Tây Du Truyền Thừa – Chương 32: Thiện Cảm – Botruyen

Tây Du Truyền Thừa - Chương 32: Thiện Cảm

” Nhị trưởng lão nói gì đi chứ?” Chợt một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, Thần Vũ xuất hiện trước ánh mắt của mọi người.

Thấy một thiếu niên anh tuấn bất phàm sánh ngang Bất Thiên, nhiều người tò mò : ” Kia có phải là người giúp chúng ta đánh lui quân Hoa Quốc không? nhìn hắn đẹp trai quá.”

” Phải chính hắn! Hắn tên Thần Vũ hắn tới từ Kinh Đô, cái đêm hôm đó giao phong dữ dội và quân Hoa Quốc đánh lén, nếu hắn không phát giác thì chúng ta đã đi tong rồi.”

Thấy Thần Vũ, Nhị trưởng lão tái mặt không còn giọt máu.

Nhớ lại đêm hôm đó khi Đại trưởng lão hộ tống Thiên rời đi thì lão phát hiện ra có nhiều kẻ mai phục với mục đính nhằm vào Thiên và Hoàng Loan nên lão đã đánh với bọn chúng. Lúc đó Nhị trưởng lão đi theo và trong lúc trọng yếu đã ra tay ám toán Đại trưởng lão khiến lão trọng thương sắp chết, Thần Vũ đúng lúc có mặt ở đó và quan sát mọi chuyện nhưng không ra tay ứng cứu bởi không biết ai thiện ai ác.

Đại trưởng lão tuy trọng thương sắp chết nhưng cũng đánh được Nhị trưởng lão một chưởng làm tên này bị thương phải bỏ chạy, sau đó Thần Vũ mới ra xem xét tình hình thì Đại trưởng lão đã chết.

Bản thân Thần Vũ không biết Thiên có bắt cóc công chúa hay không nhưng dựa vào tình hình lúc đó thì là không.

Nhị trưởng lão đã chuẩn bị tất cả, hắn nói : ” Tên nhóc ngươi có công với Quất Lâm Thành, nhưng không vì thế mà ngươi muốn nói gì thì nói. Lúc đó ta bị thương không nên hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng, hơn nữa do tình hình cấp bách với sự an nguy của thành nên ta không ra tay được.”

Thiên cười cười như bị điên, hắn đắc ý : ” Haha….bị thương sao? chứng minh đi?”

Nhị trưởng lão biết mình sẽ dính bẫy hai thằng trẻ trâu này nên lão tức giận phất tay : ” Hoang đường, từ khi nào kẻ phạm tội và người ngoài cuộc có quyền chất vấn một trưởng lão vậy? Cái chết của Đại trưởng lão là do ngươi, mang hắn ra chém đầu để tế vong hồn của Đại trưởng lão.” Nhị trưởng lão quát lớn sau đó cúi mặt lau giọt nước mắt giả tạo phát tởm.

Thần Vũ cũng chỉ biết tới như vậy, hắn không hề quen Thiên nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác thiện cảm với tên này. Còn Thiên cũng nhìn Thần Vũ với ánh mắt thiện cảm vì hắn đứng ra bênh vực mình, lòng thầm nghĩ : ” Thằng mặt bột này nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng chắc chắn dấu nghề, có thể là gia thế khủng cũng nên.”

Thiên bị lôi ra ngoài đặt lên một máy chém cỡ lớn, trước hàn ngàn ánh mắt hắn chẳng tỏ ra sợ hãi lên tiếng : ” Ta còn một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi Nhị trưởng lão.”

Nhị trưởng lão phất tay : ” Cứ hỏi!”

Thiên hỏi : ” Xác của Đại trưởng lão hiện tại đang ở đâu?”

Nghe vậy, có nhiều người xôn xao : ” Phải rồi! xác đâu?”

