“Ta không chết thì có thể còn hy vọng, ta chết cái gì cũng mất… Vậy nên ta
không thể chết, hơn nữa ta phải mạnh lên, mạnh, rất mạnh, mạnh để không ai có
thể giết được ta…”
Lâm Hồi Âm không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn Dạ Huyền.
Trong trí nhớ của nàng hắn là tên đàn ông không đặt người khác vào mắt, tự cao
tự đại, chỉ biết mỗi bản thân, đối với mọi vật đều bất cần… Giống như cả thế
giới đều chuyển động quanh hắn vậy.
Mỗi lần cùng hắn xuất hiện đều nhìn thấy hắn đại khai sát giới.
Hắn tàn nhẫn không có thuốc chữa, thậm chí còn ném lại năm gã đàn ông làm nhục
nàng, bây giờ giới lại, nàng cũng cảm thấy hắn rất đáng ghét.
Thậm chí còn hy vọng hắn có thể chết đi.
Nếu không phải thực lực hai người quá chênh lệch, còn không nàng tuyệt đối sẽ
không trốn chạy hắn khắp nơi
Bao gồm cả bây giờ, Lâm Hồi Âm không biết tại sao nghe giọng điệu đùa cợt hắn
kể dăm ba câu về năm trăm năm bị đuổi giết, lúc nghe hắn nói tên kia chết tốt
hơn hắn chết, nghe giọng điệu kiên định hắn không thể chết được, thậm chí một
giây kia ánh mắt hắn tản ra một tia ánh sáng, ở trong rừng núi đen tối yên
tĩnh như vậy, trong nháy mắt nàng thấy, ánh mắt của hắn rất nhức mắt, chọc vào
lòng nàng sinh ra cảm giác hơi rung động.
Nàng nhớ lần đầu ở Thái Tử Cung, Triêu Ca nói với nàng trước đây Dạ Huyền
không như vậy, hiền lành như ánh mắt trời, khi đó nàng còn coi thường phản
đối, còn nói nàng cực kỳ chán ghét hắn!
Thực không dám giấu giếm, mới vừa rồi Lâm Hồi Âm đối với Dạ Huyền ngoại trừ
ghét chẳng còn chút hứng thú nào khác. Nhưng giờ phút này, nàng lại có chút tò
mò về hắn.
Không biết hắn đã phải trải qa những gì mới biến thành bộ dáng như vậy.
Mà người hắn đang đợi là ai?
Là người hắn yêu sao?
Thì ra người máu lạnh vô tình như hắn cũng có mặt thâm ý nặng sâu như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hồi Âm cảm nhận được một phần nhân tính trên người Dạ
Huyền, để cho nàng cảm thấy người đàn ông khuynh thành đứng trước mắt này trở
nên tiên hoạt, sinh động như vậy.
Trong lúc nhất thời nàng có chút thất thần.
Dạ Huyền tập trung vào ánh mắt của Lâm Hồi Âm, ánh mắt càng trở nên thâm thúy,
một hồi sau hắn chắp tay, lẳng lặng nói: “Ngàn năm trước chúng ta là bạn, ngàn
năm sau chúng ta có thể tiêp tục làm bạn không?”
Sau khi nói xong Dạ Huyền liền nín thở, hắn đang rất khẩn trương thậm chí lòng
bàn tay còn chảy đầy mồ hôi.
Nàng có thể đừng cự tuyệt hắn không?
Nếu nàng cự tuyệt hắn phải làm sao đây?
Đáy lòng đóng băng ngàn năm của Dạ Huyền rốt cuộc cũng có lúc thấp thỏm, bất
an.
Hắn chưa từng theo đuổi cô gái nào, cũng không hiểu cách làm sao để theo đuổi
một người, hắn sợ quá gấp sẽ dọa nàng chạy mất, hắn sợ nàng sẽ cách xa hắn
ngàn dặm.