“Định Hải Thần Châm”
Nhìn thấy 4 chữ này bất giác trong lòng Nhất Thiên dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn đưa tay lên vuốt ve Định Hải Thần Châm thì đúng lúc này một chuyện kì lạ bất ngờ xảy ra. Từ một vật to lớn giờ đây nó đã thu nhỏ lại như một cây côn mà nằm gọn trong tay Nhất Thiên.Một sức mạnh không biết từ đâu chảy vào trong người hắn.
Về phần Xà Tinh. Nhìn thấy trước mắt của mình sao hắn lại không nhận ra đó là Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không chứ. Nhớ năm xưa đại ca của hắn chính là vì thứ này mà bị Ngộ Không một gậy đánh chết. Còn hắn cũng phải đem pháp lực 500 năm của mình đã vất vả tu luyện mà toàn bộ xóa bỏ để biến lại nguyên hình mới có thể sống sót. Người hắn không tự chủ run lên vì hoảng sợ.
“Không sao. Không sao. Tên nhóc kia chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt. Dù cho hắn có Gậy Như Ý thì sao chứ. Đúng rồi. Không cần phải sợ…”
Xà Tinh từ trong suy nghĩ tỉnh lại thì bất ngờ cảm giác được một cơn cuồng phong đang tiến gần tới chổ hắn. Vừa đưa mắt nhìn xem rốt cuộc là gì thì “Ầm” cả cơ thể của hắn văng mạnh vào tường.
Trong lúc Xà Tinh còn mải chìm vào trong suy nghĩ của mình thì Nhất Thiên đã bất ngờ xông tới đem thiết bảng đánh mạnh vào thân rắn của hắn. Xà Tinh cả cơ thể vô cùng đau đớn nằm dưới đất mà run rẩy. Miệng của hắn giờ này liên tục trào ra những dòng máu màu xanh lam.
“Xin… Xin tha cho tôi…”
Xà Tinh hiện tại đã bị trọng thương biết mình không thể đánh lại Nhất Thiên thì chỉ còn cách lên tiếng cầu xin.
“Tha cho ngươi?!”
Nhất Thiên nhìn Xà Tinh cười cười nói.
“Vâng… Xin ngài tha cho tôi… Tôi hứa từ nay về sau sẽ không làm những chuyện như vậy nữa…”
“Vậy à. Được rồi nếu ngươi đã nói vậy…. Ta sẽ giúp ngươi chết nhanh hơn.
Nhất Thiên cố ý ngắt đoạn câu nói của mình để trêu chọc Xà Tinh.
Lời vừa dứt. Nhất Thiên đem thiết bảng giơ lên,từ trên cao nhắm ngay cái đầu của Xà Tinh mà bổ mạnh xuống khiến cho cái đầu rắn bị đánh nát hoàn toàn. Từ một con rắn lớn lúc này đã biến thành một con rắn nhỏ như ngón chân cái.
Sau khi Xà Tinh chết thì cây thiết bảng lại tự động biến nhỏ lại như cây kim bay vào trong tai của Nhất Thiên mà hắn không hề hay biết mà cứ tưởng là đã biến mất.
Nhất Thiên tới chổ vị cô nương hồi nãy cố gắng lay cơ thể làm cho nàng tỉnh dậy.
“A… Yêu quái… Đừng… Đừng lại gần ta…”
Sau khi được Nhất Thiên làm cho tỉnh dậy,điều đầu tiên nàng làm là tặng cho Nhất Thiên một cú đấm ngay con mắt và hét lớn.
“Bình tĩnh coi. Nhìn cho rõ xem ta là ai.”
Do bất ngờ mà Nhất Thiên lĩnh trọn cú đấm của nàng làm cho một con mắt của hắn tuy không bị bầm đen nhưng cũng nổ cả đom đóm. Tuy có chút giận nhưng Nhất Thiên vẫn đem hai tay mình đặt lên vai nàng ta giữ cơ thể của nàng làm cho nàng bình tĩnh lại.
“Là ngươi.”
Sau khi nhìn rõ người trước mặt mình là cái tên khi nãy đã đánh nhau với yêu quái thì nàng tạm thả lỏng tinh thần.
“Hừ. Tôi cứu cô mà cô trả ơn tôi như vậy đó à.”
Nhất Thiên có chút buồn bực. Đúng là làm ơn mắc oán.
“Xin… Xin lỗi. Đúng rồi tên yêu quái kia đâu rồi?”
“Yên tâm. Hắn bị tôi đánh chết rồi.”
“Ngươi?!”
Nàng nhìn Nhất Thiên có chút không tin tưởng.
“Sao. Không tin tôi hả?”
“Không… Không phải. Cảm ơn ngươi”
Biết được tên yêu quái kia đã chết thì mọi lo lắng trong lòng của nàng nãy giờ rốt cuộc cũng bỏ xuống.
“Được rồi. Cô có cần tôi đưa về nhà không?”
“Không sao. Ta có thể tự về được.”
Nàng không muốn cho hắn biết nơi ở của mình.
“Vậy được rồi. Tôi đi trước.”
Nói rồi Nhất Phong quay bước bỏ đi.
“Nè.”
Vừa đi được mấy bước thì Nhất Phong nghe được tiếng nói của vị cô nương kia vang lên làm cho hắn phải dừng lại.
“Quay lại đây.”
Nàng thấy Nhất Thiên dừng lại nên lên tiếng nói.
“Có chuyện gì?”
Nhất Thiên quay lại chổ nàng ta mà hỏi.
“Ta không đứng dậy được.”
Thì ra do quá hoảng sợ cho nên cơ thể của nàng cảm thấy bủn rủn mà không còn chút sức lực nào.
Nhất Phong nghe nàng nói vậy hắn xoay người lại mà ngồi xuống.
“Leo lên đi. Tôi cõng cô về nhà.”
Sau một hồi lưỡng lự thì nàng ta cũng leo lên lưng Nhất Thiên. Nhưng nàng lại không hề nói là nhà nàng ở đâu cho nên Nhất Thiên chỉ có thể đi theo chỉ dẫn của nàng.
“Nè cô tên gì thế?”
“Ta… Ta tên Thường Nga.”
Ở trên lưng Nhất Thiên nàng cảm giác được cặp vú của mình đang va chạm với lưng của hắn. Cảm thấy xấu hổ,gương mặt nàng giờ đây cũng đã ửng hồng lên.
Về phần Nhất Thiên,hắn cũng cảm nhận được cặp ngực của Thường Nga đang ép sát vào lưng mình và đem tới cho hắn một cảm giác khá thích thú.
“Thường Nga. Tên đẹp lắm. Tôi là Nhất Thiên.”
Trên đường tuy có nhiều người thấy được cảnh này cảm thấy hiếu kì liếc nhìn,có người còn đứng lại mà chỉ trỏ nhưng cả hai đều không hề để tâm tới. Hai người đang chìm trong suy nghĩ của mình mà trên đường đi không ai nói với ai câu nào.
“Được rồi. Ngươi dừng ở đây đi.”
Thường Nga sau khi thấy đã gần tới Hoàng Cung thì lên tiếng.
“Tới nhà của cô rồi à?”
“Chưa. Nhưng ta có thể tự mình đi về”
Nhất Thiên nhẹ đặt nàng xuống đất. Sau khi quan sát thấy nàng đã ổn thì cũng yên tâm mà chia tay Thường Nga trở về nhà mình. Về phần Thường Nga,nàng đứng nhìn Nhất Thiên cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất thì mới hướng về Hoàng Cung mà đi tới.
Sau khi Nhất Thiên trở về nhà thì để cho hắn một trận cười khổ là cha của hắn đang đứng ở giữa sân gương mặt đỏ bừng trên tay còn cầm một cây roi mây.
“Mẫu Thân… Mẫu Thân…”
Không để cho cha của hắn kịp phản ứng,Nhất Thiên đứng cách xa mà hét lớn nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ của mẹ mình. Mẹ của Nhất Thiên nghe tiếng hét của con trai tưởng con có chuyện gì thì lật đật từ trong phòng chạy ra bên ngoài. Để cho nàng vô cùng buồn cười là cha thì đang đứng ở giữa sân còn con thì đứng ở cửa ra vào mà hét lớn.
“Lão gia. Chàng tha cho Nhất Thiên lần này đi. Còn con nữa mau không lại xin lỗi cha con.”
Nàng tiến lại chỗ Nhất Phong cố gắng khuyên nhủ.
“Phụ thân. Con xin lỗi. Con biết lỗi của mình rồi. Xin cha tha lỗi cho con.”
Sau khi thấy mẫu thân của mình đã xuất hiện,Nhất Thiên vô cùng an tâm mà tiến tới cho cha của hắn.
“Tha lỗi…..”
Dứt lời Nhất Phong cười cười,bất ngờ đem cây roi mây hướng về Nhất Thiên mà đánh tới.
Nhất Thiên tuy có chút bất ngờ nhưng do chuyện này hắn cũng đã trải qua nhiều lần nên nhanh chóng né tránh mà bỏ chạy.
“Thằng quỷ kia. Đứng lại cho ta.”
Một cha một con rượt đuổi nhau khắp nơi trong gia phủ tạo ra một quang cảnh hết sức “vui vẻ”.
Hoàng Cung.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng. Theo mật báo gửi thư về. Đã tìm ra nơi của Xà Tinh.”
“Hay lắm. Ngươi hãy đem bức thư này giao cho hắn. Kêu hắn ngay lập trở lại.”
Thì ra một tháng qua ở bên ngoài kinh thành luôn nhận được tin tức báo về là Xà Tinh lộng hành giết hại dân làng và đặc biệt là các thanh niên trong làng đều bị mất tích một cách bí ẩn. Để tránh gây hoang mang và lo sợ cho dân chúng nên mọi việc về Xà Tinh đều được triều đình giấu kín trên phạm vi toàn đất nước. Về phần triều đình thì Hoàng Thượng đã sai các cẩm y vệ âm thầm điều tra nơi ở của Xà Tinh quyết một lần tiêu diệt sạch bọn chúng.
Trên một đảo hoang.
“Đã có tin tức gì về Đại Vương chưa?”
Người lên tiếng chính là Thiết Phiến.
Cũng đã 17 năm nàng sinh sống ở nơi này. Một phần vì lý do trốn tránh sự truy sát của Ngưu Ma Vương một phần vì muốn bảo vệ con gái của nàng nơi 17 năm qua nàng chưa hề rời khỏi đảo hoang này. Nhưng lý do chính để nàng ở nơi này chính là chờ đợi Ngộ Không. Nàng tin sẽ có ngày hắn sẽ quay trở lại đây tìm nàng.
“Thưa phu nhân. Hiện tại thì vẫn chưa có chút tin tức gì về Đại Vương. Nhưng người cứ yên tâm. Chúng tôi đã nghe theo lời căn dặn của người,giả dạng thành người kể chuyện,đem chuyện về Tề Thiên Đại Thánh kể ở khắp mọi nơi. Chắc chắn mau chóng sẽ có chút tin tức về Đại Vương.”
Một con khỉ già lên tiếng nói.
“Tốt lắm. Được rồi ngươi mau ra ngoài đi.”
Sau khi lão Khỉ lui ra bên ngoài thì đúng ngay lúc này một bé gái chạy vào bên trong nhào vào lòng Thiết Phiến mà ôm lấy nàng.
“Mẫu thân. Người mau kể tiếp chuyện về cha con đi.”
Đứa nhỏ này chính là con gái của Ngộ Không và Thiết Phiến. Đứa bé này là do người có tiên khí sinh ra cho nên chậm phát triễn hơn những đứa bé bình thường. Tuy từ khi được sinh ra cho đến bây giờ đã được 17 năm nhưng đứa bé này hoàn toàn giống như một đứa bé 8T,từ cơ thể cho đến cả suy nghĩ.
“Xem con kìa. Rồi để mẫu thân kể tiếp chuyện của cha con cho con nghe. Nói đến lúc cha con được Đường Tăng giải thoát khỏi Ngũ Hành Sơn…”
Xà Tinh động.
“A… Trời ơi… Lồn ta sướng quá… A a a… Sướng chết mất… Lồn ta bị con cặc ngươi làm cho biến dạng rồi… Ta raaa… A a a…”
Trên giường có một người đàn ông cả hai tay và hai chân của hắn đang bị trói ở 4 góc thành giường. Phía trên một người phụ nữ đang ra sức nhấp mông một cách dữ dội. Đem con cặc ra vào liên tục trong lồn nàng.
