120. Hắn chết tốt hơn ta chết (20)
Nhưng Dạ Huyền lại nghe thấy, đáy lòng hắn run lên, sau đó tiêu tan sát khí,
đáy mắt dần dần thanh tỉnh, tay nắm cổ Văn Hiên cũng lơi lỏng.
Sau đó hắn xoay người rời đi.
Trong nhà ăn ước chừng yên lặng nửa nén hương, mọi người mới hồi thần, vội
vàng chạy tới bên cạnh Văn Hiên, thay hắn cầm máu băng bó.
Lâm Hồi Âm lăng lăng cầm chiếc đũa, bất khả tư nghị trừng mắt nhìn, vẻ mặt
không thể tin, Dạ Huyền thế nhưng không có giết người, Dạ Huyền thế nhưng lúc
sát khí dâng lên, không có giết người?
Cách đó không xa, Liên Y mê say nhìn bóng lưng Dạ Huyền, đáy lòng quay quay
cuồng từng cơn run động.
Ả phải đi nói với mọi người, vừa rồi hắn còn cười với ả.
Người kia vừa nói chuyện với hắn, thiếu chút nữa đã bị hắn bóp chết.
Hay là Dạ Huyền cũng có tình cảm với mình?
Liên Y càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng, nếu không hắn cười với nàng làm
gì?
Mà một người khác, tìm đập còn nhanh hơn.
Sau đó mọi người không hẹn đồng sinh l cộng minh, nam tử trong thần thoại
truyền kỳ kia, tiên thuật cường đại, dung mạo tuyệt thế, đứng trung bình tấn
rất tốt… Khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quái gở, chỉ có thể nhìn
từ, không thể gần, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
…
Dạ Huyền rời nhà ăn cũng không có trở lại phòng, ngược lại đến giáo trường,
dựa vào trí nhớ, chuẩn xác tìm được thứ Lâm Hồi Âm cất dưới tàng cây vào buổi
chiều, cúi đầu, tìm kiếm thật lâu, rốt cục tìm được con thỏ bị vứt dưới hàng
mây lá tre.
Chuyện Dạ Huyền suýt nữa bóp chết người vẫn rơi vào tai đại điện.
Chưởng môn và hai trưởng lão biết Dạ Huyền là nhị hoàng tử Đông Hoang đại lục,
tuy rằng vào Thần sơn, vô luận thân phận hay địa vị đều không còn ý nghĩa,
nhưng gặp phải chuyện này thì không phải ai cũng xử lý được, cho nên đem sự
tình giao cho Triều Ca xử lý.
Triều Ca biết được liền phái người mời Dạ Huyền lên đỉnh núi đại điện,nhưng
mời không đến, cho nên chỉ có thể tự mình đi vào khu đệ tử tầng dưới cùng của
thần sơn.
Triều Ca ngựa quen đường cũ tiêu sái đến ngoài cửa phòng Dạ Huyền, gõ gõ cửa,
một lát sau nghe thấy Dạ Huyền lạnh lùng nói:”Vào.”
Triều Ca đẩy cửa, phát hiện cửa không khoá.
Cửa mở, Triều Ca liếc mắt một cái liền thấy Dạ Huyền đứng trước cửa sổ, trên
vai hắn là con meo nhỏ nằm úp sấp, trong tay cầm con thỏ héo bằng là, hắn yêu
mĩ, không biết nghĩ tới cái gì tốt đẹp, thần thái ôn hòa, thoạt nhìn có chút
ôn nhu động lòng người.