Từ trong người lấy ra một chiếc hộp ngọc, Doanh Thừa Phong cẩn thận lấy chiếc Minh Linh Châm từ trong đó ra.
Ánh mắt Đặng Hạ dừng lại ở trên chiếc Minh Linh Châm, sắc mặt hắn hơi thay đổi, cái nhìn về phía Doanh Thừa Phong cũng thêm vài phần tin tưởng.
Hàn Chánh thở hổn hển vài hơi, khóe mắt liếc qua biểu tình của Đặng Hạ, hắn hỏi:
– Đặng huynh! Hắn thực sự có hy vọng sao?
Đặng Hạ tức giận nhìn hắn, nói:
– Ngươi xem là được rồi, lắm mồm như vậy làm gì?
Lúc này, Doanh Thừa Phong đã nhìn thấu một việc, Hàn Chánh cũng không phải là cố ý nhằm vào hắn, mà tính cách của đối phương vốn là như thế.
Tuy rằng, Doanh Hải Đào luôn mồm mắng hắn là đồ ngu ngốc, nhưng giữa hai người lại không hề có thù hận cá nhân nào. Lúc phối hợp tác chiến lại tương đối ăn ý, bởi vậy có thể thấy được, Nhị ca cũng chỉ là khắc khẩu với đối phương mà thôi. Nếu như là một thiếu niên mười sáu tuổi có lẽ sẽ vì những lời nói của Hàn Chánh mà tức giận, thậm chí thù hận, nhưng Doanh Thừa Phong tuyệt đối không phải là kẻ như thế.
Thà ở chung với một hán tử bộc trực, còn hơn ở với kẻ nói một đằng nghĩ một nẻo.
Hắn mỉm cười nói:
– Đặng huynh! Huynh nhận biết lai lịch Minh Linh Châm trong tay tiểu đệ sao?
Đặng Hạ thoáng rùng mình, không thể tưởng tượng được Doanh Thừa Phong lại chú ý tới biến hóa vẻ mặt của hắn như thế. Hắn chậm rãi gật đầu, nói:
Advertisement / Quảng cáo
– Nếu Đặng mỗ không nhìn lầm thì Minh Linh Châm trong tay Doanh huynh chính là một kiện linh khí không phẩm cấp.
– Linh khí không phẩm cấp….
Ngoại trừ hai người đứng ở cửa động ngăn cản đàn dơi, thì những người còn lại ánh mắt đều chuyển về phía cây Minh Linh Châm trên tay Doanh Thừa Phong.
Linh khí không có phẩm cấp là một loại linh khí cực kỳ đặc thù.
Đặc điểm lớn nhất của loại linh khí này chính là không hề hạn chế đối với người sử dụng.
Nói chung, sư cấp linh khí nhất định phải có tu vi chân khí đạt tới sư cấp cường giả mới có thể sử dụng. Nếu tu vi người sử dụng không đạt đủ yêu cầu của linh khí sẽ rất khó phát huy ra được uy lực của chúng nó.
Bởi vì cường độ chân khí của người sử dụng không thể kích phát được cực hạn uy lực của linh khí.
Nói cách khác, sư cấp linh giáp nếu mặc trên người một sĩ cấp võ sĩ, như vậy khi chân khí chứa đựng trong đó tiêu hao không còn chút nào, linh giáp sẽ biến thành bộ áo giáp thường. Chỉ có thể bằng vào tài liệu chế tạo nên nó để chống cự lại công kích của địch nhân, mà không thể đem năng lực phòng ngự của linh giáp kích hoạt ra.
Thế nhưng, linh khí không có phẩm cấp lại khác, loại linh khí này uy lực có mạnh, có nhỏ. Nhưng ngay cả là sĩ cấp võ sĩ cũng có thể phát động được toàn bộ uy lực của linh khí. Mà người có tu vi chân khí càng mạnh sẽ kích phát ra được uy lực càng mạnh.
Linh khí không có phẩm cấp tuyệt đối là vật phẩm mà các võ sĩ hằng mơ ước.
