Mặc dù Dạ Huyền khép mắt nhưng lỗ tai vẫn có thể phân biệt âm thanh ở xung
quanh, hắn biết có một người đang tiến về phía mình, càng lúc càng gần nhưng
hắn vẫn không hề mở mắt.
Lúc chỉ còn cách Dạ Huyền nửa thước Liên Y mới dừng lại.
Nàng không vội lên tiếng, chỉ là trừng mắt tỉ mỉ đánh giá Dạ Huyền.
Càng ngắm nhìn nàng thấy tim mình càng đập mạnh, đáy lòng không nhịn được mà
thầm nghĩ sao trên thế gian này lại có tên đàn ông ngoại hình hoàn mĩ như hắn?
Làm người khác vừa liếc mắt nhìn là không thể nào quên, nếu cuộc đời này nàng
có thể nắm lấy tay hắn thì cả đời này chẳng còn gì hối tiếc.
Mình muốn hạnh phúc thì phải theo đuổi, Liên Y không hề cảm thấy to gan theo
đuổi một gã đàn ông là có bao nhiêu vô sỉ.
Hơn nữa lúc này nàng rất tự tin, còn cảm thấy đây là một chuyện hết sức quang
minh lỗi lạc.
Vậy nên nàng hít sâu một hơi, mở miệng nói với Dạ Huyền: “Ta là Liên Y, đích
thân tiên đế tiên phong làm Liên Y công chúa, cô ta là tiên phi, vậy nên một
cô nương như ta rất hiếm gặp phải không?”
Dạ Huyền hơi cau mày một chút, nhưng cũng không mở mắt.
Mặt Liên Y đỏ lên, cắn môi dưới một cái, cẩn thận suy nghĩ lại nói: “Tiên đế
tiên phi rất thích ta, nếu như ngươi ở chung một chỗ với ta hiển nhiên bọn họ
cũng sẽ rất thích ngươi, ngươi và ta cùng nhau học tiên thuật ở Thần Sơn thật
giỏi, có thể trở về hoàng thành, ngươi muốn làm quan gì chỉ cần ta nũng nịu
với tiên phi, cô ta nhất định sẽ đồng ý với ta.”
Liên Y chờ một lúc, thấy Dạ Huyền không hề có bất kỳ thái độ gì, càng nhiệt
tình mở miệng: “Ngươi và ta ở chung một chỗ, tuyệt đối ngươi sẽ không hối hận
đâu, bởi vì trên thế gian này không còn cô gái nào tốt hơn ta, hơn nữa ta sẽ
toàn tâm toàn dạ với ngươi.”
Căn bản Dạ Huyền cũng không hề nghe cô gái trước mắt lải nhải cái gì, hắn vẫn
ung dung tại chỗ cẩn thận đánh giá bước chân của Lâm Hồi Âm, thật vất vả hắn
mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, vì vậy liền mở mắt, đúng như dự đoán
từ phía xa đã nhìn thấy bóng áo tim sánh vai với Liễu Nhiễu bước về phía này.
Liên Y cho rằng Dạ Huyền mở mắt ra để nhìn mình, càng có thêm dũng khí, vội
nói: “Ngươi không cần lo lắng Tiên đế tiên phi không đồng ý đâu, tiên đế từng
hứa với ta, chỉ cần lang quân ta ưng ý, chỉ cần do ta chọn họ sẽ đều đồng ý.
Vậy nên ngươi đồng ý ở chung một chỗ với ta chứ.”
Dạ Huyền trước sau như một, ánh mắt lạnh như băng, lúc nhìn thấy Lâm Hồi Âm
trở nên ôn nhu một chút, không giống như khí thế áp bách tỏa ra từ người hắn
chút nào.
Trong nháy mắt mặt Liên Y càng đỏ trong nắng chiều, nàng cho rằng ánh mắt kia
là đối với mình, nên càng thêm tự tin, chẳng qua là cho Dạ Huyền chỉ ngại
ngùng không dám lên tiếng đồng ý, nên chủ động đưa tay nắm lấy tay Dạ Huyền.
Lúc Liên Y vừa chạm đến Dạ Huyền, đôi chân mày hắn khép chặt lại, bóng người
đột nhiên lóe lên một cái, rất không vui nhìn Liên Y trước mắt mình, ánh nhìn
sắc bén: “Phiền chết!”
Liên Y chưa bao giờ bị người khác mắng là phiền, biểu tình có chút kinh ngạc,
nàng không dám tin rõ ràng mới vừa rồi hắn nhìn nàng ôn nhu như vậy, trong
nháy mắt nàng ngỡ rằng mình nghe nhầm nên tiếp tục dịu dàng, mở miệng đáng yêu
nói: