Trên mái nhà, hai bóng người đang ngồi nhìn ngắm bầu trời đêm.
Thiên hỏi : ” Vậy hóa ra con chó đó của ngươi?”
Thần Vũ gật đầu : ” Đúng vậy! Nó là thần thú quý hiếm đấy.” Hắn không muốn tiết lộ thân phận Thái Tử của Thiên Cung, sợ Thiên nghe xong sợ vãi đái ra quần. Nhưng hắn đâu biết rằng thằng có cái tên bố đời này không hề để tâm đến lời hắn nói mà chỉ đinh ninh : ” Haha, thần thú kiểu này đem bán thì hết xảy, tiền tiêu 3 đời không hết.”
Rồi Thiên ra vẻ bối rối : ” Ta không biết nó của ngươi, nên tặng cho công chúa rồi.”
Thần Vũ mặt đơ ra một lúc, hắn muốn đá cho thằng này một phát nhưng lại thôi hỏi : ” Công chúa nào?”
” Công chúa Hoàng Loan của Sinh Huyền Quốc đấy! ta tặng nàng ấy làm sủng vật rồi, ngươi có gan đến mà đòi.” Thiên đắc ý, tưởng rằng Thần Vũ nghe danh công chúa là sợ xanh mặt, nhưng có chết Thiên cũng không thể ngờ rằng Thần Vũ có xuất thân cực kì cao quý.
Thiên thấy Thần Vũ tính tình cũng không đến nỗi nào, Thần Vũ thấy Thiên tuy chỉ là phàm nhân nhưng tiềm năng cực kì lớn, cả hai kết bạn.
Đan Chi nằm trong phòng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy hai cái bóng đen trên nóc nhà phía đố diện đang bắt tay nhau rất tình tứ thì mắt trợn lên, trong lòng không khỏi suy nghĩ bậy bạ : ” Hai người họ….không thể nào!”
Giữa sân, xác con khỉ mẹ nằm phơi thây trên đất sau khi bị Thần Vũ vã cho nhừ tử.
Sáng hôm sau….
Binh!
Thiên lăn lộn vài vòng rồi bay xa cả chục mét trước khi nằm thở phì phò trên đất, hắn nghiến răng : ” Mẹ nó! tiếp.”
Thần Vũ đứng đối diện, cởi trần khoe cơ thể săn chắc với một tay bị trói phía sau, hắn nhìn Thiên lăn lộn hỏi : ” Ngươi cứng đầu quá vậy?”
Thiên vừa lao lên tung một cước cực mạnh vào đầu Thần Vũ, nhưng tên này nhanh hơn cúi đầu né được làm Thiên mất thế sau đó tung đấm vào bụng Thiên làm hắn lại văng ra xa ngã trên đất. Hai tên này gạ kèo solo, nhưng Thiên bị hạ bởi một đòn và không can tâm nên cố đấm ăn xôi. Thần Vũ thì không muốn vã Thiên thành tàn phế nên hắn tự trói một tay mình lại dùng một tay đánh với Thiên nhưng kể cả khi chỉ dùng một tay thì Thiên vẫn bị hạ đo ván.
Binh!
Binh!
Binh!
Kết quả, Thiên mặt mày sưng húp ngồi rên trong khi được Đan Chi chăm sóc vết thương, Thần Vũ thì ngồi nhàn hạ nhấp một tách trà nhìn Thiên và Đan Chi khá thân thiết liền vu vơ nói : ” Kể mà mình cũng bị thương, xong có cô gái nào chăm sóc nhỉ.”
Câu nói vu vơ của Thần Vũ khiến Đan Chi đỏ mặt lúng túng, còn Thiên thì hỏi lại : ” Ngươi mà cũng mơ mấy điều đó sao? với thực lực của ngươi hẳn là nữ nhân theo không ít.” Vừa nói Thiên vừa liếc mắt nhìn Đan Chi rồi nháy một cái.
Thần Vũ lắc đầu ngao ngán : ” Hazzz! thực ra ta có hôn ước rồi, nhưng khổ nỗi chưa gặp được.”
Thiên tò mò : ” Là sao? Gia đình cấm cản à.”
Thần Vũ với Thiên giờ đã là bạn, hắn không ngại chia sẻ : ” Thực ra hôn ước đó có từ trước khi ta ra đời, ta chỉ biết là mình có một hôn ước nhưng với ai và ở đâu thì chịu.”
Nghe thế, Đan Chi liến nhìn Thiên sau đó quay sang Thần Vũ : ” Ví dụ người có hôn ước với ngươi là con trai thì sao? Lúc đó ngươi chưa ra đời nên làm sao biết được giới tính thế nào.”
Thần Vũ mặt biểu cảm nhìn Đan Chi, hắn đáp : ” Nữ nhân mấy người chỉ giỏi suy diễn, ta chắc chắn người kia là nữ nha. Và ta cũng không thích con trai nên ngươi bớt mơ tưởng.”
” Ai suy diễn gì đâu!” Đan Chi bị nói trúng tim đen, nàng gượng gạo nói sau đó tiếp tục băng chăm sóc vết thương cho Thiên, còn Thiên thì vừa rên ư ử vừa nghĩ thầm : ” Con mẹ nó! không biết mình có cái hôn ước chết tiệt nào không nhỉ?”
