Tây Uyển Mị Ảnh – Chương 26: Chương 26: Bạn bè – Botruyen

Tây Uyển Mị Ảnh - Chương 26: Chương 26: Bạn bè

 
 
Lý Kha cũng như mọi nam nhân đều thích thích nữ nhân, càng thích nữ nhân mĩ lệ. Nhưng nữ nhân có thể làm cho hắn động tâm không nhiều. Ngoại trừ Vương Cảnh, Vân Vũ Phi được coi là nữ nhân hắn say đắm nhất. Nàng trẻ trung, lả lơi, đặc biệt là nàng rất dễ khống chế. Nam nhân đều thích nữ nhân biết nghe lời. Vân Vũ Phi thì rất biết nghe lời.
 
“Nếu nhớ anh, cứ gọi điện cho anh!” Đó là lời Lý Kha để lại cho Vân Vũ Phi trước khi đi.
 
“Vâng!” Ráng hồng vẫn còn trên mặt, dư vị kích tình vẫn còn tồn tại, Vân Vũ Phi đã nhìn Lý Kha rời đi với vẻ lưu luyến không muốn rời. Nàng không chú ý đến lúc Lý Kha đi đã liếc nhìn về phía phòng mẫu thân Dung An Dao một cái với vẻ suy nghĩ, sau đó hít sâu một hơi, phảng phất như muốn hít thứ gì đó vào trong thân thể hắn.
 
“Mùi thơm thật kỳ quái?” Lý Kha đi đã xa rồi, sắp về đến cửa nhà hắn rồi, nhưng hắn vẫn hít ngửi tay áo, vạt áo, cổ áo. Chỉ có điều hắn vẫn đành lắc đầu thất vọng: “Không phải, tuyệt đối không phải là mùi vị trên người Vân Vũ Phi. Mùi vị này thật đặc biệt, như xạ hương mà không phải xạ hương. Mình đúng là từ trước tới nay chưa từng ngửi thấy mùi hương nào kỳ diệu như vậy”
 
“Mùi hương gì vậy? Có phải là mùi hương nữ nhân?” Một giọng nói rất dễ nghe đột nhiên lọt vào tai Lý Kha.
 
Lý Kha dừng bước. Bởi vì có một nữ nhân còn đẹp hơn hoa chắn mất đường đi của hắn. Nữ nhân này có cặp mắt như câu đố, con ngươi trong veo lạ thường, trong suốt còn hơn cả nước suối trong khe núi, nhưng lại sâu thẳm như đại dương.
 
Cánh mũi rất hoàn mĩ, rất thẳng, cao, khiến cho người ta cảm thấy nàng vô cùng kiên nghị. Đường nét bờ môi nàng rất quyến rũ. Môi trên cùng môi dưới đều căng mọng, rất hợp thời. Lý Kha vừa nhìn thấy cái miệng đó liền tưởng tượng có một ngày có thể làm cho cái miệng đó ngậm lấy một chỗ của hắn.
 
Chỉ đáng tiếc, nữ nhân này mặc dù vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không chú ý đến ăn mặc, ăn vận tùy tiện. Hôm nay nữ nhân này càng có vẻ thần bí, bởi vì toàn thân nàng mặc y phục màu đen. Nữ nhân thích mặc đồ đen đều rất thần bí. Nếu như một nữ nhân sắc mặt trắng xanh mặc y phục đen xì xì, cảm giác mang đến cho người ta không chỉ là thần bí, mà là kỳ dị.
 
“Cô rất thích màu đen?” Lý Kha trợn tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
 
“Ừ, rất thích” Nữ nhân trả lời.
 
“Cũng may cô rất xinh đẹp, bằng không….” Lý Kha định nói lại ngừng. Hắn hy vọng mình có thể nắm bắt tốt mức độ nói năng.
 
“Bằng không làm sao?” Nữ nhân rất thần bí, nhưng cặp mắt rất đẹp, đuôi mắt rất dài, có một loại mị lực hút hồn.
 
“Nam nhân khác tôi không rõ, tôi thì sẽ không tiếp cận cô” Lý Kha chính đang chịu đựng sự nguy hiểm của ánh mắt đung đưa như điện giật.
 
“A, vậy hiện giờ anh có dám tiếp cận tôi hay không?” Nữ nhân như cười mà không cười nhìn Lý Kha hỏi.
 
