Tạo Hóa Chi Môn – Chương 1525: Hỗn chiến – Botruyen

Tạo Hóa Chi Môn - Chương 1525: Hỗn chiến

“Choang!” Một tiếng chuông ngân như đến từ 9 tầng trời làm cho đại chiến hỗn
loạn trong nhất thời chậm lại chốc lát, thật giống như chuông thần đánh vào vị
trí sâu nhất đáy lòng mỗi người, làm cho người ta phải dừng lại.

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn thấy Tạo Hóa Chi Môn biến hóa. Tạo Hóa Chi
Môn đình chỉ tiếp tục đóng lại, chỉ có một khe hở đủ để một người đi qua còn
duy trì. Ở trong chỗ sâu trên không khe hở, từng đạo kim quang trải tràn đến,
một loại cảm ngộ thiên địa đại đạo khí tức vượt qua tất cả mọi người từ trong
đó tràn ra. Kim quang trải tán vùng ven, có một đạo kim tuyến. Chỉ cần vượt
qua kim tuyến, vậy thì ý nghĩa có thể một bước tiến vào Tạo Hóa Chi Môn.

Chỉ trong thời gian ngay lập tức, tất cả mọi người đã phản ứng kịp. Không
người nào nguyện ý tiếp tục cùng người khác ở chỗ này giết chóc, cho dù là mạo
hiểm bị người chém giết nguy hiểm, cũng phải đi qua thử một lần. Không có khả
năng thứ nhất, làm kẻ thứ hai, cho dù là thứ hai trăm cũng tốt. Chỉ cần có thể
đi vào, chung quy vẫn mạnh hơn so với kẻ không cách nào đi vào.

– Diệp Mặc, Tạo Hóa Chi Môn còn có một tia cơ hội cuối cùng, ngươi tìm ta
liều mạng thì có ích lợi gì. Giả như ngươi có thể đi vào Tạo Hóa Chi Môn,
chuyện gì cũng có thể phát sinh, Luân Hồi sống lại cái gì mà chẳng có?

Khúc Bồ Thánh Phật lúc này chật vật không chịu nổi, Thánh Phật quan trên đỉnh
đầu sớm đã biến mất. Niệm châu treo ở trong tay, chỉ còn vài viên ít ỏi, đã
thế chúng còn có vết nứt.

Về phần Phật vận khí tức quanh thân hắn, lúc này càng là hỗn loạn không chịu
nổi. Mà Diệp Mặc đang ngăn cản hắn, lại bộc phát tỉnh táo.

Khúc Bồ Thánh Phật từ khi xuất đạo đến nay, đối thủ hạng nào mà chưa gặp qua,
nhưng chưa từng có một trận đánh nào gian nan như ngày hôm nay. Hắn khẳng định
thực lực của Diệp Mặc đã vượt xa Ngũ Hành Thánh Chủ năm đó, nếu là lại không
cách nào thoát khỏi Diệp Mặc, hắn sẽ mất đi cơ hội cạnh tranh Tạo Hóa Chi Môn.

Diệp Mặc bình tĩnh vô sóng, hắn không biết Khúc Bồ Thánh Phật nói thật hay
giả. Vô luận thật hay giả, hắn thông xong Khúc Bồ Thánh Phật rồi, vẫn như cũ
có cơ hội bước vào Tạo Hóa Chi Môn. Không giết Khúc Bồ, sự tức giận trong lòng
hắn khó mà lắng xuống được.

Trường đao màu tím rạch ra hư không, lần thứ hai bao phủ lại hoàn toàn Khúc Bồ
Thánh Phật sớm đã rơi vào hạ phong.

– Rầm rầm! PHỐC!

Hai luồng đạo vận kinh khủng vỡ ra, thật giống như hai cái tinh cầu liên tục
bạo liệt. Cuồng liệt quy tắc nổ tung, theo một đạo tia máu tại trong quy tắc
nổ tung bắn ra. Phật vận khí tức của Khúc Bồ nguyên bản đã tán loạn. Lúc này
càng là rời rạc không chịu nổi.

