Sau khi thở hổn hển một lúc lâu rồi uống vài ngụm nước, hắn liền tựa đầu vào trên vách đá ngủ say.
Hắn tương đối an tâm khi ngủ, bởi vì có Trí Linh tồn tại cho nên hắn không cần lo lắng đột nhiên xảy rabất kì chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu có chuyện, Trí Linh chắc chắn sẽ gọi hắn thức dậy trước đó.
Giấc ngủ mang đến cảm giác tương đối ngọt ngào, mãi bốn canh giờ sau hắn mới tỉnh lại một cách tự nhiên.
Thời khắc mở mắt ra, tinh thần của hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Hơn nữa, trải qua một trận chém giết sinh tử cùng bầy sói xong, sát khí trên người của hắn lại mơ hồ tăng thêm vài phần, vô cùng bức người.
Cường giả trưởng thành thường kèm theo vô số máu tanh, đạp trên vô số hài cốt mới có thể đi lên thần đàn, được người người hâm mộ.
Mà sau khi trải qua sự chém giết ở mức độ này, tinh thần diện mạo lẫn khí chất toàn thân Doanh Thừa Phong đều có những thay đổi khác xa lúc trước.
Thật ra thì, mặc dù tâm tính của Doanh Thừa Phong rất mạnh mẽ, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ có thể coi rẻ sinh mạng.
Lần gặp gỡ bầy sói này chỉ có thể nói là trùng hợp, cuối cùng lại phát triển thành cảnh tanh máu như thế đã sớm vượt ngoài dự liệu của hắn.
Nếu biết trước kết quả như thế, chưa chắc trước đó hắn đã có dũng khí độc thân đến đó khiêu chiến đâu.
Advertisement / Quảng cáo
Chẳng qua, sau khi trải qua mài giũa trong mưa máu, bản tính hắn đã xảy ra thay đổi.
Khẽ nhắm mắt, Doanh Thừa Phong bắt đầu hồi tưởng lại trận chiến vừa trải qua.
Trong đầu, Trí Linh mười phần phối hợp phát lại những hình ảnh đã ghi chép được, Doanh Thừa Phong lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của hắn ở trong bầy sói.
Ở trong khung cảnh ấy, người đang múa Bá Vương Thương quả thật là uy phong lẫm liệt với khí thế không thể chống đỡ. Nhưng hiện giờ Doanh Thừa Phong quan sát bằng ánh mắt người ngoài cuộc, bèn thấy được một số động tác của mình vô cùng dư thừa.
Dưới tình huống khổ chiến như thế này, bất kỳ động tác dư thừa nào cũng là sơ hở trí mạng. Chỉ có động tác trực tiếp và ngắn gọn nhất mới chân chính là vương đạo.
Mà chính bởi Doanh Thừa Phong thực hiện những động tác dư thừa ấy, nên mới khiến cho bầy sói đang vây công hắn tìm được cơ hội nhào lên cắn xé.
Nếu như không có bì giáp sáo trang phòng hộ làm cho đám Dã lang không thể thương tổn đến hắn… thì kết quả của trận chiến này phải hoàn toàn ngược lại.
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong thở ra một hơi thật dài. Hắn mở mắt ra, bên trong dường như đã có thêm vài phần tàn nhẫn.
“Trí Linh, bức hỏa tường cuối cùng là cái gì vậy?”
Hắn rõ ràng nhớ được, khi đã trải qua ba canh giờ chém giết, bản thân tựa hồ đã sinh ra một mối liên hệ thần bí nào đó cùng với Bá Vương Thương. Mỗi khi Bá Vương Thương đập chết một con Dã lang, nó sẽ hấp thu một phần lực lượng sinh mệnh của con thú ấy. Phần lớn lực lượng sinh mệnh này đều hóa thành chân khí chảy vào đan điền hắn, mà phần còn lại được tích súc ở bên trong Bá Vương Thương.