Cho nên, giờ phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong mang theo một tia nóng rực mơ hồ.
Doanh Thừa Phong đảo ánh mắt một vòng, hắn khẽ gật đầu nói:
– Nhãn lực Đặng huynh quả nhiên là tốt. Cây Minh Linh Châm này đúng là linh khí không có phẩm cấp, nhưng đáng tiếc nó chỉ là linh khí có tính chất phụ trợ cho Linh Sư sử dụng, mà không phải linh binh hay linh giáp.
Tất cả mọi người thoáng giật mình, một số người lập tức đem ý niệm trong đầu bỏ đi.
Vật này nếu là linh binh hay linh giáp, bọn họ có lẽ sẽ nổi tâm tư giết người đoạt bảo trong đầu, nhưng nó lại là Minh Linh Châm chuyên giành cho Linh Sư sử dụng…
Vì thứ này mà đắc tội với một người thiên phú Linh Sư tiền đồ vô lượng thì quả thật là không có lợi.
Đặng Hạ liên tục gật đầu, nói:
– Doanh huynh! huynh đã có bảo vật như vậy thì chứng minh lệnh sư rất coi trọng huynh. Đặng mỗ tin tưởng, ngươi nhất định có thể luyện chế ra được linh giáp.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
– Đa tạ Đặng huynh khích lệ.
Hắn cúi đầu xuống, từ trên Minh Linh Châm lập tức ngưng tụ ra một luồng ánh sáng trắng rất nhỏ.
Minh Linh Châm này không hổ là một kiện linh khí, chỉ cần một tia chân khí cực nhỏ đã có thể kích phát uy lực ẩn chứa ở trong đó.
Nếu trong tay Doanh Thừa Phong là một kiện áo giáp da được lột ra từ người thần thú, như vậy ngay cả trong tay hắn cầm là linh khí thì cũng vô pháp lưu lại giấu vết gì trên đó.
Nhưng áo giáp da của Doanh Hải Đào chẳng qua chỉ là loại mặt hàng phổ thông mà thôi, chỉ cần một chút chân khí là có thể thuận lợi lưu lại lộ tuyến linh văn lên đó.
Minh Linh Châm di chuyển trên bộ giáp da giống như một vật sống, khi thì điểm nhẹ giống như chuồn chuồn điểm nước, khi thì lại mạnh mẽ. Động tác hành văn của hắn liền mạch, lưu loát, chỉ trong thời gian một khắc đồng hồ đã hoàn thành toàn bộ đồ án linh văn.
Khi Doanh Thừa Phong giơ tay lên, chợt nghe thấy quanh thân mình vang lên hàng loạt tiếng “ồ ồ” do hít thở.
– Tốt. Doanh huynh quả nhiên là có thủ đoạn. – Đặng Hạ giơ ngón tay cái lên, thật lòng nói:
– Đặng mỗ tuy rằng không phải là Linh Sư, nhưng từng thấy qua vài lần Linh Sư khắc đồ án linh văn lên đồ vật, nhưng có thể mang lại cho Đặng mỗ cảm giác tự nhiên hài hòa như thế thì không có ai.
Mọi người đồng thời gật đầu, ngay khi Doanh Thừa Phong bắt đầu khắc đồ án linh văn, bọn họ lập tức tự giác im lặng, không một ai dám thở mạnh một hơi.
Không phải là bọn họ kiến thức nông cạn, mà là trong lúc người trẻ tuổi khắc đồ án linh văn lên đồ vật thì toàn thân người đó sẽ phát ra một loại lực lượng chấn nhiếp tâm thần người khác.
Vào thời khắc đó, hắn phảng phất như tiến nhập vào trong một cảnh giới vô cùng huyền diệu, khác hẳn với hoàn cảnh mà bản thân đang đứng.
Chính bởi vì loại cảm giác mãnh liệt tới cực điểm như vậy, cho nên bọn họ mới biểu hiện ra sự kinh ngạc và rung động như thế.