“Nói thật lòng, cũng may bây giờ là ban ngày, bằng không, tôi không dám tiếp cận cô” Nếu là Vân Vũ Phi nói câu đó, Lý Kha sẽ không hề do dự mà nhào tới. Nhưng, với nữ nhân trước mắt này thì có cho Lý Kha một trăm lá gan, hắn cũng không dám.
 
“Hi hi, tôi đáng sợ đến vậy sao?” Nữ nhân cười. Trên khuôn mặt trắng xanh có một chút huyết sắc.
 
“Cô cười thì không đáng sợ nữa” Nhìn thấy nữ nhân cười, tâm tinh của Lý Kha tốt hơn rất nhiều.
 
“Nhưng tôi hiện giờ lại cười không nổi. Tôi muốn khóc” Thoáng chốc nữ nhân đó lại không cười nữa, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm.
 
“Tôi biết, tiểu thư Tống Hân Viện. Chuyện của Triệu lão gia tử, ba chồng của cô, tôi rất lấy làm tiếc. Mấy hôm nay bận quá, không có thời gian đi phúng viếng, trong lòng thật áy náy à!” Thật ra Lý Kha chẳng bận rộn gì hết. Mặc dù không bận, nhưng cũng sẽ không đến nhà người chết. Huống chi giao tình giữa Lý Kha và Triệu Hiển chẳng có gì sâu đậm
 
Tống Hân Viện hững hờ nói: “
A, đừng khách khí, anh lòng như vậy đã đủ rồi. Nếu anh đã biết tôi đang có tang, cho nên có mặc đồ đen thì anh cũng đừng chê bai
 
Biết bản thân có vẻ giả dối, Lý Kha lúng túng bẻ vặn vặn tay, quan tâm nói: “
Không chê, không chê đâu. Thật ra, cô mặc y phục gì cũng dễ coi. Chỉ là sắc mặt cô xanh xao, thật khiến người ta lo lắng à!
 
Tống Hân Viện lại lộ ra nụ cười hiếm hoi: “
A? Anh rất lo lắng sao?
 
Lý Kha như bày tỏ lòng trung thành, lớn tiếng nói: “
Đương nhiên rồi
 
Nụ cười của Tống Hân Viện càng nở hơn: “
Vậy tôi đứng trước cửa nhà anh lâu như vậy rồi, anh không lo tôi bị mệt sao?
 
A, a, cô xem, tôi khó có được cơ hội nói chuyện với mĩ nữ. Cứ nói chuyện mãi với cô mà quên mất đạo tiếp khách. Lỗi quá. Nào nào, mời cô vào” Lý Kha cười lớn. Hắn rút chìa khóa ra mở cửa nhà, còn hỏi một câu: “Phải rồi, tôi muốn hỏi một chút, cô đến tìm tôi phải không?
 
Đương nhiên rồi, chẳng lẽ tôi đi ngang qua?” Tống Hân Viện bật cười.
 
Nếu như cô có thể thường xuyên đi ngang qua nhà tôi, vậy thì tốt quá!” Lý Kha cười nói.
 
Trong lời của anh có ẩn ý nha!” Tống Hân Viện nhấm nháp từng lời trong câu nói của Lý Kha, trong mắt nàng lướt qua một tia giảo hoạt.
 
Trà vẫn là loại Đại hồng bào thượng hạng. Lý Kha vốn thích uống Đại hồng bào. Hắn không ngờ nổi Tống Hân Viện cũng thích uống.
 
Ha ha, xem ra, tôi tìm được tri âm rồi, tri âm uống trà” Lý Kha nhấp một ngụm nhỏ Đại hồng bào. Hắn quan sát Tống Hân Viện bằng dư quang đuôi mắt. Mặc dù có mĩ nữ làm bạn, nhưng Lý Kha hiểu rõ nhất định là Tống Hân Viện có chuyện mới đến tìm hắn. Là chuyện gì? Triệu Đông Minh bên cạnh nàng đâu? Vì sao y không tới? Lý Kha thận trọng suy xét.
 
Chỉ là tri âm uống trà thì không đủ, chúng ta còn phải thành tri kỷ ở các phương diện khác. Ví như, chúng ta có thể hợp tác” Tống Hân Viện cũng nhấp một chút Đại hồng bào. Nước trà rất nóng, vừa nhấp vào miệng, sắc mặt Tống Hân Viện đã có nét hồng hào rõ rệt, càng tỏ ra tuyệt đẹp.
 
A, không phải là chúng ta đang hợp tác sao?” Lý Kha có chút nghi hoặc.
 
Tôi nói chúng ta, là chỉ tôi và anh!” Tống Hân Viện bình tĩnh uống hết một chén Đại hồng bào nhỏ.
 
Tôi.tôi không hiểu rõ lắm. Ý của cô là không bao gồm tiên sinh Triệu Đông Minh của cô?” Nội tâm của Lý Kha liền không bình tĩnh được nữa. Không những không bình tĩnh mà đơn giản là cuồn cuộn như dời sông lấp biển.
 
Tống Hân Viện nhẹ nhàng gật đầu: “
Không bao gồm
 
Lý Kha hỏi: “
Thật bất ngờ, có thể cho biết nguyên nhân?
 
Tống Hân Viện trả lời rất thẳng thắn: “
Bởi vì tôi không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả trượng phu Triệu Đông Minh của tôi
 
Ha ha, vậy cô lại tin tưởng tôi?” Lý Kha cảm thấy lời của Tống Hân Viện rất buồn cười. Trượng phu của mình còn không tin tưởng, bằng vào cái gì mà lại đi tin một người ngoài?
 
Bởi vì, anh cũng không có người có thể tin tưởng” Tống Hân Viện không đợi cho Lý Kha dứt tiếng cười, liền tung ra một câu rất chấn động.
 
Tiếng cười của Lý Kha dừng lại đột ngột. Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất khó coi. Lý Kha hỏi thăm dò: “
Vì sao tôi không có người đáng tin?
 
Tống Hân Viện lạnh lùng nói: “
Anh cho là có mà thôi. Trên thực tế anh không có!” Lời của nàng như một mũi cương châm, đâm mạnh vào trái tim Lý Kha.
 
Trái tim Lý Kha đang rỉ máu. Bởi vì sắc mặt hắn còn khó coi hơn cả người chết. Có điều, gã vẫn nói: “
Tôi có, tôi đương nhiên có bạn bè đáng tin cậy
 
Tống Hân Viện cười. Có điều ánh mắt nàng còn đáng sợ hơn cả hàm răng rắn độc. Nàng tao nhã lấy từ trong túi xách ra một phong thư, quăng phong thư lên mặt bàn như quăng rác. Bì thư rất dày, dường như có không ít thứ trong đó.
 
Đó là cái gì?” Lý Kha hỏi. Hắn có một cảm giác chẳng lành.
 “
Trước mặt anh đó. Anh muốn biết, vì sao không mở ra mà xem? Có điều, trước khi anh xem, tôi khuyên anh nên uống thêm mấy ngụm Đại hồng bào” Tống Hân Viện rất quan tâm rót cho Lý Kha một chén Đại hồng bào to.
 
Lý Kha không uống Đại hồng bào, một chút xíu cũng không uống đã mở bì thư ra. Có điều, tay hắn đang run rẩy. Bởi vì trong bì thư là một xấp ảnh dày cộp. Trong ảnh toàn là hai người hắn quen thuộc nhất. Một người là Doãn Xuyên, còn người kia đương nhiên là lão bà Vương Cảnh hắn thương yêu nhất. Ảnh chụp rất rõ nét, rất chuyên nghiệp. Chỉ cần mắt không mù đều có thể khẳng định hai người trong ảnh là tình nhân.
 
Tôi thấy thật khó chịu thay cho anh. Nhân lúc nước trà còn chưa nguội, không bằng uống mấy ngụm. Đại hồng bào không giống loại khác, càng nóng uống càng ngon!” Tống Hân Viện duyên dáng uống một ngụm lớn Đại hồng bào. Dường như nàng rất hài lòng với vẻ mặt của Lý Kha.
 
Vẻ mặt của Lý Kha quả thật rất khủng bố. Khuôn mặt vốn anh tuấn đã méo mó, gân xanh trên cần cổ nổi phồng lên như sắp nứt toác ra. Nhưng huyết quản của Lý Kha vẫn còn tốt như cũ. Gã ném tập ảnh xuống, thản nhiên hỏi: “
Chẳng lẽ lão công của cô cũng cùng với con nữ nhân đê tiện này như vậy?
 
Tống Hân Viện giơ chén trà trong tay lên, dừng lại trong không trung đến mấy giây, cuối cùng nàng lại buông chén trà xuống, lạnh lùng cười nói: “
Tôi tình nguyện cho anh ấy phong lưu giống như lão bà anh vậy
 
Lý Kha chẳng có tâm tình đi tìm hiểu việc riêng tư của người khác. Gã chỉ muốn vượt qua cửa ải khó khăn. Muốn vượt qua cửa ải khó khăn nhất định phải có tiền, một số tiền lớn.
 