Nhị trưởng lão câm nín, xác của Đại trưởng lão bị hắn bí mật đem đi làm thí nghiệm rồi. Giờ nói là chôn cất cẩn thận cũng chẳng ai tin vì lễ chôn cất cần tất cả mọi người chứng kiến, và đám trưởng lão còn lại cũng không ai lên tiếng vì tất cả bọn chúng cùng một hội. Chúng đã âm mưa giết chết Đại trưởng lão từ lâu để mở phong ấn thả Ái Vân ra ngoài, nhưng chúng nào ngờ rằng Ái Vân đã được thả từ lâu và đang ung dung tự tại sống phong phòng của Thiên. Đến giờ chúng vẫn nghĩ Ái Vân đã ra khỏi Quất Lâm Thành và âm mưu của bọn chúng chuyển sang giết chết Đại trưởng lão, giết chết Thành Chủ và nắm quyền cai quản Quất Lâm Thành. Bước đầu đã được thực hiện, sau đó chúng sẽ tấn công phủ thành chủ rồi giết thành chủ, nhưng kế hoạch mới được nửa đường thì Thiên đột ngột từ Kinh Đô trở về vậy nên màn kịch này được dựng lên.

Ngoài các trưởng lão ra thì không có ai đủ quyền hạn can thiệp vào những việc này, vậy nên họ chỉ biết nghe theo mà thôi. Họ cũng chẳng có bằng chứng chứng minh Thiên có tội hay vô tội.

Câu hỏi của Thiên như khơi dậy một làn sóng mãnh liệt, có người quá khích còn đứng dậy cởi áo ra hét to : ” Xác Đại trưởng lão đâu? đừng nói là bị quân Hoa Quốc lấy đi rồi nhé.”

Nhị trưởng lão đập bàn : ” Đúng là như vậy…quân Hoa Quốc tàn ác đã lấy xác Đại trưởng lão đi rồi và…….á đù quên.”

Nhị trưởng lão cứng họng giật mình, mọi ánh mắt đổ dồn phía lão. Bởi người Quất Lâm Thành ai ai cũng biết và khắc sâu trong tâm trí rằng dù người Hoa Quốc là kẻ thù không độ trời trung nhưng họ rất tôn trọng đối thủ, nguyên tắc đầu tiên của việc tôn trọng đối thủ là khi giết chết đối thủ họ sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến xác của đối thủ. Đó là một cách thể hiện sự tôn trọng của một chiến binh, còn bởi vì sao Nhị trưởng lão có thể nói ra một câu óc bã đậu như vậy là vì hắn không hề tìm hiểu về người Hoa Quốc.

Biết mình lỡ lời, Nhị trưởng lão lập tức ra lệnh : ” Mau giết chết hắn! tên phản đồ này.”

3 trong 7 trưởng lão đang ngồi trên ghế lập tức phóng lên tung đòn hủy diệt nhắm thẳng vào Thiên, cũng cùng lúc đó một vệt sáng bắn tới đánh lui cả 3 trưởng lão rồi một bóng người xuất hiện trước mặt Thiên và đối đầu với tất cả mọi người. Ái Vân xinh đẹp tựa như một nữ thần, với phong thái xuất trần của mình nàng khiến cho mọi nam nhân đều phải ngước nhìn còn nữ nhân phải ghen tỵ. Nữ nhân xinh đẹp đó quay lại nhìn Thiên với giọng nói tuy lạnh lẽo nhưng chứa đầy yêu thương : ” Vậy giờ ra tay được chưa?”

Thiên không rời mắt khỏi Ái Vân, hắn gật đầu : ” Được!”

Dứt câu, Ái Vân khẽ động tay làm cho không gian trấn động tất cả mọi người đều run rẩy. Bên trong nàng có một khí tức yêu mị mạnh mẽ tuôn ra bao lấy cơ thể ngọc ngà rồi nàng biến đổi. Một đôi tai nhọn mọc lên khỏi mái tóc, một chiếc đuôi dài mọc ra từ dưới váy, móc vuốt mọc ra từ tay và chân, lông bao phủ khắp người và dần dần biến lớn.

