Tạo Thần – Chương 848: Chứng kiến – Botruyen

Tạo Thần - Chương 848: Chứng kiến

Cùng là bên trong đại sảnh, cừng là những người đó.

Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đứng sóng vai, cách bên bọn họ đứng không xa đó chính là vị Ngô lão gia tử đa mưu túc trí.

Bên trong Kỵ Sĩ Vương, Ngô lão gia tử tuyệt đối là một loại tồn tại khác biệt. Nếu không phải lấy thực lực mà nói, chỉ lấy riêng tuổi mà nói…, lão ở trong phần đông trong Kỵ Sĩ Vương chưởng quản Hành Cung xem như là số một số hai rồi.

Nhưng, khi đã đến tuổi này mà còn chưa chạm đến cảnh giới cao, vậy chứng tỏ phát triển cho sau này cực kỳ có hạn.

Có lẽ là vì như thế, cho nên lão mới đem con đường hy vọng cuối cùng nằm trên người Doanh Thừa Phong, vậy nên mới mang đến đủ phiền toái cho hắn.

Lúc này, trong mắt Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử đột nhiên lần lượt thay đổi, hai bên đều thấy trong mắt đối phương cất giấu sát khí.

Đương nhiên, ở trước mặt Giáo Tông Bệ Hạ, không có bắt cứ kẻ nào không dám kiêng nể đen loại ý niệm này trong đầu bộc lộ ra ngoài.

Cho nên, sau khi ánh mắt bọn họ nhẹ nhàng chạm nhau cũng là không hẹn mà tách ra.

Chân mày Uông Kiệt hơi nhăn, thầm nghĩ trong lòng, thật sự hổ thẹn choNgo lão gia tử là Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, tâm nhãn cũng quá nhỏ đi.

Ánh mắt Giáo Tông Bệ Hạ lạnh lùng đảo qua trên ba người, thản nhiên nói:

– Thời gian ba ngày đã đến, trong các ngươi có ai cảm thấy hối hận hay không.

Tuy rằng lão biết, những lời này hỏi cũng như không, nhưng ở thời khắc cuối cùng, vẫn là nên lặp lại một lần.

Bởi vì, lúc này đây tiền đặt cược thật sự quá lớn, trong ngàn vạn năawmcuar Thành Giáo, loại cấp bậc tiền đặt cược này đã ít càng thêm ít. Trong những năm nhiệm kỳ của Giáo Tông Bệ Hạ, càng là lần đầu tiên gặp được.

Advertisement / Quảng cáo

Ngô lão gia tử khom người thật sâu, nói:

– Lão khủ không hói hận.

Doanh Thừa Phong cũng khom người thi lễ, nói:

– Tại hạ không hối hận.

– Được rồi, các ngươi đã muốn quyết đấu, liền theo các ngươi vậy.

Giáo Tông Bệ Hạ hạ giọng nói:

– Bổn tọa sẽ đưa các ngươi tiến vào quyết đấu tràng.

Lão dừng một chút, nói:

– Tuy nhiên trước đó, các người còn phải gặp vài người.

Ba người đều là ngẩn ra, nghĩ không ý tứ những lời này của Giáo Tông Bệ Hạ.

Tuy chỉ là âm thanh lờ mờ, gần như là tiếng bước chân nhỏ đến không thể nghe thấy vang lên.

Ba người quay đầu nhìn lại, nét mặt không khỏi hơi đổi.

Hóa ra tiến vào đây, không ngờ chính là mười vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong xoay chuyển, đã thấy bên trong có Ái Lệ Ti Điện Hạ và Lâm Vô Địch Điện Hạ. Tuy nhiên, hai vị này ngày thường đều tự cho bản thân mình cao quý, chậm chí kại không để cao thủ Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ cùng giai ở trong mắt hiện giờ cũng chính là nhìn không chớp mắt.

Mà quanh bên bọn họ, tám vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ khác cũng đông dạng khí tràng mạnh mẽ như vậy, cũng không kém hơn bọn họ chút nào.

Trong lòng của hắn lập tức giật mình, những người này chính là những người nổi bật nhất trong Lỵ Sĩ Vương của Thánh Giáo.

Cùng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể khiến Ái Lệ Ti Điện Hạ và Lâm Vôt Địch Điện Hạ khiêm tốn như vậy.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bọn họ, sắt mặt Ngô lão gia tử lập tức thay đổi.

Hắn tiến lên một buowcsm trầm giọng nói:

– Bệ Hạ, lão hủ thỉnh cầu chính là tư đấu.

Giáo Tông Bệ hạ chậm rãi nói:

– Bổn tọa biết, tuy nhiên, tiền đặt cược giữa các ngươi quá lớn, cho nên bổn tọa cũng tìm đến vài cái nhân chứng giảm đi võ mồm cho ngày sau.

Sắc mặt Ngô lão gia tử lập tức nên cực kỳ khó coi, mà sắc mặt của Doanh Thừa Phong cũng không khá hơn chút nào.

Nếu như tư đấu mà nói, có hàn Băng trường kiếm hộ thể, Uông Kiệt chỉ cần lấy ra trường kiếm phóng xuất Lĩnh Vực, như vậy có thể chiến thắng tuyệt đối.