Khi mối liên hệ giữa hắn và Bá Vương Thương đạt đến một điểm giới hạn nào đó, luồng sức mạnh này lập tức được phóng thích ra ngoài.
Sự cường đại của luồng lực lượng đó tuyệt đối không gì sánh nổi. Cũng bởi vì uy lực một kích vô biên đến không thể tin nổi ấy, mới có thể đánh tan bầy sói hoàn toàn.
Có điều trong kí ức của Doanh Thừa Phong, Trí Linh giống như chưa bao giờ đề cập tới biến hóa như thế, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Trí Linh trầm mặc một lúc mới nói: “Căn cứ vào sự quan sát và suy đoán của ta, đây là lực lượng được che giấu bên trong Bá Vương Thương. Chỉ dưới điều kiện nhất định phù hợp với tình huống, mới có thể kích phát ra ngoài.”
Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt, nói: “Trí Linh, đồ án linh văn phía trên Bá Vương Thương là do ngươi thiết kế, chẳng lẽ ngươi lại không nắm rõ được tác dụng của nó?”
Trí Linh đáp không hề do dự: “Ta chỉ cải tạo lại thiết kế ban đầu, khiến cho Bá Vương Thương có thể đồng thời dung nạp được ba loại lực lượng thuộc tính bất đồng mà thôi. Nhưng lần này, sau ba loại lực lượng giao hòa rồi sinh ra phản ứng kiểu gì, vậy thì cần phải quan sát và kiểm nghiệm thì mới có thể xác định được.”
Doanh Thừa Phong khẽ vỗ trán một. Linh văn chi đạo quả nhiên huyền ảo khó lường, tuyệt đối không kém việc nghiên cứu khoa học ở kiếp trước chút nào.
Với hệ thống kiến thức, khả năng tính toán và học tập của Trí Linh vậy mà có lúc còn tính sai, qua đó có thể thấy được trình độ phức tạp của ngành học này.
“Được rồi, bây giờ ta muốn biết phải làm thế nào mới có thể đem loại lực lượng cường đại phát ra một lần nữa?!” Doanh Thừa Phong ổ định tâm thần, dò hỏi một cách chân thực.
Uy lực bức hỏa tường kia vô cùng khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn vụ tự bạo linh khí một bậc. Cho nên, Doanh Thừa Phong ắt phải muốn nắm giữ năng lực này trong lòng bàn tay.
Trí Linh trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Rất đơn giản! Ngươi có thể dùng Bá Vương Thương giết chóc liên tục, chỉ cần hấp thu lực lượng máu thịt và sinh mệnh đạt tới một số lượng nhất định, loại lực lượng này có thể lại xuất hiện.” Nó dừng một chút rồi tiếp: “Chẳng qua ngươi yên tâm, bởi vì ngọn thương này đã phát sinh cộng hưởng với linh hồn ngươi, cho nên trừ ngươi ra thì không còn ai có thể xuất ra loại sức mạnh này nữa.”
Tròng mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói: “Ý ngươi là cho dù ta có vứt Bá Vương Thương đi thì người khác cũng không cách nào sử dụng được nó?”
“Chỉ là không cách nào sử dụng lực lượng của Liệt Diễm Hỏa Tường mà thôi, những công năng cơ bản bọn họ vẫn có thể sử dụng được bình thường. ” Trí Linh ung dung giải thích.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong lòng khá thất vọng.
Vốn hắn muốn nắm giữ kĩ năng Liệt Diễm Hỏa Tường, biến nó thành đòn sát thủ để sau này sử dụng. Nhưng bây giờ lại biết được, loại năng lực này không phải cứ tu luyện là sinh ra được, mà chính là tuyệt kĩ đi kèm với uy năng của Bá Vương Thương.
Hơn nữa, điều kiện để thỏa mãn yêu cầu này cũng cực kỳ hà khắc.
Lần này, hắn phải chém giết suốt ba canh giờ mới có thể thành công này kích phát ra loại uy năng này, như vậy lần tiếp theo thì sao?