Với lý do chờ Thiên học dược xong và dẫn về hoàng cung bắt chó mang về, Thần Vũ cũng ở lại Đan Gia. Thế là bọn trẻ có thêm một sư phụ bất đắc dĩ, Thiên thì há hốc mồm khi chứng kiến Thần Vũ có nhiều loại phép mà trong Thông Thiên Địa Đồ không hề ghi chép ví dụ như phép Hoán Đổi, phép Dịch Chuyển, và đặc biệt tên này biết bay.
Một ngày đẹp trời, tiệm thuốc bỗng có đám người ăn mặc quân phục tới đứng trước cửa đuổi hết khách đi. Thiên đang hút cần, chợt đám người ập vào làm hắn giật mình hô : ” Mua gì bạn ơi!”
Rồi hắn xịt máu mũi và vội vàng lau đi khi trước mặt là một nữ nhân vô cùng nóng bỏng, thân mặc bộ sườn sám màu xanh ngọc nửa kín nửa hở khoe triệt để cơ thể quyến rũ, với đôi mắt được trang điểm đậm nữ nhân nhìn Thiên rồi hỏi : ” Đan Lâm là ai?”
Thiên đang định trả lời hắn là Đan Lâm, nhưng nghĩ lại và quan sát mấy người này đều tỏa ra sát khí đùng đùng thì liền lắc đầu : ” Đan Lâm không có nhà, hắn lên rừng hái thuốc từ sớm rồi.”
Nữ nhân quyến rũ kia nghe vậy quay lưng nói với đám thuộc hạ : ” Chúng ta ở đây tới khi nào Đan Lâm của Đan Gia về thì thôi.”
Thiên nhíu mày, hắn thận trọng hỏi : ” Các vị tìm Đan Lâm có việc gì vậy?”
Nữ nhân kia đáp : ” Bọn ta tới từ Đấu Dược Hội, lần trước Đan Lâm giành giải nhất cuộc thi luyện Nhất Phẩm đan nên đã lọt vào mắt xanh của chủ hội, hôm nay bọn ta đến có lời mời hắn tới Đấu Giá Hội một chuyến.”
Hóa ra là tới vì thiện ý, Thiên tự tay vả vào mặt mình một cái vì lỡ lời nói dối hắn không phải Đan Lâm, giờ mà nhận là Đan Lâm thì quê gần chết. Nhưng hắn cũng rất muốn xem cái Đấu Giá Hội có kinh phí tổ chức đấu dược hàng năm này lớn tới mức nào nên bèn nói phét : ” Đan Lâm đi chắc còn lâu mới về, hay để ta đi thay.”
Nữ nhân kia lắc đầu : ” không được! chỉ có Đan Lâm của Đan Gia mới được mời.”
Thiên dụ dỗ : ” Ta là em trai song sinh của Đan Lâm tên Đan Lâm, hôm trước ta nhường hắn đi thi thôi chứ tài nghệ của ta còn hơn hắn một bậc.”
Nữ Nhân khó tin : ” Ngươi nghĩ ta là trẻ con sao? làm gì có ai đặt tên con giống hệt nhau?”
Thiên cãi bướng : ” Ờ thì cha mẹ thích thì đặt không thích thì đặt.”
Đúng lúc này Thần Vũ cùng Đan Chi từ bên ngoài thấy tiệm thuốc có người vây quanh liền tức tốc chạy tới. Thần Vũ nhanh trí nghĩ ngay là Thiên thắng đấu dược được thế lực nào đó mời đi thì liền lên tiếng : ” Đan Lâm! ngươi bày trò gì mà kéo xã hội đen đến dỡ tiệm thế này?”
Nữ nhân nghe Thần Vũ gội Thiên là Đan Lâm thì hỏi lại : ” Hắn tên Đan Lâm thật sao?”
Đan Chi diễn còn sâu hơn : ” Huhu Đan Lâm, biết ngay mà đã bảo đừng đi thi rồi, bây giờ người ta đến bắt ngươi thì cả nhà sống làm sao?” Vừa bật khóc Đan Chi vừa chạy tới bấu víu Thiên như kiểu hắn sắp đi tù trung thân.
Giật mình trước tài diễn sâu của hai người này, Thiên cũng diễn theo : ” Ai biết đâu, ta thấy đông người quá nên nói dối để đỡ phải đi, giờ các ngươi nói toẹt ra rồi ta sắp phải đi thật rồi huhu.”
Nhìn hai người ôm nhau khóc lóc như cha chết mẹ chết, Thần Vũ nén nhịn cười còn nữ nhân quyến rũ kia thì tin Thiên chính là Đan Lâm liền lên tiếng rất lịch sự : ” Bọn ta không có ác ý, chỉ đến mời Đan Lâm công tử tới nói chuyện với chủ hội thôi mà.”
” Tạm biệt nhé ta đi đây…huhu!” Thiên đi theo đoàn người, cố quay cổ lại diễn nốt.
