Tây Du Truyền Thừa – Chương 31: Thiên Cơ Lộ – Botruyen

Tây Du Truyền Thừa - Chương 31: Thiên Cơ Lộ

Thiên đang thu dọn hành lý rời khỏi hoàng cung thì bất ngờ cánh cửa bật ra, Phượng Vũ xinh đẹp thướt tha chạy tới như một cơn gió xà vào lòng hắn khóc òa như con nít : ” Huhu…Chàng phải đi sao?”

Cảm nhận ngực nàng ép vào ngực mình, Thiên thầm sướng khoái định ôm nàng thì Hoàng Loan cùng Nữ Hoàng xuất hiện khiến hắn từ bỏ ngay ý định rồi trả vờ đẩy Phượng Vũ ra cười khổ : ” ha…cũng tới lúc ta phải về rồi.”

” Không cho chàng đi….hoặc là chàng đem ta theo hai là chàng ở lại chơi với ta….mẹ ơi!” Phượng Vũ nũng nịu, quay sang Nữ hoàng ủy khất gọi như muốn mẹ nàng nói hắn ở lại.

Nữ Hoàng cũng không lỡ phật ý con gái, nhưng cũng chẳng muốn áp đặt Thiên nên nàng cho hắn lựa chọn : ” Cảm ơn ngươi lần nữa vì những gì ngươi đã làm, ở hay không do ngươi quyết định.”

Hoàng Loan thờ ơ : ” Ngươi cứ về đi, ta và hoàng tộc nợ ngươi một ân tình sau này sẽ báo đáp.” Tuy nàng nói được như vậy nhưng trong lòng giằng xé nội tâm dữ dội. Nàng cũng thích hắn mà, nhưng nàng đâu có can đảm nói ra.

Thiên thì không hiểu, cứ tưởng sau khi bị tách ra làm hai thì Hoàng Loan không còn như trước nên cũng không chú ý đến tâm tư của nàng mà gật đầu nói : ” Thôi, ta ngĩ ta nên đi…ta muốn mạnh lên để thực hiện một lời hứa.”

Chia tay xong, Thiên ngồi trên xe ngựa trở về Quất Lâm Thành.


Phủ Hồ Tiên…

Tiểu Cúc đang ngồi chống tay lên cằm, trên bàn là vô vàn những loại thảo dược đang làm dở dang. nàng thở dài một hơi thầm nói : ” Không biết chàng ra sao rồi?”

Chợt cửa phòng mở ra, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện với bộ váy hồng bó sát sơ thể, nhan sắc tuyệt trần, thiếu nữ này thấy Tiểu Cúc buồn bã nhớ người thương thì liền lên tiếng : ” Ta mới nghe được một tin đây, tin này ắt hẳn làm ngươi phấn khích.”

Tiểu Cúc quay ra nhìn người kia chào vào hỏi : ” Phủ Chủ! tin gì vậy?”

Phủ Chủ nói : ” Gần đây có một nơi tổ chứ thi luyện dược thuật, ngươi có muốn tham gia không?”

” Thi luyện dược thật sao? cũng được.”

Tiểu Cúc đồng ý, hai ngày sau Phủ Chủ sai người dẫn nàng tới một khu rừng hẻo lánh phía dưới chân núi. Lúc đầu Tiểu Cúc cũng không hiểu sao lại tới một nơi như vậy, tuy nhiên nàng không hề biết rằng nơi này có một cổng không gian bí mật chỉ người của Phủ Hồ Tiên mới biết. Người dẫn đường kia kéo Tiểu Cúc vào bên trong cổng không gian kia bởi vì cấp độ của nàng không thể tự đi qua được, khi qua tới địa điểm bên kia thì Tiểu Cúc phải kinh ngạc.