Nàng ta chính chủ nhân của nơi này. Nữ Xà Vương. Mỗi ngày nàng ta đều bắt các nam nhân có con cặc to về động để thỏa mản sự dâm dục của mình.
“A… Ngươi muốn ra à… Mau ra đi… Bắn tất cả tinh trùng của ngươi vào trong lồn ta đi… A… Ta cũng ra đây… Tinh trùng của ngươi làm ta lại ra nữa… A a a…”
Nữ Xà Vương thỏa mản mà nằm gục lên người tên nam nhân. Cơ lồn của nàng liên tục co bóp con cặc đang ở trong lồn mình như muốn hút tất cả tinh trung trong con cặc ra hết bên ngoài.
Sau khi đã thỏa mản nàng nhẹ đưa tay vuốt ve toàn bộ cơ thể của tên nam nhân này mà nở một nụ cười gian ác.
“Quả là thật tiếc a…”
Vừa dứt lời Nữ Xà Vương đưa miệng hút toàn bộ sinh khí trong người tên nam nhân này biến cho cơ thể của hắn giờ này chỉ như một bộ xương khô.
“Nữ Vương. Có chuyện lớn rồi.”
Từ bên ngoài phòng vang lên tiếng nói của một tiểu yêu.
“Có chuyện gì?”
Nữ Xà Vương giờ này đã mặc lại quần áo đi ra bên ngoài.
Một chuyện bất ngờ là cái tên Xà Tinh mà bị Nhất Thiên giết lại là đệ đệ của Xà Nữ Vương. Hôm nay bọn tiểu yêu tình cờ phát hiện ra thi thể của hắn ở một con hẻm thì ngay lập tức đem thi thể của hắn về Xà động báo với nàng ta. Nhìn thi thể không toàn vẹn đệ đệ của mình nàng vô cùng giận dữ lập tức sai toàn bộ các tiểu yêu điều tra xem rốt cuộc ai là hung thủ.
“Hừ. Đừng để ta biết ngươi là ai. Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Thời gian cứ như vậy mà đã trôi qua 3 ngày. Hôm nay Nhất Thiên bất ngờ được cha của hắn gọi đến thư phòng để nói chuyện.
“Nhất Thiên. Hôm nay ta gọi con đến đây là để nói cho con biết ngày mai ta sẽ cùng với người của triều đình đi giết Xà Tinh. Lần này ta đi không biết còn mạng sống để trở về không cho nên ta muốn con phải hứa với cha là hãy chăm sóc mẹ của con cho thật tốt. Còn con nữa,cũng đã lớn rồi đừng lêu lỏng nữa biết chưa.”
Qua cuộc nói chuyện này Nhất Thiên mới biết được thì ra năm xưa cha của hắn chính là đội trưởng của Cẩm y vệ chuyên phụ trách âm thầm tiêu diệt những mối hiểm họa của triều đình. Nhưng do cha của hắn cảm thấy chán ghét cảnh máu tanh nên đã quy ẩn trở thành trưởng cai ngục. Mấy hôm trước người của triều đình đã đem mật thư của Hoàng Thượng gửi cho cha hắn,muốn cha hắn cùng đi giết Xà Tinh. Một phần vì mệnh vua khó cãi một phần là lo nghĩ cho dân chúng nên cha của hắn quyết định đi.
Về phần Nhất Thiên. Nghe nói là đi giết Xà Tinh trong lòng của hắn rất muốn được đi cùng nhưng vì nghĩ cho mẫu thân của mình nên đành phải ở nhà.
Thời gian liên tục trôi qua cuối cùng cũng đã đến ngày Nhất Phong đi giết Xà Tinh. Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra khi đoàn người của triều đình đi tới Nhất phủ thì Nhất Phong cả người không còn chút sức lực nào nằm trên giường. Đại phu cũng đã được gọi tới nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân. Do thời gian gấp gáp phải lên đường cho nên đành để Nhất Phong ở nhà.
Sau khi người của triều đình rời đi để lên đường thì bóng dáng của Nhất Thiên cũng biến mất. Cả Nhất phủ đổ xô đi tìm hắn rốt cuộc cũng tìm thấy được lá thư của hắn để lại.