” Vĩnh biệt…đừng quay trở lại….huhu!” Đan Chi cầm khăn trắng vẫy vẫy khóc nấc, Thần Vũ kiếm đâu được bộ đồ trắng rồi đeo khăn trắng và thổi kèn inh ỏi tiễn Thiên lên đường.
Sau khi Thiên cùng đoàn người đi khuất, Đan Chi quay sang hỏi Thần Vũ : ” Ngươi nghĩ hắn đi có lâu không?”
Thần Vũ không dám chắc : ” Cũng còn tùy vào lựa chọn của hắn, hắn lọt vào mắt xanh của Đấu Dược Hội thì chắc chắn sẽ bị mời chào tới đó, ở đó điều khiện chắc chắn tốt hơn ở Đan Gia. Nếu cho ta chọn ta sẽ chọn ở lại Đấu Dược hội để phát triển tiềm năng, còn tùy vào tình cảm hắn giành cho Đan Gia có lớn không.”
Thiên theo chân nhóm người kia tới Đấu Dược Hội, lần trước tới thi đấu hắn chỉ ở bên ngoài, bây giờ tiến sâu vào trong mới thấy Đấu Dược Hội đẹp và nguy nga tới mức nào.
Một căn phòng đẹp đẽ rộng rãi để tiếp khách, chủ hội ngồi ở vị trí trung tâm nhìn về hai người đang đi tới.
Nữ nhân cúi chào chủ hội nói : ” Người ngài cần tìm đã tới rồi, Đan Lâm của Đan Gia.”
Thiên đứng phía sau nhìn về phía chủ hội, là một trung niên cường tráng với cái đầu trọc lốc.
Chào chủ hội xong, nữ nhân kia quay sang Thiên giới thiệu : ” Đây là chủ hội của Đấu Dược Hội tên là Dược Hoàng, thực lực Địa Nguyên Viên Mãn, Tứ Phẩm luyện dược sư.”
“Địa Nguyên Viên Mãn? Tứ Phẩm Luyện Dược Sư?” Thiên thầm kinh hô, không hổ danh là chủ hội.
Dược Hoàng xoa xao cái đầu trọc lốc của mình nói : ” Thiếu niên kia.”
Nghe gọi, Thiên lạnh sống lưng : ” D…Dạ!”
Dược Hoàng nói : ” Nhìn ngươi trẻ tuổi như vậy, lại thắng giải thi Nhất Phẩm đan thì quả thực thiên phú không tồi, nếu ngươi có một người thầy tốt cộng với thiên phú của ngươi thì tương lai vô cùng sáng lạng ngươi biết không.”
Thiên biết nhưng không đáp mà chỉ gật đầu.
Dược Hoàng nói tiếp : ” Với tư cách là chủ của Đấu Dược Hội, ta mời ngươi gia nhập Đấu Dược Hội với tư cánh thành viên ưu tú trong tầng lớp trẻ, thế nào?”
Trở thành một thành viên trong Đấu Dược Hội quả không đơn giản, xếp vào thành viên ưu tú lại càng không, tuy nhiên hắn sẽ không gia nhập bởi hắn không thích làm đồ đệ của bất kì ai ngoại trừ Tiểu Hồng vậy nên hắn nhẹ lắc đầu đáp : ” Lòng tốt của chủ hội ta xin nhận, nhưng ta không thể chấp nhận lời mời.”
Dược Hoàng nghe vậy mắt giật giật, nắm tay hơi siết lại. Hắn là ai chứ? người đứng đầu Đấu Dược Hội, chủ của Đấu Dược Dưới hắn cũng từng gặp qua, sức mạnh cùng khả năng luyện dược trong đây khó ai vượt qua hắn vậy mà lời nói của hắn bị một tên nhóc vô danh mới có tí xuất chúng kinh thường, hắn làm sao mà bỏ qua được nhưng vẫn nén nhịn chờ phản ứng tiếp theo của Thiên.
Nữ nhân kia liền cất tiếng mời chào : ” Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Ưu đãi khi trở thành thành viên ưu tú rất lớn, ngươi sẽ nhận ngay 500 đồng vàng và nguồi cung cấp dược liệu miễn phí, Đan Gia của các ngươi làm sao có được những thứ đó?”
Thiên nhíu mày, hắn nhẹ giọng : ” Ta không ở lại Đấu Dược Giới lâu, nếu ta gia nhập rồi rời đi thì chẳng phải người thiệt thòi nhất là Đấu Dược Hội các người sao.”
Dược Hoàng hừ nhẹ : ” Ngươi nghĩ rời khỏi Đấu Dược Giới dễ sao? dựa vào bản lĩnh của ngươi hiện tại thì chờ 10 năm nữa nhé.”
Nghe thế, Thiên sững người : ” Là sao?”
Nữ nhân kia giải thích : ” Đấu Dược Giới có quy định, ngươi vào chơi thì không sao nhưng nếu ngươi vào học dược thì nhất định phải đạt tới Tứ Phẩm Luyện Dược Sư thì mới có tư cách ra ngoài.”
Thiên chết chân, Bạch San San không hề nói cho hắn biết điều này khi vào đây.