– Thánh Khí?
Ngô lão gia dừng bước, quay đầu lại, bình tĩnh nói:
– Doanh Đại sư, tuy tài sản của Bổn tọa không được coi là giàu có nhưng số Thánh Khí mà ta có cũng không ít. Hi hi, nếu đem ra so sánh thì con quái thú này mới thật sự là vật quý hiếm.
Kim Cương Vương trợn tròn hai mắt, lại bắt đầu vùng vẫy thêm một lần nữa.
Nhưng sức mạnh của gã đã bị Ngô lão gia dùng mật pháp khóa chặt lại, không thể chống cự lại được nữa.
Đó chính là sự khác biệt lớn giữa Tước vị Cường giả và Vương cấp Cường giả.
Kim Cương Vương dựa vào sức mạnh thiên phú kỳ lạ của bản thân mình, thậm chí có thể đánh bại được Đại Công tước Cường giả nhưng lại không thể chống chọi lại được năng lượng của Vương cấp Cường giả.
Doanh Thừa Phong cúi đầu nhìn xuống, trầm giọng nói:
– Ngô lão gia, vậy ngài muốn ta lấy ra thứ gì để đổi lấy sự tự do của gã?
Ngô lão gia cười đáp lại:
– Thứ mà ta muốn, nhà ngươi không có đủ khả năng để có.
Kỳ thực thì lão ta vô cùng muốn có được Sơn Hà Đồ của Linh Vực mà Doanh Thừa Phong đang có trong tay. Nhưng Ngô lão gia lại càng hiểu rõ một điều rằng nếu như nói ra đề nghị này, Doanh Thừa Phong không những không đồng ý mà chính bản thân lão ta sẽ bị mọi người đàm tiếu chê cười.
Một con người thâm thúy tính toán như Ngô lão gia đương nhiên sẽ không dễ gì mà mở lời đề nghị.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy bực tức uất hận, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Thực lực ư, thực lực trong tay mới là thứ có giá trị nhất.
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng, hạ quyết tâm phải nâng cao thực lực của bản thân mình bằng mọi giá. Không chỉ cao hơn người khác hẳn một bậc trong nghệ thuật đoán tạo mà còn phải đứng đầu trong việc tu luyện võ đạo.
– Ha ha, Ngô lão gia, đã lâu rồi không gặp.
Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ngay sau đó, Kha Vương Điện hạ bèn xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngô lão gia hơi đanh mặt lại, miễn cưỡng nói:
– Kha Vương Điện hạ, quả đúng là đã lâu không gặp.
Kha Vương Điện hạ nhẹ nhàng bước đi, nhìn thì tưởng chi có vài bước chân thôi nhưng thoáng một cái đã đến ngay bên cạnh Doanh Thừa Phong. Kha Vương Điện hạ gật đầu ra hiệu với hắn sau đó quay người lại rồi nói:
– Ngô lão gia, nghe nói ngài đang bế quan tu luyện, lại còn tuyên thề rằng nếu như không ngộ Thần Đạo thì sẽ không xuất quan. Ha ha, trừ phi là ngài đã ngộ được Thần Đạo rồi chăng.
Ngô lão gia cười khổ một tiếng rồi nói:
– Kha Vương Điện hạ trêu đùa ta rồi, chính vì tu luyện chưa có được kết quả gì nên ta mới vô tình ra ngoài thăm thú tình hình.
Nói đoạn lão ta ngoảnh đầu lại trỏ tay chỉ về phía Kim Cương Vương đang bị dây xích sắt trói chặt, lão ta nói:
– Lần này vận may đã mỉm cười với ta, gặp được một Thánh Thú vừa mới tu luyện thành công từ Luyện Ngục bèn tiện tay mà mang nó về.
Doanh Thừa Phong sa sẩm mặt mày, hắn đã nhắc đi nhắc lại rằng Kim Cương Vương là Linh thú của hắn. Nhưng vị Ngô lão gia này cứ cố tình làm ngơ, rõ ràng rằng lão ta nhất định cướp Kim Cương Vương cho bằng được.
Kha Vương Điện hạ vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Lão gia, ban nãy Bổn tọa lại nghe thấy rằng con Thánh Thú này không phải là vô chủ.
