“Hô…”
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, hắn mở ra hai mắt, lập tức thấy được hai vị cường nhân Bán Thần đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt cười như không cười mà nhìn chính mình.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
_Bệ Hạ, tiền bối, vãn bối nhất thời sa vào trong đó, xin thứ lỗi.
Lão Cường Ni hào khí vung tay lên, nói:
_Thần thông chi đạo, chính là đại địa thiên đạo , nếu là có thể lĩnh ngộ, đừng nói nhất thời nửa khắc, cho dù sa vào trong đó hơn mười ngày cũng là bình thường.
Nháy mắt hai cái, lão đột nhiên có chút giống trẻ con mà nói:
_Ngươi lúc này cảm ngộ như thế nào, có cái gì tâm đắc hay không.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Hơi có tâm đắc.
Lão Cường Ni ngẩn ra, lão than nhẹ một tiếng, nói:
_Tiểu tử ngươi thiên phú tốt, là người đầu tiên bổn tọa thấy được trong vô số năm đã qua. Haiz, nếu bổn tọa cũng có thiên phú giống như ngươi, vậy thì làm sao có thể dừng chân ở cảnh giới này lâu đến thế.
Trong giọng nói của lão tràn đầy cảm thán.
Giáo Tông Bệ Hạ hơi hơi cười mà nói:
_Cường Ni, ta và ngươi có thành tựu ngày hôm nay, cũng có thể thõa mãn. Ha hả, ngươi chẳng lẽ quên sao, ngày xưa xuất sắc nhất trong chúng ta cũng không phải ta và ngươi.
Advertisement / Quảng cáo
Lão Cường Ni chần chờ một chút, tự giễu cười, nói:
_Đúng vậy, Bệ Hạ nói đúng, có thể đạt được thành tựu hôm nay mà không ngã xuống giữa đường, ta hẳn phải thõa mãn. Tuy nhiên…
Đôi mắt của lão hơi hơi tỏa sáng, nói:
_Nếu như có thể tiến thêm một bước, mới thực sự là bổn tọa sống không uổng kiếp này.
Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, ngồi lên Thần Tọa nào dễ dàng như vậy. Chẳng qua, xem nét mặt hai người bọn họ tựa hồ đối với việc này có phần nắm chắc, thật khiến người ta kỳ quái mà.
Giáo Tông Bệ Hạ vừa quay đầu, nói:
_Doanh Thừa Phong, ngươi có biết chúng ta vì sao đem việc về thần linh nói hết cho ngươi hay không?
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, trầm giọng nói:
_Xin Bệ Hạ chỉ bảo.
Những bí mật này đối với thần linh mà nói đương nhiên là không coi vào đâu. Nhưng đối với loại người tu luyện như hắn vừa mới tiếp xúc Thần Linh chi đạo mà nói, chính là bảo vật vô giá.
Tuy nói hắn vì hai vị cường nhân Bán Thần mà rèn thần binh, nhưng lại không có khả năng đổi lấy được tin tức như vậy từ trên người đối phương.
Gương mặt già nưa của Giáo Tông Bệ Hạ mang theo ý cười mơ hồ, nói:
_Trăm năm trước, có một vị Kỵ Sĩ Vương vô tình phát hiện một chỗ bí ẩn trong Thần Giáo. Ha hả, đó là một Bí Cảnh, Bí Cảnh cũng không lớn, nhưng không biết sao trong đó có một khe nứt không gian.
Lỗ tai của Doanh Thừa Phong hơi hơi động vài cái, hắn biết rằng, Giáo Tông Bệ Hạ không có khả năng vô duyên vô cơ mà nói chuyện này. Như vậy, trong cái khe không gian gì đó nhất định có thứ làm bọn họ động tâm, nhưng lại là bảo vật không dễ dàng lấy được.
Quả nhiên, thanh âm của Giáo Tông Bệ Hạ thấp xuống, lão nói:
_Vị Kỵ Sĩ Vương tự mình đi vào trong đó, nhưng là một đi không trở lại. Sau đó một kỵ sĩ đi cùng gã trở về bẩm báo, khi đó bổn tọa cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, liền tự mình đi một chuyến.
Trong ánh mắt của lão đột nhiên hiện lên tia sáng, dường như đoạn thời gian trải nghiệm kia đã khắc sâu trong lão không thể xóa nhòa đi.
_Sau khi bổn tọa tiến vào, không ngờ phát hiện Thần Thuật Chi Tường. Lúc ấy bổn tọa luôn mãi do dự, vẫn là mạo hiểm tiến vào trong đó, sau đó…
Trong lúc nói lão nhấn mạnh, nói:
_Bổn tọa phát hiện không gian mộ huyệt thần linh.
Doanh Thừa Phong nói lắp vài cái, trầm giọng hỏi:
_Bệ Hạ, trong đó có di hài một vị thần linh?
