Tây Du Truyền Thừa – Chương 37: Tụ Linh Đan Sơ Cấp – Botruyen

Tây Du Truyền Thừa - Chương 37: Tụ Linh Đan Sơ Cấp

Lúc Thiên đang cười hớn hở trên trị trí thi đấu thì ở một góc xa xa có hai người đang chăm chú quan sát hắn. Một người là Bạch San San trong dạng ẩn mình, một người là nam thanh niên che mặt. Nhìn Thiên tiến bộ, Bạch San San gật gù : ” Thiên phú không tồi, bảo sao Tam Thánh Mẫu bảo ta hao tâm tổn sức vì hắn.”

Người thanh niên bên cạnh San San nhíu mày nhìn tên nhóc kia, vẻ khó ưa : ” Thực sự vậy sao? Hơn cả con trai ta?”

Bạch San San gật đầu : ” Con trai ngươi với tên nhóc này rất giống nhau, đều có tiềm năng rất lớn…chỉ có điều.”

Thanh niên kia thở dài : ” Chuyện qua lâu rồi không nhắc lại nữa, à mà việc ngươi nhờ ta ta làm xong rồi.”

Bạch San San gật đầu : ” Ừ! giờ cứ để tên này ở đây chúng ta đi tới Đông Hải một chuyến.”

Nghe vậy thanh niên ra vẻ khó chịu : ” Đông Hải? Ta không đi.”

” Ngươi để ta đi một mình à?” Bạch San San tròn mắt.

Thanh niên lưỡng lự, hắn thực sự không muốn tới nơi đó bởi giữa hắn và Đông Hải có chuyện khó giải quyết, nhưng thấy Bạch San San rời đi thì hắn bắt buộc phải đi theo dù không hề muốn.

Hai người rời khỏi Đấu Dược Giới và bay một mạch về phía Đông Hải. Khi tới bờ biển thì thanh niên kia dừng lại giữa không trung nói : ” Ta tới đây thôi, ngươi xuống đi.”

San San phì cười : ” Nhìn bộ dạng ngươi kìa, sợ con gái nhà người ta bắt đền sao? Cũng hơn 20 năm rồi chắc nàng ta không còn giận đâu.”

Thanh niên biểu cảm mặt khó đỡ nghĩ thầm : ” Thù dai nhất chẳng phải là nữ nhân mấy người sao?”

San San cũng vội, biết khó thuyết phục được người này nên bèn giao phó : ” Vậy ta xuống dưới, ngươi ở đây có gì không ổn liền xuống giúp ta.”

” Không thành vấn đề.”

San San như một tia sáng từ trên không lao xuống mặt biển rồi biến mất.


Tối hôm đó Thiên về nhà của Đan Chi, vừa gặp thì Đan Chi liền hỏi : ” Cả ngày nay ngươi đi đâu? để ta một mình trông coi biết bao nhiêu khách.”

Thiên mỉm cười, hắn kéo nàng vào trong với bộ dáng rất thần bí làm nàng tò mò hết cỡ, mặt tự dưng đỏ lên chẳng hiểu vì sao. Thực ra hôm nay Thiên đi thi không ai biết bởi họ không có lịch cụ thể nào cả. Thiên dẫn Đan Chi vào chính phòng của nàng làm nàng bất ngờ lùi lại cúi đầu nói : ” Ngươi….định làm gì ta?”

Thiên liền móc trong người ra một túi vải nhỏ, Đan Chi chờ đợi điều nàng chờ đợi, Thiên mở túi vải ra và đưa lên trước mặt ý muốn nàng tự mở ra. Đan Chi tim đập thình thịch, tay run run từ từ đưa lên nắm vào túi vải thầm nghĩ lung tung : ” Chẳng lẽ hắn cầu hôn mình? Có nên đồng ý không?”

Nàng vừa đấu tranh tư tưởng vừa mở túi vải ra, rồi nàng hét lên sợ hãi sau đó tức giận đá Thiên bay ra ngoài theo lối cửa sổ. Trong túi vải nằm trên đất là một chiếc hộp có lò xo gắn bên trong và trên lò xo có hình một cái đầu lâu. Trò này ban nãy đi đường Thiên thấy bọn con nít chơi thế là hắn trấn lột luôn đem về.

Nhưng trong túi vải vẫn còn vài thứ khác, Đan Chi ghê tởm vứt cái hộp kia sang một bên và thấy một viên ngọc vô cùng đẹp, nàng vừa nhìn thì nhận ra ngay đó là thứ gì và thốt lên : ” Tụ Linh Châu?”