Ngô lão gia thản nhiên nói:
– Nếu như nó đã từ trong Luyện Ngục bước ra, hơn nữa lại do Bổn tọa thu phục thì đương nhiên nó là Thánh Thú vô chủ rồi.
– Ồ, lão gia nói như vậy thì phải chăng tất cả những Tước vị Cường giả bước ra từ Luyện Ngục đều có thể được những người khác tùy ý sở hữu.
Kha Vương Điện hạ lạnh lùng nói.
Ngô lão gia cười ha ha, rồi nói:
– Kha Vương Điện hạ thật biết nói đùa, phàm là những Kỵ Sĩ và thú cưỡi của bọn họ đều đã đăng ký thì đương nhiên là những trường hợp ngoại lệ.
Kỵ Sĩ Luyện Ngục là tài sản riêng của Quang Minh Thần Giáo. Ở trong đó ngoại trừ những loài Linh Thú tự sinh trưởng thì chỉ có những Kỵ Sĩ được các Cường giả của Thánh Giáo thông qua Truyền Tống Trận đưa vào trong Luyện Ngục để tu luyện.
Nhưng mỗi một Kỵ Sĩ trước khi vào trong đó đều cần phải đăng ký.
Chỉ duy nhất có Doanh Thừa Phong là bị người khác bày mưu hãm hại nên mới bị lừa vào trong đó.
Đôi mắt của Kha Vương Điện hạ rực sáng, gã cười lớn nói:
– Ngô lão gia nói phải lắm, phàm những Thánh Thú được các Kỵ Sĩ trong Thánh Giáo hàng phục đều là những tài sản cá nhân, bất cứ ai cũng đều không có quyền tước đoạt.
Kha Vương Điện hạ trỏ tay chỉ vào Doanh Thừa Phong mà nói:
– Con Thánh Thú này lúc ở trong Luyện Ngục đã được Doanh Đại sư hàng phục. Nên nó chính là tài sản riêng của Doanh Đại sư, mong Ngô lão gia hãy trả lại cho ngài ấy.
Doanh Thừa Phong nhìn Kha Vương Điện hạ với ánh mắt cảm kích, vì ngay cả hắn cũng không thể ngờ rằng Kha Vương Điện hạ lại có thể vì bản thân mình làm những việc này.
Có thể nói rằng Kha Vương Điện hạ đã vì Doanh Thừa Phong mà lật mặt chống đối lại Ngô lão gia, một nhân vật cùng thân phận Kỵ Sĩ Vương với mình.
Ngô lão gia sầm mặt nói:
– Kha Vương Điện hạ, ta vẫn chỉ có câu nói đó mà thôi. Con Thánh Thú này từ trong Luyện Ngục thăng cấp mà thoát ra, hơn nữa lại còn đại chiến với sáu vị Cường giả bảo vệ Trận Pháp và Đại Công Tước Tuần sát Đại nhân. Từng đó cũng đủ để cho thấy nó là Thánh Thú vô chủ.
Ngừng một lúc, lão ta đanh giọng một cách lạ thường nói:
– Ta hành động như vậy là để bảo vệ lợi ích của mình và cũng là bảo vệ quy tắc của Thánh Giáo. Bất cứ người nào cũng đừng hòng lấy được nó khỏi tay ta.
Trong lòng Doanh Thừa Phong tức giận vô cùng, mặt hắn hơi đỏ bừng nhưng không nói bất cứ câu nào.
Bởi vì Kha Vương Điện hạ đã ra mặt giúp hắn, nếu như nói thêm lời ngược lại sẽ khiến cho Kha Vương Điện hạ khó chịu. Hơn nữa Doanh Thừa Phong cũng biết rằng, Ngô lão gia nhất mực muốn cướp mất Kim Cương Vương nên hắn có nói gì cũng chẳng có tác dụng.
Thoáng nghĩ một lát, Doanh Thừa Phong ra hiệu cho Khấu Minh.
Khấu Minh hơi ngây người nhưng ngay lập tức hiểu ra ngay, khẽ búng nhẹ tay một cái, một luồng ánh sáng vút bay đi.
