Tây Du Truyền Thừa – Chương 58: Thiên và…Thiên – Botruyen

Tây Du Truyền Thừa - Chương 58: Thiên và...Thiên

Khi Thiên nhận ra nguy hiểm và quay đầu bỏ chạy thì từ trong bụi cỏ Hỏa Vũ và Tiểu Nhiên cũng chạy ra thẳng về phía hang động nằm ở vị trí cao. Hắc Ma Thiên Lang đang ngủ trong hang thấy động cũng chạy ra ngoài rồi gặp nhóm Thiên đang chạy thục mang liền đón cả bọn lên lưng rồi chạy ngược lại thẳng vào hang.

Hòn đảo chìm dần chìm dần, nước dâng lên nhấn chìm cánh rừng nhỏ, những động vật nhỏ chạy toán loạn. Rồi tới khi nước gần tới cửa hang thì Hỏa Vũ tung chưởng đánh sập đất đá xuống lấp lại đem 3 người bọn họ cùng Hắc Lang nhốt bên trong, hòn đảo chìm dần xuống và mất tích dưới làn nước. Nếu Thiên có thể ra ngoài thì hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hoành tráng, hòn đảo bọn họ đang ở không phải là đảo mà là mai của một con rùa biển khổng lồ ngủ say hàng ngàn năm. Nó tỉnh lại thì liền lặn xuống đáy biển kéo theo tất cả những gì trên lưng xuống, cái chân chèo làm cột sóng cao ngất mà Thiên nhìn thấy trước khi bỏ chạy chính là chân chèo của con rùa biển này, cả cơ thể to lớn của nó dần biến mất trong màu đen của đáy đạt dương.

Để tránh không khí ít ỏi trong hang bị hết, Thiên và Hỏa Vũ rơi vào trạng thái tu luyện, tu luyện làm giảm nhịp thở đi rất nhiều từ đó sẽ hạn chế tiêu hao oxi trong hang. Hắc Ma Thiên Lang cũng vậy, nó nằm lim dim thở nhẹ nhàng và cũng rơi vào trạng thái tu luyện của nó. Riêng Tiểu Nhiên thì do không tu luyện nên chỉ biết lặng lẽ ngồi trong im lặng mà bản thân không biết trôi về đâu.


Long Tộc hùng mạnh cai quản đáy biển và các vùng liên quan đến biển. Tại một tòa thành có cấu trúc như những rặng san hô đầy màu sắc sâu dưới đáy biển đang tổ chức một cuộc thi.

Cuộc thi diễn ra mỗi năm một lần chủ yếu là để tuyển chọn ra những nhân tài trẻ tuổi đầy triển vọng.

Trong một khu đấu trường lớn đang diễn ra một cuộc thi, một người đang lướt rất nhanh qua những chướng ngại vật, mỗi điểm lại có một mục tiêu và hắn tung chưởng tấn công. Tuy nhìn khá đơn giản nhưng thời gian quy định là rất ngắn và phải có tốc độ cùng phản xạ cực kì nhạy bén mới chơi được trò này.

” Lượt thi kết thúc, thí sinh Long Điêu đánh trúng 100 mục tiêu trong vòng 50 giây, kỉ lục mới được lập ra.” Người đảm nhiệm vai trò lên tiếng.

” 50 giây? Thật không thể tin nổi, người đạt kỉ lục lần trước cần tới 3 phút để đánh trúng 100 mục tiêu đấy.”

” Thiên tài, chắc chắn được tới Long Cung đào tạo rồi.”

Long Điêu bước xuống trước hàng ngàn ánh mắt hâm mộ, hắn tự tin không ai có thể vượt qua thành tích của mình.

Long Điêu thuộc dòng dõi cao quý của Long Tộc ở Bắc Hải lạnh giá này. Hắn năm nay 17 tuổi thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh

với thiên phú tu luyện hơn người, thông minh nhanh trí và đặc biệt hắn có một bí ẩn không ai biết về hắn và thứ tồn tại trong linh hồn hắn.

Chợt cả tòa thành bỗng rung lên, từng làn sóng xung kích lan ra khiến đáy biển như chuyển động rồi bất ngờ một thứ gì đó to lớn phá vỡ đáy biển chui lên ngay cạnh tòa thành. Thứ này lớn gần bằng tòa thành và đó chính là con rùa biển khổng lồ kia, nó bơi theo biển ngầm rồi đục một lỗ lớn để chui lên khỏi đáy biển.

Những mảnh vụn văng khắp một mùng biển rồi làm hư hại vô số toàn nhà trong thành.

Nhiều người không khỏi sợ hãi : ” Thứ quái quỷ gì vậy?”

Do ngủ sâu cả ngàn năm nên không phải ai cũng biết về sinh vật này.

” Đó là Linh Quy Thần đấy, nghe nói là thần thú đứng thứ tư trong tứ thần thú.”

Người khác hiểu biết hơn tò mò : ” Không phải ngài ấy đã mất tích ngàn năm sao? Mọi người đều nghĩ ngài ấy đã chết khi trải qua cuộc chiến lần đó.”