Diệp Mặc không có bất kỳ mừng rỡ nào, càng là mặt trầm như nước. Hắn và Khúc
Bồ chiến đấu đến bây giờ, sớm đã rõ ràng tây phương Thánh Phật này lợi hại.
Niệm châu trong tay Khúc Bồ Thánh Phật không biết có bao nhiêu khối, mỗi một
khối đều là một cái thế giới. Bình thường cường giả bước vào bước thứ ba. Đều
có thể ngưng tụ thế giới của mình, mà số lượng thế giới của Khúc Bồ thật giống
như vô cùng vô tận vậy. Coi như là có vô cùng vô tận thế giới, cũng đều bị
Diệp Mặc từng cái đánh nát.

Khúc Bồ lợi dụng vài tấm Phật châu thế giới cuối cùng nổ tung, thoát khỏi đạo
vận trói buộc của hắn, xông về Tạo Hóa Chi Môn. Vì thế Khúc Bồ bỏ ra cực lớn
đại giới. Có thể thấy được Khúc Bồ Thánh Phật có tâm cướp đoạt Tạo Hóa Chi Môn
mãnh liệt cỡ nào.

Đao mang màu tím bao trùm lên người Diệp Mặc, anh ta đã cùng biến mất với Khúc
Bồ, hắn chẳng những muốn chém giết Khúc Bồ, coi như là tranh đoạt Tạo Hóa Chi
Môn, hắn cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đoạt tại trước mặt hắn. Vô
luận lời của Khúc Bồ thật hay giả, hắn đều phải đi thử một chút.

Khúc Bồ Thánh Phật mới vừa chạy tới trước Tạo Hóa Chi Môn, liền cảm nhận được
mênh mông tạo hóa đại đạo trở ngại. Loại này trở ngại, đang ở kim tuyến phía
trước cách hắn không xa. Thật giống như mỗi lần hắn muốn bước vào tầng thứ cao
hơn, tu vi cảnh giới bị ngăn cản giống nhau.

Không đợi Khúc Bồ Thánh Phật đi đánh vỡ ra tạo hóa trở ngại này, một quyền đã
từ trước mặt hắn vọt đến:

– Khúc Bồ. Ngươi một tên Tây Phương hòa thượng, cũng dám tới Ngũ Hành vũ trụ
của ta tranh đoạt tạo hóa, xem quyền đây!…

– Ngũ Hành Thánh Chủ?

Khúc Bồ giọng căm hận nói, trước hắn còn thấy Ngũ Hành Thánh Chủ Độ Mạch cùng
Minh Hà Thiên Tôn liều mạng mà chiến, giờ khắc này Ngũ Hành Thánh Chủ đã ngăn
ở trước mặt hắn.

Nếu là ở bình thường, Khúc Bồ tuyệt đối sẽ không e ngại Ngũ Hành Thánh Chủ Độ
Mạch. Thế nhưng hiện tại, Phật châu thế giới của hắn cơ hồ bị Diệp Mặc đập cho
không còn một mảnh, cộng thêm hắn tự thân lại là bị thương nặng, lúc này hắn
thực sự không muốn cùng Độ Mạch liều mạng.

Khúc Bồ cũng là trong lòng thầm than, tại sau khi cảm thụ được vô hoa đại đạo.
Hắn nhận thức mình đã là người mạnh nhất trong mọi vũ trụ mênh mông. Nhưng đến
khi ở đây, trong lúc tranh đoạt Tạo Hóa Chi Môn, hắn mới biết được, khoảng
cách của chính bản thân với kẻ mạnh nhất, còn kém xa.

Hắn không muốn cùng Độ Mạch liều mạng. Cũng chỉ có thể liều mạng. Bởi vì liều
mạng hay không, giờ khắc này không phải là do hắn Khúc Bồ định đoạt.