Chúng ta hợp tác thế nào?” Lý Kha hỏi.
 
Thật ra rất đơn giản” Tống Hân Viện cười, cười rất đẹp. Không những khuôn mặt cười, mà ngay cả ánh mắt cũng cười.
 
Cô nhìn tôi cười, chuyện đơn giản hơn nữa tôi cũng không nghĩ ra nổi” Mặc dù Lý Kha rất buồn phiền, nhưng vẻ đẹp của Tống Hân Viện vẫn khiến cho Lý Kha có chút kìm lòng không đậu.
 
Ưm, miệng anh ngọt như vậy, thì cơ hội sẽ càng lớn đó” Khuôn mặt Tống Hân Viện nhẹ nhàng nhuộm lên sắc hồng.
 
Cơ hội? Có ý gì thế?” Lý Kha hỏi.
 
Tôi hỏi anh, hai chiếc chén sứ có phải là ở Vân gia?” Tống Hân Viện thần bí hỏi.
 
Ưm, đúng vậy” Tống Hân Viện đã hỏi tới như vậy, Lý Kha cũng không muốn giấu giếm.
 
Vậy ai có hai chiếc chén đó?” Tống Hân Viện lại hỏi tiếp.
 
Đương nhiên là Vân.à, là Dung a di, mẫu thân của hai tỷ muội Vân gia cầm” Lý Kha trả lời như thật.
 
Anh gặp Dung a di chưa?” Tống Hân Viện hỏi.
 
Nghe qua, nhưng chưa gặp” Lý Kha trả lời.
 
Dung a di tên đầy đủ là Dung An Dao, cái tên rất đẹp. Có điều, bản thân bà ta còn đẹp gấp vạn lần so với cái tên” Tống Hân Viện ám muội nhìn Lý Kha. Nàng rất muốn biết Lý Kha có cách nhìn thế nào về Dung An Dao.
 
Khoa trương đến vậy sao? Vậy so với cô thế nào?” Lý Kha hỏi. Hắn có vẻ tin. Bởi vì hai cô con gái của bà ta đều đẹp như hoa như ngọc.
 
Tôi à.ha ha, tôi còn kém bà ta một chút” Tống Hân Viện cười khach khách. Có điều, nàng có chút khiêm tốn.
 
Cái gì? Tôi không tin. Trên thế giới này còn có nữ nhân đẹp hơn cô ư. Tôi không tin, đánh chết tôi cũng không tin. Hơn nữa bà ta đã là mẫu thân của hai cô con gái, mà hai cô con gái đều đã thành người lớn rồi, cho dù có đẹp, cũng già rồi. Cái câu hoa tàn ít bướm có lẽ cô nghe qua rồi nhỉ?” Lý Kha nghe nói tới sắc đẹp nổi tiếng của Dung An Dao rồi, nhưng chưa chính mắt nhìn thấy. Có điều nếu nói có người còn đẹp hơn cả Tống Hân Viện, Lý Kha thật sự có chút hoài nghi.
 
Cái câu hoa tàn ít bướm chỉ là câu vất đi với Dung An Dao” Tống Hân Viện nhếch nhếch môi vẻ khinh thường.
 
Thật sao?” Lý Kha chấn kinh trợn tròn hai mắt.
 
Tôi đến đây lại nói dối, anh cảm thấy có ý nghĩa gì không?” Tống Hân Viện cảm thấy vô vị.
 
Ưm, vậy tôi tin rồi” Thật ra Lý Kha vẫn bán tín bán nghi.
 
Có thể anh vẫn không tin hoàn toàn. Có điều, anh nhìn thấy bà ta một lần thì sẽ hiểu rõ hết.” Tống Hân Viện cười lạnh nói.
 
Tôi tin rồi. Nhưng Dung a di đó có đẹp nữa cũng sẽ không tặng chén sư cho chúng ta đúng không?” Lý Kha chỉ đành hỏi.
 
Đương nhiên là không. Nhưng nếu như có nam nhất rất anh tuấn làm cho bà ta vui sướng, vậy thì khó nói rồi” Tống Hân Viện rất nghiêm túc.
 