Lúc này, bọn họ trao đổi ánh mắt, lòng tin của Doanh Thừa Phong tăng lên rất nhiều.
Doanh Thừa Phong nhìn về phía Đặng Hạ gật đầu, nói:
– Đặng huynh quá khen. – Hắn dừng lại một chút, n ói:
Advertisement / Quảng cáo
– Tiểu đệ sẽ bắt đầu quán linh. Nhị ca! Làm phiền huynh hộ pháp giúp đệ, mời các vị tiếp tục nghỉ ngơi.
Đặng Hạ vội khoát tay, tất cả mọi người lui lại sau mấy bước, quay người đưa lưng về phía Doanh Thừa Phong, cho dù là Hàn Chánh cũng phải như thế.
Dù sao, hắn chỉ là tính tình lỗ mãng một chút, chứ không phải là kẻ ngu ngốc.
– Nhị ca! Đặng Hạ kia có lai lịch gì? – Doanh Thừa Phong hạ thấp âm thanh xuống chỉ để cho Doanh Hải Đào nghe thấy, hỏi.
Doanh Hải Đào cũng hạ thấp thanh âm nói:
– Nghe nói hắn là truyền nhân đích hệ của một vị thái thượng trưởng lão trong tông môn, quan hệ tốt với hắn đối với Doanh gia chúng ta sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, từ trên người lấy ra một cái hộp, ánh mắt quét qua bóng lưng của mọi người.
Doanh Hải Đào làm ra một thủ thế yên tâm, hắn cũng xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào lưng mọi người.
Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười, hắn mở hộp ra, lấy từ bên trong ra một viên Phòng Ngự Chi Thạch, theo đó để lên một điểm linh văn trên bộ áo giáp da.
Kỳ thật, Linh Sư quán linh cũng không phải là thủ đoạn gì thần bí không thể truyền ra ngoài, nếu như là bình thường thì Doanh Thừa Phong cũng không cự tuyệt mọi người nhìn.
Nhưng, lúc này hắn xuất thủ quán linh áo giáp cho Doanh Hải Đào, như vậy vì để cùng nhau thoát khỏi vòng vây của bầy dơi, hắn phải chế tạo ra một kiện thượng phẩm linh giáp mới được.
Đương nhiên, nhiệm vụ này đối với hắn cũng không hề khó khăn, cho dù là với số lượng gấp cả chục lần thì với sự trợ giúp của Trí Linh hắn cũng sẽ không hề nhíu mày lấy một cái.
Nhưng, ở trên người hắn cũng không mang theo đủ Phong Linh Thạch, lúc cần thiết hắn phải mượn năng lực đặc thù của Trí Linh để tiến hành quán linh.
Đây là chỗ bí mật nhất của hắn, nếu bị người ta phát giác ra…. Doanh Thừa Phong căn bản không dám tưởng tượng tình huống tiếp theo.
Cũng may, những người này đều xuất thân từ Khí Đạo Tông, đối với một ít cấm kỵ và ham mê cổ quái của Linh Sư đều dễ dàng chấp nhận.
Nếu Doanh Thừa Phong biểu lộ không muốn cho mọi người nhìn, bọn họ tự nhiên cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Lúc này, Doanh Thừa Phong luyện chế áo giáp da tuyệt đối là bảo vật mà mọi người trông cậy vào để giữ mạng. Nếu lúc này chọc giận hắn, đây tuyệt đối là hành động khiến nhiều người tức giận, đã như vậy thì không ai dám làm chuyện cắt đứt đường sống của người, của mình.
Doanh Thừa Phong sau khi đem Phòng Ngự Chi Thạch đặt lên trên bộ áo giáp da thì cùng lúc phóng thích ra tình thần lực lượng của mình.
Chẳng qua, luồng tinh thần lực lượng này căn bản không hề dẫn động Phòng Ngự Chi lực trong Phong Linh Thạch, mà là dùng để quan sát và giám sát động tĩnh mọi người xung quanh.