Giáo Tông Bệ Hạ cười ha hả, nói:
_Không, chỉ tiếc là, ở nơi đó cũng không có đầy đủ khối thân thể thần linh.
Doanh Thừa Phong a một tiếng, trong mắt không khỏi có một tia thất vọng. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định huyệt này tuyệt đối không phải trống không, nếu không Giáo Tông Bệ Hạ lại đi coi trọng như vậy làm gì.
Giáo Tông Bệ Hạ đột nhiên nheo lại ánh mắt, không ngờ trong đôi mắt lộ ra sự đắc ý hiếm có:
_Doanh Thừa Phong, mặc dù không có đầy đủ di hài thần linh, nhưng lại có mấy ngàn hài cốt bị hư tổn.
_Cái gì…
Thân thể của Doanh Thừa Phong đột nhiên chấn động, kém chút nữa là nhảy lên.
Hài cốt thần linh trong truyền thuyết cũng đã là khó gặp rồi, vậy khái niệm hơn một ngàn là thế nào nữa chứ, hắn không thể tưởng tượng đến được trường hợp lớn quá sức như vậy được.
Giáo Tông Bệ Hạ nghiêm nghị nói:
_Trải qua thăm dò bước đầu của bổn tọa, bên trong kia có hơn một ngàn hài cốt thần linh đều có thuộc tính hơi thở khác nhau.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, nói:
_Bệ Hạ, tại sao một chỗ như thế lại xuất hiện.
Giáo Tông Bệ Hạ khẽ lắc đầu, nói:
_Bổn tọa không biết.
Lão Cường Ni ho nhẹ một tiếng, nói:
_Thừa Phong, theo suy đoán của chúng ta, nơi này hẳn là một chiến trường bị các Thần vứt bỏ.
Hai mắt Doanh Thừa Phong hơi hơi sáng ngời, dường như cũng chỉ cách giải thích này mới hợp lý. Nhưng, mày mặt hắn hơi nhăn lại, nói:
_Hài cốt thần linh cho dù là bị tổn hại, cũng là bảo vật hiếm có. Coi như đó là hài cốt trên chiến trường lưu lại, vậy thì thần linh chiến thắng đâu, bọn họ dễ dàng buông tha những hài cốt đó sao?
Lão Cường Ni lắc đầu, nói:
_Nếu chiến trường này vẫn ở nguyên nơi cũ, những thần linh chiên thắng đương nhiên sẽ không từ bỏ. Nhưng nếu chiến trường này bởi vì bị năng lượng kịch liệt chấn động mà phá nát, vậy thì ngay cả thần linh cũng khó mà tìm lại được nó rồi.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
_Ngài là nói, chiến trường này là không gian đột nhiên biến mất?
Advertisement / Quảng cáo
Lão Cường Ni cười khổ một tiếng, nói:
_Bổn tọa cũng không thể xác định, nhưng có lẽ chính là như vậy.
Con ngươi Doanh Thừa Phong đảo một vòng, hắn chậm rãi nói:
_Hai vị vì sao đem bí mật này nói cho ta biết chứ.
Hơn một ngàn hài cốt thần linh, giá trị phần nhân tình này quá to lớn, thật sự không thể đánh giá nổi. Doanh Thừa Phong tin tưởng, cho dù là Quang Minh Thần cũng phải động tâm.
Lão Cường Ni lặng lẽ cười, nói:
_Thừa Phong, ngươi có biết chúng ta vì sao phải nhờ ngươi tạo ra bán thần khí không?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói:
_Chẳng lẽ liên quan với việc này.
_Không sai.
Nét mặt lão Cường Ni nghiêm lại, nói:
_Tuy rằng ở nơi đó đều là hài cốt thần linh, nhưng lực lượng thần linh lại khổng lồ vẫn không phải việc chúng ta có thể nhận được. Cho nên, chúng ta nhất định phải mượn dùng lực lượng của bán thần khí mới có thể từ từ tiến hành thăm dò và nghiêm cứu.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong hoảng sợ, vừa rồi hai vị cường nhân ở đây đều thi triển Thần Thông Thuật của bọn họ.
Nếu chỉ nói riêng về thần lực, hai vị này vượt xa chính minh. Nhưng, ngay cả bọn họ đều kính sợ hài cốt thần linh như thế vậy thì có thể tưởng tượng những vật đó là trọng đại cỡ nào.
_Doanh Thừa Phong, bổn tọa đem việc này nói cho ngươi, cũng là muốn nhờ vào lực lượng của ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ nói chậm:
_Chúng ta hy vọng, ngươi có thể dùng hài cốt thần linh làm nguyên liệu rèn ra một kiện bán thần khí.
Doanh Thừa Phong đầu tiên là giật mình, sau đó cực kỳ hoảng sợ.