Thiên bò từ bên ngoài vào, hắn xoa xoa cái bụng nói : ” Phải chính là Tụ Linh Châu, vật có thể giúp người ta tu luyện thuận lợi hơn để vượt qua 10 tầng Luyện Khí.”

Tụ Linh Châu này đáng quý nhưng chỉ với người có tu vi dưới Kết Đan cảnh mà thôi, như Thiên và Đan Chi giờ thì nó như vật bỏ đi vậy. Nhưng có những người cần nó hơn, Thiên cầm Tụ Linh Châu nên rồi đặt vào tay Đan Chi nói : ” Cái này tuy không có tác dụng với chúng ta nhưng người nhà của ngươi cần nó, nhất là lũ trẻ nhà ngươi.”

Phải, lũ nhóc như tương lai của Đan Gia, nếu chúng có một khởi đầu thuận lợi thì tương lai sẽ rộng mở. Đan Chi cảm động, nàng hỏi : ” Ngươi lấy nó ở đâu vậy? đừng nói với ta ngươi trộm nhé.”

Thiên thanh minh : ” Bậy nào! ta chiến thắng cuộc thi luyện Nhất phẩm đan, và đây là phần thưởng cho giải nhất.”

“Ngươi….tự ý đi thi….nhưng!” Đan Chi rưng rưng hai hàng nước mắt, hắn là ai chứ? một kẻ xa lạ được học việc tại tiệm thuốc của Đan Gia, hắn với Đan Gia là người dưng nước lã. Nhưng hắn lại đi thi vì Đan Gia, đến lúc chiến thắng có thưởng cũng đem về cũng cho Đan Gia, hắn có mục đích gì? hay chỉ đơn giản là Đan Gia ở hiền gặp lành.

Thấy nàng rưng rưng, Thiên cười khổ : ” Đừng khóc! ta chỉ muốn giúp gia đình ngươi thôi, ta không hề có kế hoạch gì đâu.”

Đan Chi là người hiểu chuyện, nàng lau nước mắt khẽ gật đầu : ” Cảm ơn ngươi!”

” Viên Tụ Linh Đan này chỉ là sơ cấp thôi, viên cao cấp thì ta còn lâu mới giao ra.”

” Á…hóa ra ngươi đểu như vậy.”

Từ đó, Thiên thầm lặng trở thành ân nhân của cả Đan Gia. Hắn chiến thắng cuộc thi kia đương nhiên là có chút danh tiếng, mọi người đều đồn tai nhau về một thiếu niên tên Đan Lâm của Đan Gia trong cuộc thi luyện dược Nhất Phẩm đan mà lại luyện ra Nhị Phẩm đan chưa thành hình. Đối với Nhị Phẩm Đan chưa thành hình vì Nhất Phẩm Đan chẳng khác nào một viên kẹo.

Doanh thu từ tiệm thuốc ngày càng tăng, đời sống Đan Gia khá giả phất lên như diều gặp gió.

Một thời gian sau…

Trong bãi đất trống sau nhà, Thiên ngồi xếp bằng tu luyện trước một cột dá nhỏ, trên cột đá đặt Tụ Linh Châu đang tỏa ra thiên địa linh khí. xung quanh cột đá có tới hơn mười đứa trẻ cũng ngồi xếp bằng tu luyện. Tất cả chung một nhịp thở, chỉ có tiếng gió khẽ lay cành cây và những chiếc lá khô mùa thu xào xạc dưới mặt đất.

Chợt Thiên mở mắt, tất cả những đứa trẻ đều mở mắt. Tất cả nhìn nhau rồi phá lên cười, bọn trẻ đã thành công bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng 1.

” Lâm ca ca! ta thành công rồi.”

” Cả ta nữa.”

” Ta cũng vậy.”

Bọn trẻ xúm lại ríu rít bên tai Thiên đẻ khoe thành tích, hắn đắc ý : ” Chuyện! ta làm sư phụ há lại tầm thường.”

Từ phía trong nhà, Đan lão đang quan sát Thiên cùng lũ trẻ cười nói ngoài sân trong lòng dâng lên một nỗi niềm : ” Tên này giá mà thành cháu rể mình thì…!”

Đan Chi xinh xắc bước ra gọi mọi người vào dùng bữa, nghe vậy lũ trẻ ùa vào vì đói bụng. Thiên cũng thong thả đi vào, chân hắn đạp lên những chiếc lá khô cuối cùng, mùa đông đang chuẩn bị đến.

Đêm hôm đó, Thiên ngồi trên nóc nhà nhìn ngắm sao trời lung linh và nhớ một vài kỉ niệm. Chợt có tiếng nói cùng một thân thể mảnh mai ngồi bên cạnh, là Đan Chi : ” Ngươi không định đi ngủ sao?”