Hắn phải đi đâu để tìm bầy Dã lang đủ cho hắn chém giết ba canh giờ chứ?!Advertisement / Quảng cáo
Dường như nhìn thấu sự đăm chiêu trong lòng hắn, thanh âm Trí Linh lại vang lên lần nữa: “Lần đầu tiên kích phát loại năng lực này phải cần điều kiện tương đối hà khắc. Nhưng nếu đã kích phát thành công, như vậy thì thời gian để phóng ra tuyệt kĩ lần tiếp theo sẽ giảm đi rất nhiều.”
Doanh Thừa Phong trong lòng khẽ động, bèn hỏi: “Giảm xuống bao nhiêu?”
“Không rõ ràng lắm, nhưng theo ta dự đoán thì chắc khoảng một phần mười của lần này.”
Trong mắt Doanh Thừa Phong lúc này mới thoáng lộ ra vẻ hài lòng, điều kiện như vậy còn có thể chấp nhận được. Nếu mỗi lần kích phát đều cần phải chém giết ba canh giờ trở lên, vậy kỹ xảo này có hay không thì cũng chẳng khác nhau chút nào.
Trầm ngâm chốc lát, Doanh Thừa Phong lấy ra một cuốn sách thật mỏng từ trên người.
Đây là một quyển bí tịch chiến kĩ hắn đoạt được trên người Lý đại ca, Cuồng Sa kiếm pháp.
Mặc dù bây giờ Doanh Thừa Phong đã nắm giữ ba loại chiến kĩ, nhưng lại thiếu hụt một môn kiếm pháp. Không thể nghi ngờ, bí tịch Cuồng Sa kiếm pháp này giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, khiến cho hắn vui mừng không ngớt.
Tuy rằng Bá Vương Thương uy mãnh tuyệt luân, nhưng đại gia hỏa này lại dài đến một trượng hai thước, không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được.
Nếu như tiến vào rừng rậm hay bị người ta tập kích bất ngờ, cho dù hắn có muốn dùng Bá Vương Thương cũng không có cơ hội.
Mà trong tay của hắn ngoài thanh tuyệt thế hung khí Bá Vương Thương còn có một thanh trường kiếm do chính hắn quán linh.
Dùng thanh trường kiếm này làm vũ khí thường ngày, đó là sự chọn lựa tốt nhất mà không thể nghi ngờ .
Nhẹ nhàng lật cuốn sách ra, bên trong quả nhiên có giảng giải quá trình tu luyện một môn chiến kĩ kiếm pháp.
Cuồng Sa kiếm pháp là loại kiếm pháp thông qua đủ mọi thủ đoạn để thôi phát* kiếm quang ra ngoài, kinh khủng giống như cuồng phong và bão cát trong sa mạc.
*Thôi phát: Thúc đẩy, phóng ra.
Doanh Thừa Phong thấy vậy động tâm không dứt. Hắn nhắm hai mắt lại, Trí Linh lập tức bắt đầu tiến hành diễn luyện trong não vực.
Sau khi có Trí Linh, hắn đã chiếm được rất nhiều tiện lợi. Điều tiện lợi nhất có lẽ là khi hắn học tập công pháp và chiến kĩ, có thể tiết kiệm được đại lượng thời gian lẫn tinh lực so với những người khác.
Trí Linh có thể tổng kết lại tất cả công pháp chiến kĩ, hơn nữa còn tiến hành phân tích và xây dựng lại hình ảnh trong đầu hắn.
Quá trình này làm cho Doanh Thừa Phong có cảm giác hiểu rõ thấu triệt với trọn bộ chiến kĩ.
Trừ điều đó ra, trong quá trình giao thủ, Trí Linh cũng sẽ căn cứ vào tình hình và biến hóa trong trận đấu rồi đưa ra đủ loại dự đoán hay nhắc nhở, khiến Doanh Thừa Phong có thể tự cứu mình trong lúc nguy cấp.