Người dẫn đường lên tiếng : ” Nơi này gọi là Đấu Dược Giới, nơi hội tụ những anh tài hàng đầu về luyện dược thật nhưng là nơi bí mật chỉ những người thực sự quan tâm tới luyện dược mới biết đến.” Theo lời kể của người dẫn đường, một khung cảnh hoành tráng hiện ra trước mắt. Với lối kiến trúc đậm chất cổ trang và vô vàn những loại thảo dược mọc nhan nhản khắp nơi, đây chính là thiên đường của người luyện dược. Đấu Dược Giới có diện tích rất lớn và có quân đội riêng, có người lãnh đạo đứng đầu và hầu như ai mới tới đều phải qua một vòng kiểm tra sơ bộ.

Người được giao nhiệm vụ kiểm tra vừa nhìn thấy Tiểu Cúc có nhan sắc xinh đẹp hơn người liền có ý muốn làm quen, hắn dò hỏi : ” Cô Nương xinh đẹp tới thi đấu dược hay tới định cư?”

Người dẫn đường của Tiểu Cúc thay nàng trả lời : ” Bọn ta đến thi luyện dược! đăng kí ở đâu?”

Người kiểm tra trừng mắt : ” Tao hỏi mày à? cút.”

Bốp!

Một cú bạt tai làm người kiểm tra choáng váng, người dẫn đường thu tay lại rồi tỏa ra sát khí mạnh mẽ làm tên kia bủn rủn. Phủ Chủ rất xem trọng Tiểu Cúc nên phái người có thực lực mạnh mẽ đi theo bảo vệ nàng, người dẫn đường tóm cổ người kiểm tra lạnh lẽo hỏi : ” Đăng kí ở đâu?”

Người kia lập tức sợ hãi, run rẩy nói : ” Đi thẳng phía trước, tới Đấu Dược hội để đăng kí.”

“Chúng ta đi”


Một ngọn núi lửa khổng lồ xa tít về phương bắc, đỉnh núi quanh năm đều có một hồ dung nham sục sôi gầm gào, đó là Hỏa Diệm Sơn.

Bên trong Hỏa Diệm sơn…

Một hang động khổng lồ với hàng ngàn hàng vạn Yêu Quái tụ tập, Đại công công từ bên ngoài chạy vào vượt qua số đông để tới quỳ trước một người, người này rồi trên một chiếc ngai đầu trâu lớn. Với một thân hình đầy cơ bắp cùng làn da rám nắng, gương mặt trung niên tuấn tú bất phàm cùng bộ râu quai nón chuẩn men. Không phải đoán thì ai cũng biết đây là Sơn chủ của Hỏa Diệm Sơn – Ngưu Ma Vương.

Thấy Đại công công xuất hiện với thái độ hấp ta hấp tấp cùng bộ dạng tơi tả, Ngưu Ma Vương nhíu mày : ” Ngươi làm hỏng việc?”

Đại công công sợ té đái, run run nói : ” Thưa đại vương, thuộc hạ đã tìm ra tung tích của Tinh Huyết Phượng Hoàng….nhưng không lấy được.”

Ngưu Ma Vương nét mặt vẫn hơi cau có trờ câu trả lời của hắn, Đại công công tiếp : ” Tại vì đúng lúc quan trọng nhất thì cả hai mẹ con Nữ Hoàng đều trở nên hoàn thiện và đánh bại tại hạ. Thực lực bọn họ hơn xa ta nên…..”

” Đừng nói nữa!” Ngưa Ma Vương ngắt lời làm Đại công công xây xẩm mặt mày, mồ hôi vã ra như tắm sợ bị trừng phạt.

” Đem hắn ra hiến tế.” Chợt Ngưu Ma Vương ra lệnh, ngay lập tức hai tên thân người đầu trâu lao ra tóm Đại công công lôi đi hiến tế làm tên này gào thét van xin : ” Xin tha mạng….đại vương tha mạng…A!”

Hàng ngàn Yêu Quái đang có mặt trong hang lúc này im thim thíp, có thể nghe thấy từng tiếng nuốt nước bọt căng thẳng, họ đều sợ hãi trước thực lực tuyệt đối của Ngưu Ma Vương. Sau một hồi lâu im lặng, Ngưu Ma Vương lên tiếng : ” Xem ra ta cần một người khác có đủ bản lĩnh hơn rồi! ai tình nguyện?”