“Cha. Mẹ. Con bất hiếu. Con muốn đi giết Xà Tinh. Cha mẹ đừng tìm con.”
Sau hơn 10 ngày đi đường toàn bộ người của triều đình cũng đã tới một cánh rừng nơi được cho là hang ổ của Xà Tinh.
“Được rồi. Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở bên ngoài cánh rừng này. Sáng ngày mai chúng ta sẽ vào rừng săn Xà Tinh.”
Mọi người bắt đầu dựng lều đốt lửa. Nhất Thiên mấy ngày qua trà trộn vào đám binh lính và để cho hắn có chút không ngờ là người dẫn đầu đoàn người này lại là con gái. Qua tìm hiểu thì hắn cũng biết được nàng ta tên là Dương Thiền con gái của đại tướng quân Dương Ngạo.
Từ khi lên 5T nàng đã có khiếu về võ công và binh pháp cho nên cha của nàng đã đem toàn bộ tài học của mình truyền cho nàng. Năm nàng 18T thì nhờ được có công lớn trong việc bình loạn giặc phương Tây cho nên được Hoàng Thượng phá lệ phong nàng làm Bình Tây Đại Nguyên Soái. Biết được tin Hoàng Thượng muốn cho người đi giết Xà Tinh nên nàng đã tự mình tiến cử và Hoàng Thượng đã đồng ý. Đi cùng với nàng lúc này là 10 người võ công cao nhất trong Cẩm y vệ và 500 binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kĩ lưỡng.
Màn đêm buông xuống. Mọi người đều về trại của mình để nghỉ ngơi. Từ trong rừng một con rắn màu bạch kim vô cùng to lớn đang hướng doanh trại bò tới.
“Báo động… Báo động… Xà tinh xuất hiện…”
Mọi người trong doanh trại lập tức trở nên hỗn loạn. Lần đầu tiên trong đời thấy được con rắn to lớn đến như thế. Về phần Nhất Thiên hắn có kinh mà không sợ,nhìn con rắn này còn to hơn con rắn mà hắn giết gấp 3 lần. Hắn quyết định tạm thời không hành động đứng quan sát tình hình.
“Mọi người không được hoảng sợ. Mau bố trận hỏa tiển.”
Dương Thiền hét lớn.
Nàng cùng 10 tên Cẩm y vệ tiến về phía trước. Trên tay nàng giờ đây đang cầm một cây thương màu trắng.
“Bắn”
Nàng ra lệnh cho đội cung tên bắn hỏa tiễn vào con rắn lớn. Nhưng như cơ thể của nó được làm bằng sắt vậy. Toàn bộ hỏa tên bắn vào rơi xuống đất mà không hề gây tổn hại gì đến nó.
Con rắn lớn đem đuôi mình quét tới chỗ Dương Thiền. Nàng nhanh nhẹn nhảy lên né tránh. Phía sau nàng toàn bộ đội hỏa tiễn bị đuôi con rắn đánh trúng mà người chết người trọng thương mất khả năng chiến đấu.
“Khốn kiếp. Tất cả mọi người cùng xông lên.”
Nàng hét lớn.
Giờ này toàn bộ người ở đây tất cả đều cầm vũ khí xông tới chỗ con rắn,người đâm người chém. Về phần Dương Thiền tay cầm thương,dùng khinh công bay lên chổ đầu con rắn đem cây thương nhắm vào con mắt mà đâm tới. Con rắn lắc đầu né tránh,phần thân run mạnh đem toàn bộ những người đang gãi ngứa cho nó đánh văng ra xa.
Qua một hồi kịch chiến Dương Thiền vẫn không thể làm gì gây tổn thương đến con rắn. Về nhân lực bên nàng đến thời điểm hiện tại thì tất cả đều chết hết. Giờ này chỉ còn nàng cùng 5 tên Cẩm y vệ và Nhất Thiên từ nãy giờ chưa hành động vẫn chú tâm quan sát tình hình.
Thấy tình hình hiện tại cả 5 tên Cẩm y vệ đều quay người chạy trốn. Nhưng đúng lúc này một cơn cuồng phong kéo đến đem 5 tên đó hút vào trong bụng con rắn.