Phật vận thiền trượng thật lớn của Khúc Bồ mới vừa cùng quyền đạo thần thông
của Độ Mạch đánh vào cùng một chỗ, lại đột nhiên biến hóa lộ tuyến đánh về
phía phía sau Độ Mạch. Thậm chí ngay cả quả đấm của Độ Mạch muốn đem thân thể
hắn đánh nát bấy, cũng hoàn toàn không để ý tới.

Độ Mạch không có đem thân thể Khúc Bồ đánh nát, hắn và Khúc Bồ cùng lựa chọn
một động tác, đánh về phía cùng một phương hướng.

Minh Hà Thiên Tôn Đồ Tu đang muốn phá vỡ tạo hóa trở ngại đã bị ngăn lại. Ba
người còn chưa đánh, liền lần nữa nhất trí công về phía Diệp Mặc vừa mới chạy
tới.

Sau một lát, Hỗn Độn Đạo Quân, Lực Lượng Đạo Quân, Nhân Quả Đạo Quân….. Mười
mấy tên cường giả đều chạy tới, triển khai đại chiến càng hỗn loạn hơn.

Giờ khắc này, không có ai biết đối thủ của mình là ai, nhưng tất cả mọi người
rõ ràng, ai dám bước đầu tiên bước qua vạch vàng Tạo Hóa Chi Môn trở ngại,
người đó chính là địch nhân chung của mọi người.

Nơi này mỗi người đều muốn xông qua tạo hóa kim tuyến, bước vào Tạo Hóa Chi
Môn. Đồng dạng, nơi này mỗi người cũng không dám làm kẻ thứ nhất vượt qua một
đạo kim tuyến kia. Dù cho mạnh như Ngũ Hành Thánh Chủ, cũng giống như vậy.

Các loại thần thông công kích, các loại pháp bảo Đạo Quang tại đây địa phương
thu hẹp quấn quanh dày đặc, người nhiều hơn đều là lựa chọn tự bảo vệ mình.
Chỉ là nếu bước vào cái vòng này, lại tự bảo vệ mình, người chung quanh cũng
đều là địch nhân. Nếu mà có thể, không ai sẽ bỏ qua giết một cái đối thủ cạnh
tranh cường đại.

Coi như là Diệp Mặc lúc này cũng không dám vượt qua không gian đi chém giết
Khúc Bồ, cái chỗ này bất kỳ cử động nào, đều sẽ khiến mọi người vây công.

Cho dù là bất chiến đấu, nhiều cường giả tràn ngập sát khí như vậy nhét chung
một chỗ, đạo vận nổ vang nổ tung cũng là khó mà tránh khỏi.

Ở chỗ này, ngươi tu luyện nhiều năm hơn nữa, cũng không cách nào bình tâm như
nước. Ngươi có thể lui ra phía sau, thế nhưng ngươi lui ra phía sau một bước,
ngươi sẽ mất đi cơ hội.

Chỉ cần tại giữa cái vòng này, ngươi liền có cơ hội vượt qua đạo kim tuyến
này, vọt vào Tạo Hóa Chi Môn. Không ai lui ra phía sau, không chỉ như thế,
người chen vào vòng tròn này càng ngày càng nhiều.

– Phu quân, chàng không cần quản chúng ta…

Nhìn vòng người trước Tạo Hóa Chi Môn càng ngày càng nhiều, xa xa Tạo Hóa Chi
Môn tạo hóa đạo vận càng ngày càng rõ ràng bàng bạc, Kỷ Lạc Phi có chút lo
lắng nói với Ninh Thành một câu.

Không phải do nàng không nóng nảy, nơi này kẻ rất có cơ hội bước vào Tạo Hóa
Chi Môn chính là Ninh Thành. Một khi Tạo Hóa Chi Môn bị người khác cướp đoạt,
Ninh Thành coi như là hiện tại cứu bọn họ thì có ích lợi gì?

Ninh Thành hiển nhiên hiểu đạo lý này hơn, hắn đem Yến Tễ đưa vào thế giới của
mình, Tạo Hóa Thần Thương cuồn cuộn nổi lên hàng tỉ thương đào đánh về phía Vô
Lượng Cung Chủ.

