miệng Dạ Huyền đã ôm lấy Hồi Âm bước vào trong phòng nàng. Vừa đi vừa
nói với Liễu Nhiễu: “Nàng đang chảy máu, giống như bị nội thương, ngươi xem
qua cho nàng một chút”
Liễu Nhiễu trong nháy mắt tỉnh ngủ, nhanh chóng đóng của lại, vội vàng đuổi
theo Dạ Huyền: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao vô cớ lại bị thương?”
“Ta không bị nội thương… Ta không phải nội thương… Ta…” Lâm Hồi Âm quẫn
bách nhịn không được lớn tiếng kháng nghị, nhưng vừa nói mấy câu đã lúng túng
đến suýt khóc.
Trời ạ… Người đàn ông này không hiểu ý nàng sao?
Nàng nhìn Liễu Nhiễu, ấp úng một chút, sau đó ám chỉ nói: “Ta là cái đó… Cái
đó tới…”
Vốn dĩ Dạ Huyền chẳng bận tâm lời nàng nói, chỉ ôm nàng đi đến cạnh giường,
giọng nói cao ngạo thúc giục: “Nàng mỗi tháng đều như vậy, hơn nữa không ngừng
chảy máu, cứ một lần là vài ngày, ngươi nhanh lên một chút, xem rốt cuộc
chuyện gì xảy ra với nàng!”
Liễu Nhiễu nghe hai người nói, lại thấy mông Lâm Hồi Âm có một mảng đỏ lớn
nhất thời hiểu rõ, mặt cũng ửng lên, cảm thấy quẫn bách.
Dạ Huyền ôm Lâm Hồi Âm đi đến mép giường, mới định thả Lâm Hồi Âm vào giường
thì Liễu Nhiễu đã đi đến bên cạnh, ngăn Dạ huyền lại chỉ cái ghế một bên nói:
“Đặt nàng xuống đó.”