Nhưng, điều kiện tiên quyết chính là không có người xem trận chiến, nếu Hàn Băng Lĩnh Vực rời vào trong mắt người có tâm, nhất định sẽ mang đến phiền toái lớn cho hắn.

Thấy được vẻ mặt của bọn họ, Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:

– Yên tâm, bọn họ chỉ giám hộ đến khi các ngươi tiến vào quyết đầu tràng, mà khi các ngươi quyeets đấu chúng ta sẽ không rình.

Lão bổ sung một câu, nói:

– Nếu có một bên chủ động nhận thua, vậy thì hô to một tiếng, bổn tọa sẽ tự nhiên đem các ngươi thả ra.

Trong lòng ba người Doanh Thừa Phong lúc này mới an tâm không it.

Đánh cược giữa Kỵ Sĩ Vương không hiếm thấy, bất kể là tranh đấu giữa cường giả, hay là so đấu kỵ sĩ cấp dưới, đều là việc thường trong Thánh Giáo.

Nhưng, ba người Doanh Thừa Phong đánh cược trận này quá lớn.

Giáo Tông Bệ hạ đương nhiên có thể làm chứng, nhưng sự ình kiên quan đến thay đổi chủ nhân ở thái ấp Lĩnh Vực và Hành Cung, lão nhất định phải là chiêu cao thiên hạ rồi.

Cùng với lúc đó dùng võ mồm lý luận, thì đương nhiên phải kéo đến mười Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh nhất đến chứng kiến.

Đây cũng là điểm đã mưu túc trí của Giáo Tông Bệ hạ, sau trận chiến này, bất kể như thế nào, đều không có bất kỳ ai nghị luận lão bao che. Đương nhiên, lão thật sự là muốn phòng bị, cũng phải từ miệng những người trong Thánh Giáo, mà chân chính là từ lão Cường Ni và vị thần linh cao cao tại thượng kia.

Giáo Tông Bệ Hạ vung tay lên, khế ước bọn họ ký kết lập tức xuaarst hiện gữa không trung.

Trang khế ước này mở ra trước mặt mọi người, phía trên lóe ra từng đợt hào quang màu vàng, đó chính là biểu hiện Quang Minh Lực được ngưng tụ tới cực hạn.Advertisement / Quảng cáo

– Đây là khế ước của bọn họ, các nguôi kiểm tra một chút đi.

Mười vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động trên khế ước.

Ái Lệ Ti Điện Hạ sau khi nhìn xong khế ước, quay đầu liếc nhìn về phía Doanh Thừa Phong. Tuy rằng quan hệ của nàng và Doanh Thừa Phong không thểereso là tầm thường, nhưng dưới trường hợp như vậy, cũng không dám nói cái gì, Chỉ có điều, trong lòng của nàng có chút kinh ngạc, Doanh Đại Sư tại sao lại làm ra lựa chọn như vậy.

Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ một tên vừa mới thăng tiến Vương Cấp có thể ở trước mặt Ngô lão gia tử một Kỵ Sĩ Vương lâu đời có thể chiếm được chỗ tốt gì hay sao.

Doanh Thừa Phong cảm ứng được ánh mắt của nàng, khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.

Trong lòng Ái Lệ Ti Điện Hạ thầm than một tiếng, chẳng qua cũng biết hắn tất có chiêu sau.

Nhưng, Ngô lão gia tử là một trong Kỵ Sĩ Vương lớn tuổi nhất, lão tự nhiên cũng sẽ có một quân bài chưa lật.

Hiện giờ muốn so một lần, xem quân bài chưa lật của phe nào mạnh hơn mà thôi.

Su nửa ngày, mọi người thu hồi ánh mắt.

– Bệ Hạ, khế ước đã ghi rất tỉ mỉ rõ ràng, nếu hai người bọn họ không có lời dị nghị nào, có thể tiến vào quyết đấu tràng được rồi.

Một vị Kỵ Sĩ Vương trong đó tiến lêeenmoojt bước, gã cung kính nói.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn lại, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thaays vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ này.

Tuy nhiên, có thể ở trong này đại biểu cho tất cả Kỵ Sĩ Vương nói chuyện, nhât định là một người hoàn toàn xứng đáng nhất trong mọi người,

Tuy nói lúc Doanh Thừa Phong thăng tiến Đại sư, đại đa số Kỵ Sĩ Vương đều tiến đến chúc mừng. Nhưng, nhóm Kỵ Sĩ Vương cao tầng này chỉ phái kỵ sĩ dưới trướng đến thay mà thôi.

Cho nên Doanh Thừa Phong chưa từng gặp qua vị này cũng là có nguyên nhân của nó.

Giáo Tông Bệ Hạ gio tay một lần nữa, khễ ước kia chậm rãi bay xuống trên tay lão.

Sau đó, lão chầm chậm đứng lên, nói:

– Các ngươi đi theo ta.

Bang Đức không biết từ đâu xuất hiện, lão đoạt trước một bước, giơ tay đỡ lấy Giáo Tông Bệ Hạ đi về phía nội sảnh.