Lúc này Linh Quy Thần bơi thẳng về hướng Long Cung, trên lưng nó mọi thứ như cây cối đất đai đều bị nghiền nát do áp lực và bị va đạp với đáy biển lúc nó đục xuyên lớp vỏ đáy biển chui lên. Chỉ còn một vài vật chất nhỏ bám vào mai của con rùa khổng lồ và một trong số đó là hang động mà nhóm Thiên trốn bên trong.

Bọn họ không thể biết mình đang ở dưới đáy biển mà chỉ biết rằng mình bị mang đi rất nhanh. Thiên lo lắng nhìn hang đang rung lên như sắp vỡ nát nói : ” Không ổn, hang sắp xập rồi.”

Tiểu Nhiên sợ run người nấp sau lưng Hỏa Vũ còn Hắc Ma Thiên Lang cũng cụp tai xuống sợ sệt, chỉ còn Hỏa Vũ là khá bình tĩnh lên tiếng : ” Hình như chúng ta đang ở dưới đáy biển.”

” Đáy biển?”

Hỏa Vũ có thể cảm nhận được làn nước bên ngoài, vì sao ư? vì nàng là Long Tộc.

Linh Quy Thần cứ thế bơi thẳng tới Long Cung, khi nó di chuyển thì hàng trăm hàng ngàn binh lính của Long Tộc phát hiện ra tiến tới hộ giá. Linh Quy Thần chợt cả thân hình phát sáng rồi thu nhỏ lại thành một bóng người trung niên rồi vọt thẳng về phía Long Thành , khi Linh Quy Thần rũ bỏ hình hài khổng lồ thì những gì bám trên mai hắn cũng rơi ra ngoài rồi từ từ chìm xuống đáy biển.

Rầm!

Hang đá bên trong chứa Thiên, Hỏa Vũ, Tiểu Nhiên cùng Hắc Ma Lang rơi xuống đáy biển rồi vỡ nát. Ngay lập tức nước ập vào người khiến họ phải nín thở. Người tu luyện có thể dùng pháp lực bao bọc cơ thể để kháng lại áp lực nước, nhưng Tiểu Nhiên chỉ là một phàm nhân nên ngay lúc đó đã bất tỉnh và nếu như không có một bong bóng nước bao lấy thì có lẽ đã tan xác. Người tạo ra bong bóng nước nàykhông ai khác chính là Hỏa Vũ, nàng tạo thêm hai bong bóng khác cho Thiên và Hắc Ma Lang.

Thở hồng hộc hớp lấy không khí, Thiên kinh ngạc trợn mắt nhìn khung cảnh phía trước, hắn cữ nghĩ đáy biển sẽ đen tối và chết chóc tuy nhiên ngay trước mặt hắn là hằng hà sa số những rặng san hô phát sáng đủ màu sắc, chính những rặng san hô này là nhà và nơi cư chú của những sinh vật biển. Xa Xa về phía trước có một khối kiến trúc khổng lồ kết cấu hình vỏ sò phát ra vô vàn ánh sáng lung linh huyền ảo – Bắc Hải Long Cung.

Do nhóm của Thiên rơi tại vị trí vắng vẻ nên không có ai nhìn thấy, lính gác thì cũng đã đi theo hộ tống Linh Quy Thần tới Long Cung nên họ không gặp gì trở ngại, điều trở ngại lớn nhất là bây giờ làm gì ở đây? dạo chơi Long Cung hay lên bờ?

Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều Thiên tự đưa ra quyết định hắn bơi lên trên nhưng càng bơi lên thì bong bóng của hắn càng nhỏ lại. Thấy thế hắn ngưng việc làm ngu ngốc này lại rồi hỏi Hỏa Vũ : ” Bong bóng này sao vậy?”

Hỏa Vũ đáp : ” Nó do ta dùng phép đặc thù của Long Tộc tạo ra, khi ở khoảng cách quá xa sẽ mất tác dụng, khi ngươi tự ý bơi đi thì nó teo nhỏ lại, ngươi bơi xa thêm chút nữa nó sẽ vỡ ra tới lúc đó trước khi ngươi chết ngươi sẽ uống no nước biển.”

” Ặc, vậy giờ về kiểu gì đây!” Thiên lo lắng nghĩ thầm. Sau đó hắn mới nhận ra Hỏa Vũ đang nói chuyện và hít thở một cách bình thường trong nước nhưng trong đầu đã có câu trả lời, nàng ta là Long Tộc.

Thiên lại nhớ tới lúc Ái Vân chăm sóc cánh tay phải của hắn, vừa chăm sóc vừa nói : ” Chàng có huyết mạch của Long Hoàng, ta không biết chính xác nó như thế nào bởi ta không thuộc Long Tộc tuy nhiên người đặt phong ấn ta là một Tiên Nữ, phong ấn đó chỉ được hóa giải khi nó tiếp xúc với huyết mạch của Long Hoàng, có thể nói chàng chính là hậu duệ của Long Hoàng và là người của Long Tộc.”

