Tây Du Truyền Thừa – Chương 57: Hòn Đảo Kì Bí – Botruyen

Tây Du Truyền Thừa - Chương 57: Hòn Đảo Kì Bí

-Trong cổ mộ phủ lúc này…

Thiên lăn đùng ra đất vì bất tỉnh, cơ thể hắn nhợt nhạt teo tóp như vừa bị rút đi gần hết sự sống. Trung niên râu ria kia đau đớn kêu gào khi bị mất đi một cánh tay, hắn phá vỡ bức tường lao ra hòng bẻ gãy cổ Thiên cho hả dạ rồi găng tay của Huyết Xích Thiên Long giáp sẽ là của hắn.

Hắn lao tới đá Thiên văng vào tường rồi lướt tới tóm cổ hắn nhấc lên rồi nghiến răng : ” Thằng ôn con dám làm ta thành ra như vậy, thôi thì hôm nay tao cho mày thịt nát xương tan, mà khoan tao phải đái vào mặt mày rồi đạp chết mày cho linh hồn của mày khi xuống âm phủ không thể siêu thoát….haha.” Nói lời độc địa xong, gã ném Thiên xuống đất như ném một con chó sau đó tụt quần ra khoe thằng em thâm đen ngắn tũn của hắn khiến mỹ nữ tóc đỏ xấu hổ quay đi khịt mũi kinh bỉ : ” Hàng bé mà còn thích khoe.”

Tiểu Nhiên vẫn nằm im như gúc gỗ nhưng do quay mặt về phía đó nên nàng cũng thấy được cái thứ sun sun đen đen ở giữa chân tên râu ria và nhắm tịt mắt lại vì ghê sợ, còn tên này thì khoái trá định tưới nước lên mặt Thiên nhưng có một bóng đen đang lao tới rồi một cái miệng há ra thật lớn với đầy răng nhọm cắn mất cái đầu của tên này, máu từ cổ phun lên như vòi nước rồi hắn chết ngay tại chỗ với thằng em đang chuẩn bị xả nước, lúc xác hắn ngã ra đất thì nước mới mới bắt đầu chảy.

Hắc Ma Thiên Lang nhai rau ráu cái đầu của gã trong miệng sau đó nuốt trôi rồi nhe hàm răng sắc nhon về phía Thiên định nhai luôn tên này, tuy nhiên nó phát hiện trên tay phải của Thiên đeo giáp tay của Huyết Xích Thiên Long Giáp nên nó do dự rồi quay lưng bỏ đi. Khi gã kia chết thì Tiểu Nhiên cũng tự động đậy được và chạy tới xem xét tình hình của Thiên, nàng run rẩy bật khóc, một phần do sợ hãi hoảng loạn và một phần cũng do nàng lo cho kẻ đang nằm bất động ở đây, vì sao ư? chính nàng cũng chẳng biết vì sao nhưng khi hắn bị như vậy nàng rất đau lòng.

Mỹ nữ tóc đỏ tập tễnh bước đến, nàng cũng bị thương rất nặng và kiệt sức tuy nhiên không thể ở lại đây lâu bởi vì…..

Trần nhà bắt đầu sụp xuống do chịu dư trấn từ cuộc đánh nhau vừa nãy, Thiên đang bất tỉnh, Tiểu Nhiên không hề tu luyện hay có pháp thuật, mỹ nữ tóc đỏ đang bị thương nặng không có sức trốn chạy, nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất thì đột nhiên Hắc Ma Thiên Lang quay lại và mang tất cả đi.