Người nữ nhân này không giết, trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh.

Nếu không phải Tạo Hóa Chi Môn rõ ràng có thể thấy được, chính là thời cơ tốt
nhất tranh đoạt, Vô Lượng Cung Chủ sớm đã giết Hình Hi. Bởi vì Tạo Hóa Chi Môn
rõ ràng có thể thấy được, tất cả mọi người đi tranh đoạt, Vô Lượng Cung Chủ
lúc này mới bỏ qua chém cơ hội giết Hình Hi, nhằm phía Tạo Hóa Chi Môn.

Nàng vừa mới bước ra một bước, đã bị vô tận thương đào ngăn cản, cuồng bạo
thương đào giống như muốn đem nàng xé rách thành thành mảnh nhỏ bình thường
giống nhau, mang theo vô cùng vô tận bi phẫn sát ý.

– Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi cảm ngộ được Thất Kiều là có thể đấu với Bổn
cung, cút ngay…

Vô Lượng Cung Chủ không nghĩ tới Ninh Thành có dũng khí ngăn cản nàng, trong
phẫn nộ một cước đạp đi ra ngoài.

Hỗn Độn vũ trụ đã trải qua vô số niên đại, có dũng khí như Vô Lượng Cung Chủ
như vậy, trực tiếp dùng chân trần đạp hướng về hàng tỉ thương đào của Ninh
Thành này, tuyệt đối không cao hơn số đếm trên đầu ngón tay, Vô Lượng Cung Chủ
tuyệt đối là một người trong đó.

– Bành!

Xé rách hư không nặng nề chi âm nổ tung, quy tắc lại một lần nữa sụp xuống cả
tảng lớn. Ninh Thành hàng tỉ thương đào cư nhiên bị một cước này của Vô Lượng
Cung Chủ đạp tán loạn hẳn lên, sát ý giữa thương đào càng là như bị đụng cao
su vậy, trở nên hòa hoãn xuống.

Ninh Thành cả người chấn động, lúc này liền dừng lại. Trong lòng hắn kinh hãi
Vô Lượng Cung Chủ cường đại, trong số các nữ nhân hắn đã gặp, Hình Hi là kẻ
cường đại nhất. Nhưng so với Vô Lượng Cung Chủ, Hình Hi vẫn còn kém một phần.

Ninh Thành vui mừng không sợ, hắn vừa rồi vô tận thương đào hoàn toàn là vì
ngăn cản Vô Lượng Cung Chủ. Vô Lượng Cung Chủ chính là một cước đạp tản thương
ý ba đào của hắn, mục đích của hắn đã đạt được.

– Ta muốn xé ngươi…

Một tiếng kêu sắc nhọn chấn động màng tai hầu như muốn cắt toàn bộ vũ trụ làm
cho Ninh Thành rung động, lập tức hắn đã nhìn thấy Vô Lượng Cung Chủ tế xuất
một viên kính lửa đỏ.

Ninh Thành bình tĩnh vô sóng, hắn biết rõ Vô Lượng Cung Chủ vì sao tức giận
như thế. Vô Lượng Cung Chủ một cước kia đích xác đem hàng tỉ thương đào sát ý
của hắn đạp tán, nhưng thương đào của hắn tản ra cũng đã xé nát quần áo của Vô
Lượng Cung Chủ. Phần dưới quần áo của Vô Lượng Cung Chủ bị thương đào của Ninh
Thành quặn rách sạch sẽ, từ mắt cá chân đến hết đùi tất cả đều là một mảnh
tuyết trắng. Lộ hàng hết cả ra…

Mặc dù Vô Lượng Cung Chủ niệm động một cái, quần áo lần thứ hai khôi phục, thế
nhưng loại nhục nhã này, nếu không để cho nàng giết Ninh Thành, lòng khó có
thể yên tĩnh.

Bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ đều như nhau, vô luận mạnh hay yếu, một khi
bị người ta bỗng dưng lột hết quần áo đều sẽ thét chói tai, nổi điên lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.