Ngô lão gia hắng giọng một cái, tay áo của lão tự dưng tung bay nhẹ, một luồng sức mạnh lạ kỳ bộc phát ra ngoài, không gian xung quanh đột nhiên hơi khẽ rung động, sự việc này rõ rệt đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.Advertisement / Quảng cáo
Kha Vương Điện hạ cười ha hả, gã nhẹ nhàng xua tay một cái tựa như thể phẩy tay đuổi thứ gì đó đi vậy. Không gian xung quanh lập tức trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu.
Thoáng một cái đã khôi phục về trạng thái cũ, tuy chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi nhưng cũng đủ để Khấu Minh truyền tin xin cứu viện ra ngoài.
Ngô lão gia tức giận đanh mặt lại, phẫn nộ hết lên một tiếng rồi nói:
– Kha Vương Điện hạ, ngươi muốn thách chiến cùng với ta sao?
Kha Vương Điện hạ mỉm cười nói:
– Ngô lão gia đức cao vọng trọng, Bổn tạo nào đâu có ý muôn gây thù chuốc oán với ngài.
Ngô lão gia lạnh lùng nhìn Kha Vương Điện hạ nói:
– Tốt.
Dứt lời bèn kéo Kim Cương Vương để rời đi.
Nhưng chính vào lúc lão ta cất bước muốn rời đi thì Kha Vương Điện hạ lại nói:
– Ngô lão gia, con Thánh Thú này vẫn chưa xác định được rằng rút cuộc thuộc về ai, mong ngài hãy cứ tạm thời ở lại đã.
Ngô lão gia đột ngột quay người lại, toàn thân bùng lên một luồng sáng hừng hực.
Kha Vương Điện hạ cũng đanh sắc mặt lại, toàn thân gã cũng bộc phát ra một luồng khí hung hãn chẳng kém gì đối phương.
An Mặc Đức, Trương Cáp và sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đều lùi lại về sau, trong lòng khẽ than đen đủi, thật không ngờ lại vướng vào cuộc tranh đấu giữa các Kỵ Sĩ Vương, nghĩ tới cũng khiến cho người ta thấy run sợ.
Doanh Thừa Phong cũng từ từ lui về phía sau một bước, trước khí thế hừng hực của hai vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ, hắn cảm thấy bản thân mình khó mà có thể tiếp tục chịu đựng hơn được nữa.
Khấu Minh sải bước tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt Doanh Thừa Phong, tay cầm trường kiếm, ánh sáng của bộ trang bị trên người chói lọi bao trùm lên cả Doanh Thừa Phong để bảo vệ hắn.
Với thân phân là thuộc hạ của Doanh Thừa Phong, cho dù đối thủ của chủ nhân có là một vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ lớn mạnh thì Khấu Minh cũng không hề do dự mà xông lên phía trước.
Đương nhiên gã không dám to gan mà khiêu chiến Ngô lão gia, mà chỉ dám dùng sức mạnh của bản thân mình để bảo vệ cho sự an nguy của Doanh Thừa Phong.
– Ầm…
Đột nhiên Kim Cương Vương, kẻ đang bị trói chặt trong sợi dây xích bèn rống lên một tiếng lớn, sợi dây xích trên người gã đang phát ra những âm thanh rạn nứt khô khan, tựa như bất cứ lúc nào cũng bị con quái vật này làm cho đứt vỡ.
Một tia nhìn ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt của Ngô lão gia.
Nếu như ngay từ đầu Ngô lão gia muốn bắt lấy Kim Cương Vương là vì Doanh Thừa Phong thì lúc này đây lão ta lại có một cái nhìn khác về Kim Cương Vương, chính vì vậy mà lại càng thêm hứng thú hơn về con Thánh Thú này.
Có lẽ nó thực sự đáng để cho Ngô lão gia phải chiến đấu một trận.
Nhẹ hắng giọng một tiếng, chiếc xích sắt trong tay Ngô lão gia khẽ rung động. Một sức mạnh to lớn khủng khiếp truyền tới, một lần nữa trói chặt nguồn sức mạnh của Kim Cương Vương.
Doanh Thừa Phong nắm chặt đấm tay, trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng chính vào lúc đó có tiếng của Kha Vương Điện hạ đang khẽ thì thầm vào tai hắn.