Khi Thiên tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong một nơi ấm áp, bên trên là ánh nắng và bên dưới nơi mà hắn đang nằm lên là bộ lông mềm mượt màu đen tuyền, hắn đang nằm trên lưng của Hắc Ma Thiên Lang. Thấy Thiên cử động thì Hắc Ma Thiên Lang liền xoay đầy gặm lấy cổ áo Thiên nhấc hắn nằm xuống đất rồi liếm láp cánh tay hắn như thú cưng làm Thiên vô cùng bất ngờ, sau khi bị ngất vì đấm gãy tay gã kia thì hắn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Đúng lúc này, một bóng người tiến vào chính là Tiểu Nhiên. Thấy Thiên tỉnh lại nàng mừng rỡ nhưng ngượng ngịu : ” Ngươi…tỉnh rồi!” Theo sau lưng Tiểu Nhiên là mỹ nữ tóc đỏ, nàng hình như vừa tắm xong bởi vì mái tóc còn ướt. Thấy Thiên tỉnh lại nàng khịt mũi nói : ” Tỉnh rồi sao? tưởng chết luôn chứ?”

” Ặc!”

Thái độ của mỹ nữ này khiến Thiên khó hiểu, phải chăng nàng ta biết gì về hắn bởi chỉ có những người quen biết nhau mới bộc lộ ra thái độ như vậy với đối phương, nhưng Thiên khẳng định chưa gặp nàng ta bao giờ bởi hắn không thể quên gái đẹp dù chỉ gặp thoáng qua. Thiên gương dậy xoa cái đầu nhức buốt rồi hỏi : ” Ta ngất bao lâu rồi?”

Tiểu Nhiên tiến tới vuốt ve Hắc Ma Thiên Lang đáp : ” Một tháng rồi!”

” Cái gì? một tháng?”

” Phải! chúng ta vẫn ở trong cổ mộ phủ chưa thể ra ngoài được.”

Thiên gượng đứng dậy nhưng không đủ sức nên khụy xuống, thấy hắn cố gắng trong vô vọng mỹ nữ tóc đỏ vừa đứng lau tóc vừa nói : ” Không ra được đâu, toàn bộ lối vào đã bị đất đá bịt khín sau lần sập hầm đó rồi, ngay cả ta còn không ra được thì ngươi nổi sao?”

Tiểu Nhiên đỡ tay Thiên khuyên can : ” Ngươi mới tỉnh lại vẫn còn yếu lắm, nghỉ ngơi vài ngày đã rồi tính tiếp.”

Nhưng Thiên không nghe, hắn lết tới phía trước nơi phát ra ánh sáng rồi nhìn được cảnh tượng bên ngoài. Nơi hắn và mọi người đang ẩn náu là một cái hang, phía trước là một vùng nước rộng lớn trong xanh tựa như một bãi biển, xung quanh có cây cối tốt tươi, nơi này giống như một hòn đảo ngầm dưới lòng đất.

” Ta có tìm hiểu qua rồi, nơi này là tận cùng bên dưới cổ mộ phủ, chính là nơi mà mộ chủ an dưỡng lúc cuối đời.” Mỹ nữ tóc đỏ tiếp tục nói.

Thiên ngước nhìn lên bầu trời nơi có thể mờ mờ thấy được những vết rạn nứt của đá, chứng tỏ bầu trời chỉ là giả và thực sự hắn đang ở dưới cùng của cổ một phủ. Thấy Thiên ngước lên trời rất lâu , mỹ nũ áo đỏ đoán : ” Ngươi biết cách rời khỏi đây phải không?”

Thiên lắc đầu trong tuyệt vọng : ” Không hề!” sau đó hắn ngồi xuống ngay cửa hang thẫn thờ suy nghĩ, tự dưng đâm đầu vào cái nơi khỉ gió này rồi mắc kẹt, trong khi đó lời hứa 2 năm chỉ còn một tháng là tới. Thiên biết cách ra nhưng không đủ sức, hắn có thể tu luyện để mạnh mẽ rồi phá tan nơi này nhưng sẽ mất rất lâu và hắn thì không muốn thế.

Tiểu Nhiên thấy nét mặt thất vọng và bất lực của hắn, trong lòng nàng cũng sinh ra loại cảm xúc gọi là buồn bã, cảm xúc mà nàng rất ít khi trải qua. Nàng tiến đến vỗ vai hắn trấn an : ” Yên tâm đi, rồi chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây.”