Cái gì? Cô..cô muốn tôi…..” Lý Kha đã lờ mờ đoán ra ý đồ của Tống Hân Viện. Nhưng từ miệng Tống Hân Viện nói ra vẫn khiến cho Lý Kha giật nẩy người.
 
Ài, người thành công thích dùng mĩ nhân kế. Mĩ nam kế cũng là một dạng mĩ nhân kế. Anh có điều kiện mà không sử dụng, vậy chẳng phải là lãng phí sao. Thêm nữa, anh không dùng, nói không chừng cái gã bạn thân Doãn Xuyên của anh đã dùng hết nước hết cái rồi. Cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ mất là không còn. Huống chi, anh có thể gạt được mĩ nhân Dung An Dao kia vào tay, tôi thấy anh có nằm mơ cũng phải cười” Tống Hân Viện đứng lên, đến bên cạnh Lý Kha.
 
Trời ạ! Chuyện này đơn giản như cô nói?” Lý Kha chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
 
Ừm, có lẽ không đơn giản, nhưng nếu tôi giúp anh một tay, anh sẽ cảm thấy đơn giản, đơn giản giống như anh gạt Vân Vũ Phi vậy” Tống Hân Viện một lần nữa lộ ra thần sắc giảo hoạt.
 
Cái gì, cô.cô cũng biết?” Trái tim Lý Kha liên tiếp chịu những đả kích nghiêm trọng.
 
Ha ha, chuyện của lão bà anh tôi còn biết, chuyện của anh sao tôi lại không rõ chứ?” Tống Hân Vân có chút tự phụ.
 
Cô có điểm đáng sợ” Nhìn mĩ nhân trước mặt, Lý Kha có cảm giác như nhìn thấy mĩ nữ xà, mồ hôi lạnh rướm cả ra trán hắn.
 
Tôi đẹp thế này thì có gì đáng sợ chứ?” Tống Hân Viện rất đắc ý. Dường như nàng thích nam nhân sợ nàng.
 
Tôi.tôi.chúng ta xem xem còn có biện pháp nào khác không, có lẽ Doãn Xuyên….” Lý Kha quệt mồ hôi trên trán, ấp a ấp úng nói.
 
Anh đừng có nhắc đến tên đó nữa. Tên đó vô tình vô nghĩa, không từ thủ đoạn, ăn cây táo rào cây sung, mặt người dạ thú, anh còn giữ lòng ảo tưởng với gã sao? Hừ hừ, đợi gã có được bảo bối kia, tôi đảm bảo gã sẽ một cước đá bay anh đi. Anh cũng không nghĩ xem, đến lão bà của anh gã còn dám đụng, gã còn có thể đối tốt với anh sao? Thật là…..” Tống Hân Viện phẫn nộ lớn tiếng chửi rủa. Dường như nàng rất hiểu Doãn Xuyên, nhưng Lý Kha bị nói trúng tim đen không để ý tới điểm đó.
 
Được rồi, đừng nói nữa” Khuôn mặt Lý Kha lại nhăn nhúm lại. Không một nam nhân nào thích nghe nhắc đến scandal của mình.
 
Đừng tức giận, tôi biết trong lòng anh rất khó chịu, tôi chỉ hy vọng anh lý trí hơn chút, dũng cảm hơn chút. Lại nói, nếu anh có thể lấy được hai chiếc chén, anh không những có thể có được của cải, có được Dung An Dao, anh còn có thể có được một nữ nhân như tôi” Có lẽ Tống Hân Viện tuyệt không muốn kích động Lý Kha, trong chớp mắt nàng liền trở nên dịu dàng rung động lòng người, thùy mị như nước.
 
Cái gì? Tôi…..” Đó là một sự cám dỗ mang tính bùng nổ. Nếu lúc trước Lý Kha còn có vẻ do dự, thì bây giờ hắn đã hạ quyết tâm.
 
Lý Kha, anh nói xem, tôi đẹp không?” Bờ môi Tống Hân Viện có vẻ ướt át. Đó là kết quả của đầu lưỡi liếm không ngừng.
 
Đẹp.rất đẹp!” Đầu óc Lý Kha bắt đầu trở nên mơ hồ không còn tỉnh táo.
 
Vậy anh muốn hôn tôi không?” Tống Hân Viện nở nụ cười quyến rũ.
 
Muốn!” Lý Kha chẳng hề do dự đáp luôn.
 
Muốn đến thế nào?” Tống Hân Viện cười hỏi tiếp.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.