Theo như những gì Ái Vân nói thì hắn cũng là người của Long Tộc, mà đã vậy thì hắn chắc chắn phải thở được dưới nước. Nhưng Thiên không đánh liều mà cứ để mình bị dây dưa với cái bong bóng của Hỏa Vũ. Chợt có hàng trăm bóng người lao tới bao vậy nhóm Thiên, bọn họ đều là lính canh sau khi hộ tống Linh Quy Thần vào Long Cung thì tìm tới đây và bắt gặp.

Thiên lúc đầu thì sợ xanh mặt nhưng lại nghĩ Hỏa Vũ cũng là người Long Tộc nên chắc có thể đàm phán được. Nhưng ngay khi ý nghĩ tốt đẹp trong đầu hắn vừa kết thúc thì….

Binh!

Cả đám bị đánh cho tơi tả rồi tất cả đều bị bắt về. Hỏa Vũ và Hắc Ma Thiên Lang có thể là Địa Nguyên Viên Mãn nhưng lính canh của Long Tộc cũng đều ở cảnh giới Địa Nguyên cảnh. Đối đầu với hàng trăm cường giả như vậy thì có là Kim Cang cảnh thì cũng bỏ mạng. Hỏa Vũ và Hắc Ma Thiên Lang sau một hồi chống cự quyết liệt thì cũng bị hạ gục và đánh bất tỉnh, riêng Thiên đã dơ cờ trắng đầu hàng từ sớm nhưng chẳng hiểu sao hắn bị ăn đòn nhiều nhất tới nỗi mặt mũi thâm tím.


Thần Vũ đang đi một mình trong rừng vắng, chợt một cánh cổng kết giới hiện ra kèm theo đó là một bón người. Thấy Thiên bước ra với vẻ mặt hớn hở khác thường Thần Vũ tiến lại hỏi : ” Ngươi trở thành Ngũ Phẩm luyện dược rồi sao?”

Người này vẫy tay niềm nở chào Thần Vũ : ” Lâu lắm không gặp, khỏe không?”

Thần Vũ nhíu mày : ” Khỏe gì? Ngươi ra rồi thì giữ lời hứa đi.”

” Hứa gì?” Người kia hỏi, vẻ mặt đăm chiêu như cố nhớ ra điều gì.

Thần Vũ thấy Thiên cư xử hơi lạ, nhưng do gấp gáp quá nên đành thúc dục : ” Dẫn ta tới Kinh Đô gặp công chúa đòi chó về chứ còn gì nữa?” Mới hứa hôm qua đã quên rồi sao?”

Nghe thế, người kia cười khổ vỗ vai Thần Vũ nói : ” Haha quên mất…được rồi ta sẽ dẫn ngươi đi.”

Hai người cùng nhau rời đi, Thiên vừa đi vừa ngáo ngơ dò đường bằng bản đồ giấy trên tay, thấy thế Thần Vũ hỏi : ” Chẳng phải ngươi từng đến Kinh Đô sao? không nhớ đường à?”

Thiên gãi đầu : ” Nhớ chứ nhưng do lần đó đi nhờ nên quên vài đoạn.”

Thần Vũ là người tinh ý, hắn đã nhận ra điều bất thường từ Thiên nhưng không nói thẳng.

Sau vài ngày đường cũng tới Kinh Đô, nghe tin Thiên tới thì Phượng Vũ là người vui nhất vội chạy tới ôm chầm lấy hắn nũng nịu : ” Chàng có nhớ ta không…hihi!”

Hoàng Loan thì chú ý tới Thần Vũ hơn, không phải vì nàng kết hắn mà vì từ cơ thể hắn toát ra một khí chất vô cùng cao quý thậm chí còn hơn cả mẹ của nàng. Ngay cả Nữ Hoàng cũng cảm nhận được điều đó và sớm dè chừng Thần Vũ vì nghĩ rằng hắn là cao thủ phương nào tới với tư cách bạn của Thiên.

Sau vài câu chuyện thì Thần Vũ đi vào chủ đề chính : ” Công chúa Hoàng Loan, cách đây hai năm ta có làm mất một sủng vật, sủng vật này được Thiên cứu rồi tặng cho công chúa, hiện giờ nó đâu rồi?”

Hoàng Loan chẳng dấu diếm : ” Thú thật với ngươi, sau khi Thiên rời đi không lâu thì Tiểu Bạch cũng mất tích rồi. Ta đã tìm nó khắp nơi thậm trí cho thông báo cả Kinh Đô nhưng vẫn không tìm được nó.”

” Ngươi đặt tên nó là Tiểu Bạch sao?” Thần Vũ ngạc nhiên hỏi, cái tên này hắn đã nghe chính Vương Mẫu Nương Nương đặt cho Tiểu Bạch của người, sao lại có thể trùng hợp tới thế được. Cùng một sủng vật nhưng hai người chủ khác nhau và chẳng biết gì về nhau lại đặt cùng một cái tên trùng hợp, trùng hợp đến đáng sợ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.