Khi Đan Chi hỏi, xung quanh nào bỗng hàng ngàn chú đom đóm bay đến tạo thành một bầu trời đom đóm. Thiên nhíu mày tỏ vẻ bất thường : ” Đom đóm ở đâu ra vậy?”

Đan Chi lắc đầu không biết : ” Không biết! ta tưởng ngươi thả ra để cho ta bất ngờ.”

Thiên ngẩn ra nghĩ thầm : ” Gì thế, cô gái này hay mơ mộng hão huyền nhỉ.” Rồi hắn chợt cảm giác được gì đó nguy hiểm, một mũi tên từ trong màn đêm xé gió bay đến thẳng vào đầu Đan Chi. Thiên hô lên rồi lao tới kéo nàng tránh khỏi chỗ đó : ” Cẩn thận.”

Thấy mũi tên chệnh mục tiêu, khẻ vừa bắn tên nghiến răng ken két rồi lao từ trong bóng tối ra tấn công. Thiên nhìn thấy kẻ kia thì trợn lòi cả mắt, không phải người mà là một con khỉ gầy trơ xương với hàm hăng hô nhọn hoắt tay vừa ném cây cung đi rồi lao vào đấm Thiên một cái làm hắn bay từ trên nóc nhà xuống đất. Đan Chi thì tung cước thẳng vào đầu con khỉ kia nhưng nó chẳng hề hấn mà trực tiếp dùng bàn tay đầy vuốt đâm thẳng vào tim nàng, nhưng ngay khi gần chạm vào ngực nàng thì bị một mũi tên khác bắn thủng bàn tay khiến nó đau đớn thu tay rồi đánh văng Đan Chi rơi xuống đất theo Thiên.

Con khỉ mắt đỏ ngầu nhìn quanh xem ai là kẻ bắn tên thì thấy một thiếu niên anh tuấn phi phàm đang đứng trên mái nhà.

Thiên đỡ lấy Đan Chi, hắn nhìn về phía người kia rồi nhíu mày : ” Lại là hắn.”

Con khỉ gầm lên nói giọng choe chóe : ” Thằng kia mày cút ngay đây không phải việc của mày.”

Thần Vũ lấy ra một mũi tên khác chĩa về phía con khỉ nói : ” Ta chỉ dùng ngươi làm bia tập bắn chút thôi mà, đừng chạy.”

Con khỉ rít lên : ” Láo toét, để tao vả vỡ mồm mày.” Rồi nó phóng về phía Thần Vũ với bàn tay đầy vuốt sắc. Thần Vũ phản xạ cực nhanh nhắm thẳng vào đầu con khỉ rồi bắn tên, sau đó nhảy sang bên tránh đà lao xuống của nó.

Mũi tên cắm vào giữa trán con khỉ, nó điên lên lao tới tấn công loạn xạ về phía Thần Vũ. Thần Vũ dễ dàng né đòn rồi tung đấm đáp trả miệng phấn khích : ” Ô nổi giận sao, làm bia cho ta bắn đi.”

Thiên ở dưới đất nhìn Thần Vũ như nhìn quái vật : ” Con khỉ kia Kết Đan Viên Mãn, thằng kia bằng tuổi mình đánh Kết Đan Viên Mãn như chó thì nó là người hay quái vật?”

Dựa vào tốc độ cùng sức tấn công của mỗi cú đấm, Thiên đoán Thần Vũ phải là Địa Nguyên cảnh. mà với một tên nhóc 16 tuổi đạt cảnh giới đó thì không thể tin nổi. Thiên đang nghĩ xem có nên đi theo thằng kia để xem nó học nghệ ở đâu để mình theo, Đan Chi bỗng ho lên mấy tiếng rồi nói : ” Ta nhận ra con khỉ đó.”

Thiên hỏi : ” Ngươi đắc tội gì với nó mà nó đến tận đây?”

Đan Chi kể lại : ” Hôm qua ta vào rừng hái dược liệu, thấy một con khỉ con đang bị bầy sói tấn công. Ta đánh lui bầy sói nhưng không cứu được khỉ con, đúng lúc khỉ mẹ đi tìm khỉ con thấy ta bên cạnh xác con nó thì nó tưởng ta giết nên đuổi đánh ta. Ta chạy được nhưng không ngờ hôm nay nó đến tận đây giết ta.”

Thiên suy tư : ” Hẳn là nó nhặt được bộ cung tên của ai đó trước khi tới đây.”

Nghe hai người nói chuyện, Thần Vũ đá một cước khiến con khỉ bay xuống đất bất tỉnh rồi gãi đầu thú nhận : ” Cung tên của ta, không cẩn thận để nó lấy trộm.”

” Ặc!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.