Không gian im ắng bỗng nhiên sôi nổi, hàng ngàn tiếng hét xung phong vang lên.

Sau khi chọn được người phù hợp, Ngưa Ma Vương trở về phòng mình nơi có một bóng hồng xinh đẹp đang đợi.


Sau vài ngày đường, Thiên trở về Đình Viện. Quất Lâm Thành đã không bị xâm lược và điều này làm hắn nhẹ nhõm, Thấy Thiên về có người nhận ra bèn lên tiếng chửi rủa : ” Thằng phản bội, mày về tìm chết à?”

Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, người kia gọi mấy người khác ra chặn rồi chửi tiếp : ” Nhân lúc nước sôi lửa bỏng trốn khỏi thành, cấu kết với người Hoa Quốc giết chết Đại trưởng lão, bắt cóc Hoàng Loan công chúa,….Mày quá nhiều tội.”

” Đại trưởng lão chết rồi? sao có thể?…ta không bắt cóc công chúa ta chỉ đưa nàng về Kinh Đô đoàn tụ với Nữ Hoàng.” Thiên phân trần.

” Mày ngậm mồm! tất cả những lời nói của mày sẽ chống lại này trước tòa, mau trói nó lại để trị tội.”

Thế là Thiên bị gô cổ lôi đi, không phải hắn không muốn cãi lại mà là vì hắn để im như vậy xem ai là kẻ vu oan cho hắn.

Sau một ngày bị nhốt, hắn được giải tới một pháp trường ngay giữa chính điện và bị trói vào cột. Xung quanh hầu hết người của Đình Viện đều có mặt và nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chán ghét.

Chợt một tiếng đập bàn vang lên, Nhị trưởng lão đứng dậy lên tiếng trước tất cả mọi người : ” Kẻ phản bội! ngươi cũng có lá gan lớn khi dám trở về.”

Thiên trả lời : ” Ta trở về để xem kẻ đứng sau màn kịch này là ai.”

” Màn kịch? ý ngươi là có người đổ oan cho ngươi cấu kết với người Hoa Quốc giết chết Đại trưởng lão, bắt cóc công chúa?”

Nhiều người phẫn nộ chửi rủa hắn, lăng mạ hắn, lôi chả cha mẹ hắn lên chửi nhưng hắn đếch có cha mẹ nên chẳng quan tâm.

Nhị Trưởng lão phất tay ra hiệu im lặng sau đó chất vấn hắn : ” Hôm nay trước mặt tất cả mọi người, ngươi có thể thú nhận mọi tội trạng, thành thật thì bọn ta sẽ ban ngươi một cái chết êm đẹp, dối trá thì sẽ ban cho cái chết đau đớn.”

“Ặc! đều là chết mà?” Có người khó đỡ nói.

Thiên im lặng một lúc, hắn hỏi lại : ” Vậy cho hỏi lúc Đại trưởng lão chết trong hoàn cảnh nào?”

Đột nhiên tất cả im ắng lạ thường, chẳng ai biết vì họ có thấy đâu, họ chỉ được nghe kể lại.

Thiên hỏi tiếp : ” Vậy mọi người biết kết giới bảo vệ Quất Lâm Thành do ai thi triển không?”

Tất cả vẫn im lặng.

Thiên nói tiếp : ” Nhị trưởng lão, ngài nhìn thấy ta cấu kết với người Hoa Quốc sao?”

Nhị Trưởng lão gật đầu : ” Ta nhìn thấy! trong đêm hôm đó chính ngươi đã bắt cóc công chúa rồi mở kết giới trốn ra ngoài, Đại trưởng lão đuổi theo và bị người Hoa Quốc bố trí mai phục rồi sát hại. Sau đó bọn chúng tấn công tổng lực, may mà mọi người kiên cường chống trả nếu không thành đã mất, mạng đã vong.”

Thiên mỉm cười : ” Ngài thấy Đại trưởng lão bị mai phục, nhưng không ứng cứu sao?”

Mọi người lập tức chuyển ánh mắt sang nhìn Nhị trưởng lão.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.