Tuy có thể nói rắng hắn to gan lớn mật, nhưng lại chưa bao giờ vọng tưởng, mình có thể lấy hài cốt thần linh mà rèn.
_Bệ Hạ, ngài là đang nói đùa đúng không.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong cổ quái, nói:
_Thứ hài cốt thần linh này, ta như làm sao rèn được.
Lão Cường Ni thả tiếng cười dài, nói:
_Thừa Phong, chúng ta cũng biết, việc này có chút ép buộc. Nhưng nếu không thử một chút, làm sao có thể xác định là không được.
Lão dừng lại một chút, nói:
_Ngươi trước có thể tiến vào đó quan sát một phen, nếu lĩnh ngộ được, lại có thể tiến hành thử một chút. Ha hả, ngươi hiện tại tuy có chút Thông Thần Đạo nhưng lại chưa chọn con đường chính cho mình. Một khi đã như vậy, ngươi trước có thể tiến vào mộ huyệt, ngươi có thể cảm ứng những khí tức thần linh khác nhau, nếu có một loại thần lực hợp với ngươi, ngươi liền chọn loại đó đi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rung động thật lớn, những thứ như rèn hài cốt thân, thật sự là quá hư vô mờ mịt. Nhưng, nếu như có thể khiến hắn tiếp xúc hơn một ngàn hài cốt thần linh, như vậy đối với hắn sẽ đạt đến trình độ tốt cỡ nào chứ.
Sau khi trầm ngâm nữa ngày, Doanh Thừa Phong chậm rãi hỏi:
_Tiền bối, ngài cần vãn bối rèn bán thần khí, lại là duyên cơ gì?
Lão Cường Ni than nhẹ một tiếng, nói:
_Lực lượng thần linh không thể khinh nhờn, chứng ta cho dù là thân Bán Thần, nhưng có thể lấy bán thần khí của mình làm dẫn cảm ứng được lực lượng thần linh trên hài cốt thần linh, nhưng muốn cảm ứng được lực lượng thần linh từ hài cốt cũng là chuyện khó khắn ngàn vạn. Nhưng, nếu vó một kiện bán thần khí siêu cấp hùng mạnh trấn áp, vậy thì có để làm cho tốc độ cảm ứng của chúng ta nhanh hơn mười lần, thậm chí là cả trăm lần.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
_Chỉ là tốc độ cảm ứng thôi sao?
_Đúng vậy.
Lão Cường Ni do dự một chút, chậm rãi nói:
_Chậm cho tới bây giờ, cũng không gì để giấu diếm. Haiz, thời gian của lão phu và Bệ Hạ cũng không còn nhiều, cho nên nhất định phải liều mạng chút.
Doanh Thừa Phong nháy mắt, khó có thể tin mà hỏi:
_Tiền bối, ngài và Bệ Hạ không phải đã thăng đến Bán Thần sao?
Bán Thần tuy rằng không phải thần linh chân chính, nhưng tuổi thọ cũng vượt xa hơn nhiều người Vương Cấp như bọn họ.
Đừng nhìn thấy Giáo Tông Bệ Hạ già nua trông có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, trong cỗ thân thể này, lại cất giấu số lượng sinh mạng lực mênh mông.
Lão Cường Ni cười khổ một tiếng, nói:
_Chúng ta sợ hãi, không phải thời gian, mà là Quang Minh Thần.
_A.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong biến đổi, nói:
Advertisement / Quảng cáo
_Vì sao.
_Bởi vì nơi này là truyền thừa của Quang Minh Thần ở thế gian.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
_Ngươi cho rằng Quang Minh Thần sẽ tùy ý một vị Giáo Tông điều khiển từ đầu đến cuối mảnh thổ này sao.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
_Vãn bối đã hiểu, sau khi thời gian đảm nhiệm Giáo Tông đã qua, nhất định phải thối vị nhượng chức. Bởi vì, đây chính là ý chỉ của thần linh.
_Không sai.
Giáo Tông Bệ Hạ bất đắc dĩ nói:
_Nhiều nhất chỉ là thêm hai mươi năm, bổn tọa nhất định phải thoái vị. Mà dựa theo lệ thường, bổn tọa phải tiến vào Thần Quốc của Quang Minh Thần.
Lão ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói:
_Nếu quả thật vào đó, như vậy giấc mộng thành thần của bổn tọa sẽ chấm dứt tại đó.
Lão Cường Ni cười ha hả, nói:
_Không chỉ có như thế, chúng ta còn đánh cắp một chút tín ngưỡng lực từ Quang Minh Thần. Một khi tiến vào Thần Quốc, sẽ không thể giấu diếm được.
Lão nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
_Kết cục của chúng ta, ngươi có thể tưởng tượng rồi.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, hắn cuối cùng hiểu được nguyên nhân vì sao hai vị này phải được ăn cả ngã về không, thậm chí không tiếc bí mật này mà nói luôn cho hắn nghe.