Nếu có người định xoay người lại nhìn, cho dù là không bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra thì tuyệt đối cũng không thể dấu diếm được cảm ứng của hắn.
Doanh Thừa Phong thà rằng quán linh thất bại chứ tuyệt đối không để lộ cơ mật của mình.
Lực lượng tinh thần tràn ngập trong huyệt động, đem hoàn cảnh xung quanh phản chiếu vào trong não vực Doanh Thừa Phong.
Sau khi nắm hết mọi động tĩnh trong huyệt động, Trí Linh bắt đầu mạnh mẽ lấy mẫu chân khí trong đan điền của hắn.
Đại lượng chân khí tuôn ra ngoài, tiến vào trong não vực, chỉ sa một lát ở đó đã xuất hiện bóng người tinh tế.
Hắn khẽ đưa ta nhẹ nhàng đặt lên trên bộ áo giáp da.
Ở đó mới là điểm mấu chốt của đồ án linh văn trên bộ áo giáp da.
Bóng người trong não vực hắn lập tức theo cánh tay tiến vào bên trong, hơn nữa hóa thành một tầng ánh sáng màu chắc sáp nhập vào đồ án linh văn.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong mới thở dài một hơi:
– Tốt rồi.
Mọi người không khỏi vui mừng, nhanh chóng quay người lại, ánh mắt phần đông mọi người đều nhìn về phía chiếc áo giáp da đang phát ra ánh sáng màu trắng.
Mà Doanh Thừa Phong cũng từ từ cất Phong Linh Thạch đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Động tác của hắn cũng không khiến cho mọi người hoài nghi, cho dù là xuất thân từ đại gia tộc, hơn nữa kiến thức rộng rãi như Đặng Hạ cũng không thể nhìn ra được nửa điểm sơ hở.
– Nhị ca! Huynh thử một chút xem.
Doanh Hải Đào gật mạnh đầu, đưa tay nhận lấy chiếc áo giáp, rồi vuốt ve không ngừng.
Phòng hộ linh giáp, hơn nữa lại là loại linh giáp bằng da có thể mặc trên người bất cứ lúc nào. Đây là thứ tốt ngay cả phụ thân hắn cũng không có, vậy mà không ngờ tới hắn lại có một chiếc.
Advertisement / Quảng cáo
– Hải Đào! Để ta nhìn một chút. – Thanh âm Đặng Hạ nhẹ nhàng vang lên.
Doanh Hải Đào vội vàng nói:
– Mời Đặng huynh chỉ điểm. – Hắn không chút do dự đưa chiếc giáp da lên.
Hơn nửa năm ở chung, hắn đúng là tâm phục khẩu phục hoàn toàn với Đặng Hạ. Hơn nữa, hắn cũng biết lấy thực lực và xuất thân của Đặng Hạ, hắn tuyệt đối sẽ không nảy lòng tham cướp lấy bộ linh giáp bằng da này.
Đặng Hạ nhận lấy kiện linh giáp, hơi đưa vào đó một tia chân khí.
Ngay sau đó, toàn bộ linh giáp phát ra ánh sáng, ánh sáng màu trắng giống như nước chảy không ngừng uốn lượn xung quanh chiếc linh giáp, tạo thành những gợn sóng xinh đẹp.
Gương mặt Đặng Hạ thoáng co giật một lát, dường như nhìn thấy chuyện gì đó rất khó tin.
Doanh Hải Đào vội vàng hỏi:
– Đặng huynh! Bộ linh giáp này không được sao?
Tất cả mọi người ngưng thần lắng nghe, sợ rằng từ trong miệng hắn nghe được thông tin không tốt.
Đặng Hạ thu liễm lại tinh thần, đem linh giáp trả lại cho Doanh Hải Đào, nói:
– Hải Đào! Chúc mừng.
– Chúc mừng?
– Không sai. Chiếc linh giáp này chính là sĩ cấp thượng phẩm, chúc mừng ngươi.