“Ta liều mạng với ngươi.”
Dương Thiền cho dù có tài giỏi cở nào nhưng nàng vẫn là con người. Sau một hồi chiến đấu với con rắn cơ thể của nàng đã mất rất nhiều sức lực. Nàng cùng toàn bộ sức lực của nàng xông vào con rắn.
Con rắn nhẹ vẫy cái đuôi to lớn của mình đánh mạnh vào cơ thể của nàng văng ngược trở lại. Nhữ tiếng răn rắc vang lên trong màn đêm có thể thấy xương trên người nàng đã bị đánh gãy. Cơn đau này làm cho nàng ngay lập tức chìm vào hôn mê.
Đúng ngay lúc này Nhất Thiên cũng đã hành động. Hắn nhảy lên phía trước đỡ lấy cơ thể của Dương Thiền. Nhẹ đặt cơ thể của nàng xuống đất hắn nhanh chóng đứng dậy đưa mắt nhìn con rắn lớn trước mặt mình. Cầm cây thương của Dương Thiền trong tay,với thân pháp nhanh nhẹn của mình hắn xông vào cùng con rắn đại chiến.
Tuy nhiên hắn không nào là đối thủ của con rắn lớn này. Mọi chiêu thức của hắn đều không thể nào gây tổn hại chút nào đến con rắn. Dù cho hắn có thân pháp nhanh cở nào đến cuối cùng cũng phải kiệt sức mà lực bất tòng tâm. Con rắn lớn đem đuôi mình quất mạnh vào bụng hắn,đem cơ thể của Nhất Thiên từ trên cao rơi mạnh xuống đất bất tỉnh nhân sự. Xung quanh hắn tạo ra một cái hố khá lớn.
“Ai cha. Thật là tuấn tú a. Ta phải đem hắn về hảo hảo mà chăm sóc a.”
Sau khi đem mọi người ở đây giải quyết xong xui, con rắn lớn bổng chốc biến lại thành một người phụ nữ. Nàng ta chính là Xà Nữ Vương. Mấy hôm nay nàng luôn tức giận vì chưa tìm được tên hung thủ giết hại đệ đệ của nàng cộng thêm tiểu yêu quay về báo có người muốn săn lùng để giết Xa Tinh thì nàng nóng giận quyết định trong đêm tối đem đám người phải giết cho hết.
Lúc này nàng đã tiến tới chổ Nhất Thiên đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn. Nàng cảm thấy thích cho nên có ý định sẽ đem hắn về động chữa trị vết thương và sau đó sẽ hảo hảo mà hưởng thụ cơ thể của hắn.
“Ầm”
Xà Nữ Vương bất ngờ bị một cước đá văng ra xa.
Trên trời từng dòng sấm chớp liên tục đánh ra. Dưới địa phủ những oan hồn bất ngờ mất kiểm soát mà liên tục tru tréo.
“Hắn rốt cuộc cũng đã trở lại.”
Phật Tổ nhẹ nói thầm trong lòng.
“A a a a a”
Từ trong cái hố mà hồi nãy Nhất Thiên nằm xuống giờ đây một cơ thể đang từ từ đứng dậy. Hắn vươn mình hét lớn một cái làm rung chuyển cả trời đất. Hai đồng tử của hắn hiện lên hai đóm lửa. Phải. Đó chính là Kim Tinh Hỏa Nhãn. Hắn lắc mình một cái giờ đây trên người đã khoát lên mình bộ giáp tỏa ra ánh vàng kim. Từ trong tai hắn bay ra một cây thiết bảng mà nằm gọn trong tay của hắn.
“Như Ý Kim Cô Bổng. Lâu rồi mới gặp lại ngươi.”
Hắn đưa tay nhẹ vuốt ve thân thiết bảng.
“Ngươi… Ngươi là…”
Ở cách đó không xa. Nữ Xà Vương sau khi bất ngờ bị một cước đá văng ra. Nàng nhìn cảnh tượng hiện tại làm cho nàng ngay lập tức nghĩ đến một người mà khiến cho cả cơ thể của mình run lên vì hoảng sợ.
“Ta. Hoa Quả Sơn. Thủy Liên Động. Tề Thiên Đại Thánh. Tôn Ngộ Không.”