Mặc dù hai vị lão nhân này nhìn qua run run rẩy rẩy đó, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, hai vị này hùng mạnh đến bực nào và không thể trêu chọc được.

Nếu đánh giá thực lực bọn họ qua bề ngoài, vậy thì kết cục sẽ là chết lúc nào mà không hay.

Mười vị đứng đầu Kỵ Sĩ Vương đi trước một bước, bọn họ theo sát phía sau Giáo Tông Bệ Hạ. Mà ba người Doanh Thừa Phong là đương sự, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mà đi theo phía sau mười vị Kỵ Sĩ Vương.

Đây chính là uy nghiêm cấp bậc trong Thánh Giáo, bất kể là ai cũng không thể phá hỏng.

Nhìn hai vị Giáo Tông Bệ hạ đi lại thong thả, nhưng chỉ cần nửa khắc đã đi tới quảng trường khổng lồ bên ngoài Hành Cung.

Nhìn đến quảng trường này, dôi mắt của mọi người đều phát sáng lên.

Uông Kiệt kích động, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nói:

– Đại sư, đây là đấu trường vương giả.

Gã dừng một chút, lấy loại giọng điệu kính trọng và ngưỡng mộ nói:

– Hễ là Kỵ Sĩ Vương thanh danh vang dội, đều tại từng trên đấu trường này đánh bại qua vô số cường nhân cùng giai. Ha hả, không thể nghĩ được, cũng có ngày ta có được vinh hạnh đặt chân đứng ở đấu trường này.

Doanh Thừa Phong quais dị nhìn gã một cái, đấu trường này nếu là đấu trường Vương Cấp, vậy đương nhiên là chỉ có cường nhân Vương Cấp mới có thể sử dụng.

Nhưng, không ngờ Uông Kiệt lại biểu hiện cuồng như thế, không khỏi khiến cho Doanh Thừa Phong xúc động thật lâu.

Hắn trước kia tại sao không nhìn ra người này là một kẻ chiến đấu cuồng chứ.

Giáo Tông Bệ hạ chậm rãi dừng bước, nói:

– Các ngươi đi kiểm tra một chút, xem đấu trường này có thể sử dụng hay không.

Mười tên Kỵ Sĩ Vương kia đáp ứng, đồng thời đi vào đấu trường.

Trên người của bọn họ phóng ra các hào quang đủ màu, bao quanh đầu trường dạo qua một vòng, sau khi trở lại đều cung kính bẩm báo:

– Bệ Hạ, bên trong đấu trường tất cả đều bình thường.Advertisement / Quảng cáo

Kỳ thật, lấy thân phận của Giáo Tông Bệ Hẹ, trong trường hợp như thế này tuyệt đối sẽ không giở trò quỷ, nhưng sai khiến Kỵ Sĩ Vương kiểm tra đó chính là lệ thường của nhiều thế hệ qua, cho nên mọi người đều không cảm thấy kỳ quái.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhìn qua như vẩn đục kia hiện lên một tia sáng rực rỡ.

– Nơi đây đã chuẩn bị thõa đáng, thời gian không còn nhiều lắm. Các ngươi không ai hối hận, vậy thì tiến vào thôi.

Lão vẫn luôn nhắc đến hối hận, nguyên nhân đương nhiên là vì tiền đặt cược quá lớn.

Cho dù là cả đời của Giáo Tông Bệ Hạ, cũng là lần đầu gặp được trận đánh cược như thế này.

Uông Kiệt và Ngô lão gia tử đồng thời khom mình thi lễ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng.

Tuy rằng vì lần đầu tiên nhìn thấy đấu trường Vương Cấp nên Uông Kiệt có chút thất thố, nhưng khi chiến đấu chân chính bắt đầu, gã lại hoàn toàn bình tĩnh.

Giáo Tông Bệ Hạ phất phất tay, hai trận ánh sáng từ dưới chân bọn họ lập tức lóe sáng, bao lấy bọn họ bay vọt về phía trong tràng đấu.

Một khắc khi hai người bọn họ chạm xuống đất, lập tức trên toàn bộ quảng trường xuất hiện hào quang vô tận.

Ánh sáng chói mắt này, không kể là cường nhân Vương Cấp, hay là Doanh Thừa Phong, đều không thể nhìn thấu vào bên kia bức màn ánh sánh. Hơn nữa, ngay khi bọn họ phóng ra ý thức thần niệm cũng bị bắn ngược trở về không chút lưu tình.

Hai bàn tay Doanh Thừa phong nắm chặt trong vô thức, hắn biết rằng, trong tay Uông Kiệt có Hàn Băng trường kiếm, chỉ cần dựa vào Lĩnh Vực, trận chiến này không có khả năng thua được.

Nhưng, trong một khắc màn hào quang dâng lên, trong lòng của hắn lại không kìm được có chút lo lắng.

Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giáo Tông Bệ hạ. Trong đầu của Doanh Thừa Phong đột nhiên toát lên một ý nghĩ, có lẽ, cũng chỉ có đạt đến bán thần như Bệ Hạ, mới có thể nhìn thấu được tình hình chiến đầu tỉ mỉ ở bên trong…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.