Bản thể thực sự của Ái Vân – Yêu Thú Hổ Giao.

Với cơ thể to lớn nhưng mềm mại đặc trưng của phái nữ, đôi mắt hổ quỷ dị nhưng vẫn có nét rất yêu mị, bộ lông trắng toát bồng bềnh cùng cái dậm chân làm cho cả Đình Viện rung chuyển, nàng lên tiếng dù miệng không hề động : ” Muốn chết thì lên!”

Mọi người từ già tới trể, từ lớn đến bé, từ trung ương đến địa phương từ thành thị tới nông thôn có mặt tại đây đều sợ hãi khi nhìn thấy Ái Vân hóa hình, hóa ra thần nữ trong lòng bọn họ là Yêu Quái. Không còn những lời khen ngợi mà thay vào đó là những câu đánh đuổi, chửi rửa lăng mạ.

” Gớm quá! Yêu Quái đấy.”

” Không thể tin được! xinh đẹp như vậy mà lại là Yêu Quái.”

” Ngu, chính vì là Yêu Quái nên mới cực kì xinh đẹp.”

” Dù gì cũng là Yêu Quái, đuổi nó đi đi….nó với thằng Thiên cùng là đồng bọn cả đấy.”

Nhị trưởng lão được phen đá đểu : ” Hay lắm Bất Thiên, cái tên ngươi nghe đã bố đời rồi còn ngấm ngầm giải phong ấn cho Hổ Giao Yêu để nó hại người. Giờ ngươi còn gì để chối cãi?”

Nghe những lời nói đó, Thiên vô cùng tức giận, hắn giận không phải vì Nhị trưởng lão đổ oan cho hắn mà hắn giận vì lão đã quên đi mọi công lao mà Ái Vân làm cho Quất Lâm Thành, nếu không có Kết giới của nàng thì có lẽ nơi này đã thành phế thành. Nhưng thôi cũng chẳng sao, nhờ có vậy mà hắn mới hiểu được bản chất của một số người, luôn luôn để ý những khuyết điểm của người khác để soi mói, lăng mạ trong khi những ưu điểm của họ đều bị gạt đi.

Nhưng Thiên cũng biết đám trưởng lão này làm việc cho một thế lực khác, hắn tự mình phá dây trói rồi rút kiếm ra chĩa thẳng về phía Nhị trưởng lão nói : ” Ngươi mới chính là kẻ giết chết Đại trưởng lão, vết thương trên ngực ngươi là do Đại trưởng lão để lại.”

Dứt câu Thiên lao tới, thanh kiếm sắc bén trên tay vung lên nhằm thẳng Nhị trưởng lão. 4 trưởng lão còn lại lập tức ra ngăn cản nhưng đều rơi xuống đất rồi lăn ra bất tỉnh bởi một cú gầm của Ái Vân. Được sự trợ giúp của mỹ nhân, Thiên lao thẳng tới trong khi Nhị trưởng lão xoay người né tránh rồi lui ra xa.

Thiên là Luyện Khí tầng 10 còn Nhị trưởng lão là Kết Đan Viên Mãn, thực lực chênh lệch giống như con chuột nhắt đấu với một con mèo lớn. Tuy nhiên dựa vào thể lực phi thường cùng tốc độ của mình Thiên như một cơn gió lao lên chém vào ngực của Nhi trưởng lão, Nhị trưởng lão bị chém trúng, không phải vì hắn không né kịp mà vì Ái Vân với khả năng thao túng không gian đã giữ chân hắn lại không cho di chuyển.

Xoẹt!

Đường kiếm sắc lẹm chỉ chém rách áo chứ không chém vào da, nhưng cũng vì không chém vào da nên mới lộ ra một bí mật.