– Doanh Đại sư, xin ngài bình tĩnh, ta đã truyền đi thông báo tới Lâm Vô Địch Điện hạ rồi, ngài ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
Tuy Kha Vương Điện hạ cũng là một trong những Kỵ Sĩ Vương Điện hạ nhưng trong tầng lớp Vương cấp Cường giả này cũng phân chia thành nhiều những tầng lớp nhỏ.
Thực lực và danh tiếng của Kha Vương Điện hạ cũng chỉ tương đương như Ngô lão gia mà thôi, những Lâm Vô Địch Điện hạ thì không giống bọn họ, đó là nhân vật mà ngay cả Ái Lệ Ti Điện hạ cũng phải kính nể thán phục, là môt Cường giả thực sự.
Doanh Thừa Phong hơi nhướn mày, tuy hắn chưa từng gặp Lâm Vô Địch Điện hạ nhưng nếu như Kha Vương Điện hạ đã đảm bảo như vậy rồi thì hắn cũng chỉ còn duy nhất một cách là phải tin mà thôi.
Ngô lão gia khống chế Kim Cương Vương rồi lạnh lùng nhìn Kha Vương Điện hạ mà nói:
– Nhà người muốn ngăn cản không cho lão phu rời đi?
– Không dám.
Kha Vương Điện hạ cười nói, tựa như không cảm nhận thấy sự phẫn nộ khiêu khích trong ngữ điệu của đối phương.
– Tốt.
Ngô lão gia sải bước tiến ra ngoài, tốc độ của lão ta không nhanh những khí thế toát ra trên người thì hừng hực mãnh liệt đến nỗi khiến cho người khác có thể ngừng thở.
Nhìn thấy Ngô lão gia chuẩn bị rời đi xa, Kha Vương Điện hạ không bình tĩnh được nữa, gã hơi do dự một chút, nhưng ngay sau đó bèn kiên quyết hơn. Kha Vương Điện hạ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhành nói:
– Ngô lão gia xin dừng bước.
Ngô lão gia dừng bước, quay người cười lớn nói:
– Kha Vương Điện hạ, ngài không giữ được bình tĩnh nữa rồi, thực sự muốn đại chiến một trận phải không. Để xem hai chúng ta ai mới là người cười được đến phút chót.Advertisement / Quảng cáo
Trong Quang Minh Thánh Giáo, tuy có lệnh nghiêm cấm các cá nhân không được tự do giao đấu, nhưng lại có một Võ đài để cho hai bên có thể tỉ võ với nhau.
Hai bị Kỵ Sĩ Vương Đại nhân đương nhiên không thể giao chiến sinh tử, một mất một còn nhưng chuyện giao đấu về một chuyện, một món đồ nào đó thì lại lại chuyện bình thường.
Kha Vương Điện hạ thở dài một cái, gã đương nhiên là không muốn giao đấu rồi nhưng lúc này thì buộc phải ra tay.
Nếu như muốn kết bạn cùng Doanh Đại sư thì đương nhiên phải trả một cái giá nhất định. Kỳ thực thì Kha Vương Điện hạ trong lòng đã có sự chuẩn bị.
Nhưng điều khiến cho gã cảm thấy ngạc nhiên là ngày đó tới quá nhanh.
– An Mặc Đức, hôm nay là ngươi phụ trách tuần tra đúng không?
– Vâng, thưa Điện hạ. An Mặc Đức giật mình sợ hãi đáp lại.
– Mở Võ đài thứ nhất, Bổn tọa và Ngô lão gia sẽ giao đấu một trận.
Kha Vương Điện hạ sắc mặt vô cảm nói.
– Vâng.
An Mặc Đức không dám đề xuất bất cứ ý kiến gì, Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, y tuyệt nhiên không muốn tham gia vào làm gì.
Ngô lão gia cười ha hả rồi nói:
– Cũng được, đợi ta đánh bại nhà ngươi rồi mang con Thánh Thú này đi cũng được.
Kha Vương Điện hạ chưa kịp trả lời thì nghe thấy một âm thanh lớn ầm ầm vang lên.
– Để Thánh Thú ở lại, ngươi có thể đi…