Mỹ nữ áo đỏ chẳng hiểu sao lại muốn gây cho Thiên thêm thất vọng, nàng bèn thêm vào : ” Trừ khi ngươi đột phá được Kim Cang cảnh để phá vỡ kìm nén thân thể với thiên địa linh khí và phi thăng bằng không thì không còn cách khác.”

” Hỏa Vũ, ngươi đừng nói nữa được không.” Tiểu Nhiên tỏ ra khó chịu khi Hỏa Vũ luôn có thành kiến với Thiên, từ khi gặp và trong suốt quá trình một tháng ở đây thì Hỏa Vũ luôn có thành kiến với Thiên.

Hỏa Vũ khinh bỉ bĩu môi : ” Ngươi còn bênh hắn, ta ghét nhất là bọn nam nhân và bọn chúng đau khổ ta càng thích.”

Thiên chợt quay sang nhìn Hỏa Vũ, ánh mắt lạnh lẽo nói : ” Vậy sao? hẳn là sau vụ đó thì ngươi vẫn còn đủ tỉnh táo nhỉ?”

Nghe vậy, Hỏa Vũ chợt giật thót mình lên : ” Ngươi….nói gì ta không hiểu?”

Thiên nhíu mày : ” Hay là ta kể luôn cho Tiểu Nhiên nghe nhỉ…rằng ngươi…..”

” Im miệng!”

” Thôi cả hai đừng cãi nữa.” Tiểu Nhiên bực dọc lên tiếng, sau đó nằng nặc bỏ ra ngoài. Thiên vẫn đôi mắt lạnh lẽo nói với Hỏa Vũ : ” Đừng kinh ngạc vì sao ta biết, đơn giản vì nó không thể giấu thôi.” Thực ra Thiên đã biết một bí mật của Hỏa Vũ và hắn đang lấp lửng để đánh đòn tâm lý với nàng.

Nói xong Thiên đưa ánh mắt ra ngoài nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhiên, Hỏa Vũ đôi mắt khẽ giật giật khó tin : ” Ngươi…làm sao có thể….việc đó rất lâu rồi, dựa vào tuổi của ngươi thì không thể.”

Thiên gật đầu : ” Bình thường thì không thể, nhưn ta thì có thể.” Vừa nói hắn vừa đưa cánh tay phải lên đúng lúc hoa văn hình rồng xuất hiện, khi nhìn thấy những đường hoa văn này thì Hỏa Vũ như run sợ, hai chân nàng xém chút nữa phải quỳ xuống bởi trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm xúc của sự tôn thờ.

Sau vài ngày tỉnh lại thì Thiên đã có thể đi lại bình thường, hắn liền ra ngoài khám phá nơi này, chính xác thì nơi này là một mạch nước ngầm sâu dưới lòng đất tuy nhiên trải qua nhiều biến đổi nên thành hình dạng như hiện tại. Hòn đảo rộng khoảng một ki lô mét vuông với một khu rừng nhỏ, một bãi cát một dòng suối và bãi cỏ, vài loài thú nhỏ.

Hắn tìm một nơi kín đáo mở Thông Thiên Địa Đồ ra khỏi về một số pháp thuật khác để luyện trong thời gian này.

Hiện tại Thiên có thể Biến Thân một cách dễ dàng, nhưng phép thuật này ngoài dùng để loe gái với lại lừa đảo ra thì không có mấy tác dụng trong chiến đấu và đặc biệt không thể phát huy với kẻ mạnh hơn. Thiên quyết định học một vài loại pháp thuật mới và hắn cũng dành thời gian ngồi tu luyện.

Hỏa Vũ cùng Tiểu Nhiên thường hay đi cùng nhau, trải qua 1 tháng sống chung hai người cũng khá thân thiết và xem nhau như tỷ muội.

“Đi mau lên!” Tiểu Nhiên dục giã.

Hỏa Vũ đi thong thả phía sau, bực dọc nói : ” Ngươi vội cái gì, tên đó có gì thú vị đâu mà rình với trả mò.”