Nếu không phải như thế, cho dù Doanh Thừa Phong chiếm được ba bản bí tịch từ Cổ Chân thì cũng không thể nào nắm giữ tất cả trong thời gian ngắn như vậy.
Bây giờ, sau khi đoạt được Cuồng Sa kiếm pháp, Trí Linh lại lần nữa diễn luyện, phân giải rồi gây dựng lại từng chiêu từng thức.
Khả năng tính toán siêu việt khiến Trí Linh hoàn thành một loạt động tác rất nhanh. Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong quan sát chiêu thức của Cuồng Sa kiếm pháp, trong lòng chợt dấy lên cảm giác thất vọng.
Cuồng Sa kiếm pháp, cái tên này rất không tệ, chiến kĩ trong cuốn sách cũng là tương đối cao minh. Nhưng, kết quả biểu diễn của Trí Linh lại cho thấy, mặc dù bộ kiếm pháp này tốt hơn nhiều so với lúc hắn múa may linh kiếm lung tung , nhưng nếu so với bí quyết Bá Vương Thương thì lại tựa như một trời một vực.
Sở dĩ Bá Vương thương quyết có uy năng như thế, nguyên nhân chủ yếu là do trong tay của hắn có Bá Vương Thương.
Mặc dù trường kiếm là linh khí, nhưng làm sao có thể so sánh với trường thương sáo trang được.
Nhưng cho dù phẩm chất binh khí giống nhau, Doanh Thừa Phong cũng có thể nhìn ra uy lực của Cuồng Sa kiếm pháp còn kém xa Bá Vương thương quyết.
Hơn nữa, sau khi thưởng thức qua vị ngọt của Bá Vương thương quyết, tầm mắt Doanh Thừa Phong đã trở nên cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Bộ Cuồng Sa kiếm pháp vốn là ước mơ tha thiết trong mắt các võ sĩ bình thường nhưng lại không thế nào khiến hắn xem trọng.
Advertisement / Quảng cáo
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, sự nghi ngờ trong long Doanh Thừa Phong bộc phát.
Vị Lý đại ca này có thể lăn lộn bao nhiêu năm trong Long Đầu Nham, hẳn cũng có thể xem như một nhân vật lớn, thực lực không thể nào kém hơn Cổ Chân hay bản thân hắn hiện giờ bao nhiêu.
Những thứ khác không nói, chỉ nói riêng linh đan, linh khí trên người Lý đại ca thì Cổ Chân còn kém khá xa.
Nhưng, phẩm cấp bí tịch lấy được trên người Cổ Chân tựa hồ tốt hơn Cuồng Sa kiếm pháp rất nhiều.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán được hoàn toàn, Doanh Thừa Phong lắc đầu rồi vứt điều này ra khỏi óc. Mỗi người đều có vài kỳ ngộ đặc thù. Có lẽ vận khí Cổ Chân tốt nên y mới đạt được truyền thừa cường đại nào đó không chừng.
Chỉ cần ba loại công pháp cường đại đang giữ, hắn đã hài long rồi.
Thu xếp một chút, Doanh Thừa Phong nghỉ lại ở chỗ này suốt năm ngày.
Trong năm ngày này, hắn nghiên cứu Cuồng Sa kiếm pháp từ sớm đến tối, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài luyện tập một phen.
Đến ngày thứ năm, hắn đã hoàn toàn nắm giữ tinh túy của loại kiếm pháp này.
Tốc độ tu luyện như vậy tuyệt đối nghe rợn cả người. Nếu để cho người khác biết được, sợ rằng lập tức sẽ dẫn tới oanh động cực lớn.
Song, điều khiến cho Doanh Thừa Phong thực sự cảm thấy vui mừng là, trải qua năm ngày tu luyện thì hắn đã phát hiện một chuyện bất ngờ: Chân khí của bản thân không ngừng tăng cường! Giờ đây đã đạt đến tầng thứ năm đỉnh, hơn nữa còn có xu hướng đột phá tầng thứ sáu.