Mọi người nãy giờ quan sát, chợt thấy hình bàn tay trên ngực Nhị trưởng lão thì đồng loạt hô lên : ” Như lai Thần Chưởng! đó là Như Lai Thần Chưởng của Đại trưởng lão”

” Phải rồi! Chiêu này cả Quất Lâm Thành chỉ có mình Đại trưởng lão luyện thành, người Hoa Quốc không hề biết chiêu này.”

Nhị trưởng lão bị vạch trần, hắn gầm lên tức giận nhưng không thể nhúc nhích bởi vẫn bị Ái Vân khống chế. Lúc này chẳng ai dám lên giúp lão và chẳng ai thèm giúp lão. Một kẻ ném đá giấu tay, ăn không nói có thì chẳng ai ngửi nổi, vậy nên giờ mạng của lão nằm trong tay Thiên.

Thiên mang vẻ mặt lạnh lùng, sát khí bùng phát quanh thân hướng về phía Nhị trưởng lão. Thanh kiếm sắc kề vào cổ lão khiến lão bủn rủn xin tha : ” Đừng giết ta….ta sẽ nói cho ngươi một bí mật….bí mật về Lâu chủ Bạch San San.”

” Gì?” Thiên chợt khựng lại nhíu mày, hắn cũng rất muốn biết chút thông tin về bà chủ xinh đẹp nhưng đầy bí ẩn này mặc dù không biết là Nhị trưởng lão nói thật hay nói dối để được sống.

Nhị trưởng lão thấy Thiên bỏ kiếm xuống thì vội lên tiếng : ” Bạch San San…..Hự, là…..Hự…..Chết….Hự.”

Nhị trưởng lão biến thành một đống thịt vụn rơi xuống đất khi chưa nói hết câu, Thiên quay sang nhìn Ái Vân và nàng lắc đầu : ” Không phải ta! là ả.”

Vừa nói Ái Vân vừa liếc mắt đề phòng về phía xa nơi Bạch San San đang đứng trên mái nhà, ánh mắt sát phạt cực kì. Thiên rùng mình sợ hãi, Nhị trưởng lão bị nữ nhân này giết một cách tàn nhẫn trong nháy mắt. Chắc chắn nàng ta rất mạnh, có thể mạnh hơn cả Ái Vân bởi hắn có thể cảm nhận sự đề phòng mà Ái Vân dành cho San San.

Rồi Ái Vân cảm thấy nguy hiểm, nàng há miệng cắn Thiên rồi bay lên trời trong khi một cỗ năng lượng nén xuống làm xập cả Đình Viện, trông vùi tất cả những người có mặt tại đó.

Thiên kinh ngạc đến tột cùng, người tun chiêu hủy diệt đó là Bạch San San, nàng lướt qua Thiên rồi trả lời khi hắn chưa kịp hỏi : ” Nơi này được xây nên để che dấu phong ấn, phong ấn vỡ rồi thì nơi này tồn tại có tác dụng gì.”

Rồi nàng phất tay bay về phía Lầu Tiểu Cô Nương cùng tiếng vọng lại : ” Quá trình học tập của ngươi kết thúc rồi, nhiều thứ khác đang chờ đấy.”

Thiên nhìn Ái Vân, nàng lắc đầu : ” Đừng hỏi ta, ta không quen ả đó và ta nói trước ta không thích chàng và ả ta có chút quan hệ nào.”

Thiên cười khổ : ” Thực ra ta đâu có quan hệ gì với nàng ta? chỉ là sư phụ ta và nàng ta có quen biết mà thôi.”

” Vậy thì tốt! đi theo ả ta nào.” Ái Vân nói rồi để Thiên ngồi trên lưng mình và bay theo Bạch San San, nàng vẫn giữ hình dạng Yêu Quái to lớn.

Thiên ngồi trên lưng nàng, gió mạnh làm tóc hắn dựng ngược và suy nghĩ : ” Mình còn chưa kịp học gì ở đó nữa mà!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.