Tiểu Nhiên phản bác : ” Ngươi sai rồi! hôm qua ta thấy hắn luyện đan đấy.”

Hỏa Vũ nhíu mày : ” Hắn là luyện dược sư sao?” Nhưng trong lòng nàng lại nổi sóng gió, vì hình xăm trên cách tay phải của hắn, vì hắn đùng được giáp tay của Huyết Xích Thiên Long Giáp, vì khi đứng trước mặt hắn nàng chỉ muốn quy phục nhưng tất nhiên đó sẽ là điều đáng xấu hổ nhất nàng phải chịu.

Hai người tới một bụi cỏ gần bãi cát lén nhìn Thiên luyện công. Lúc này Thiên không hề hay biết có người đang rình mình bởi Hỏa Vũ đã dùng sức mạnh áp chế đi khí tức của hai người, Thiên vẫn say sưa luyện công, hắn đang đứng thẳng với đôi tay dang ra hai bên như đang tập thể dục nhưng thực ra là đang cảm ứng thiên địa linh khí bởi hắn sắp đột phá.

Một tay Thiên bốc cháy ngọn lửa nhàn nhạt, ngọn lửa này chỉ là lửa thường mà hắn dùng để luyện đan bằng phép Hóa Hỏa. Ngọn lửa cháy khắp cánh tay hắn nhưng không hề làm tổn thương da thịt bởi đã được luyện hóa, rồi hình xăm trên tay phải lại xuất hiện kèm theo đó là những đường gân lớn nổi lên cả cánh tay tựa như mạng nhện chằng chịt.

Ngọc lửa vốn đang nhu hòa trên tay Thiên chợt bùng cháy dữ dội hơn và nóng hơn hẳn, sau đó hắn co tay lại rồi nhanh như chớp đánh một chưởng thẳng ra biển. Ngọc lửa theo tay hắn tụ thành một đường thẳng rồi bắn thẳng đi lướt ngang mặt nước, mặt nước rẽ ra rồi nhanh chóng trở lại như cũ.

Chiêu Thiên vừa dùng là Chưởng Pháp, đem pháp lực nén lại rồi đánh về phía kẻ thù theo đường thẳng gây sát thương từ xa, chiêu này Hoàng Loan đã từng dùng trong trạng thái mất kiểm soát để đánh với mẹ mình chính là Nữ Hoàng ở hoàng cung, khi đó một chưởng của nàng có thể chẻ đôi cả mặt đất sâu tới vài chục mét.

Thấy trước khi Thiên tung chiêu thì ngọn lửa trên tay hắn nhu hòa vậy thì hình săm rồng trên tay hắn nổi lên thì ngọn lửa hung bạo hơn, Hỏa Vũ thầm đoán : ” Hình như hắn đang học cách dùng thứ sức mạnh của cánh tay đó, một sức mạnh khủng khiếp khó kiểm soát.”

Tiểu Nhiên chẳng biết gì về tu luyện hay pháp thuật, nàng chỉ thấy trong lúc Thiên tập trung cao độ thì hắn thật là cuốn hút nên nàng cứ nhìn mãi không thôi.

Rồi buỗng nhiên cả hòn đảo rung chuyển như động đất nhưng rất nhanh dừng lại, Thiên nghi hoặc : ” Dưới lòng đất mà còn động đất sao?”

Phía ngoài biển có một cột sóng cao khủng khiếp đan tiến về phía hòn đảo làm Thiên teo dái, nhưng hắn kịp nhìn thấy giữa cơn sóng là một thứ như chân chèo của động vật biển, chính xác hơn là rùa biển. Rồi hòn đảo bắt đầu di chuyển với tốc độ tăng dần, mà khi hòn đảo di chuyển thì gió lớn nổi lên khiến cây cối nghiêng ngả, Thiên cảm nhận nước biển chạm vào chân mình trong khi hắn đang đứng trên bãi cát, nhìn xuống thì thấy nước biển đang dâng lên hay nói chính xác hơn là hòn đảo đang chìm xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.