Ninh Thành đi tới trên hư không quảng trường Thái Tố Giới Ngoại Vực sau đó qua
mấy hô hấp, một người nam tử mặc kim bào mới hạ xuống. Nam tử mặc kim bào
chẳng những vóc người to lớn, so với người bình thường cũng cao to hơn rất
nhiều. Ninh Thành thấy nam tử mặc kim bào này, đầu tiên nghĩ tới là hậu nhân
của Bàn thị.
Nam tử mặc kim bào hiển nhiên cũng thật không ngờ sẽ có nhiều người ở đây như
vậy, ánh mắt của hắn quét một lần, sau đó rất là cảnh giác tại trên người Ninh
Thành cùng Khổng Tái trú lưu một hồi lâu. Cuối cùng mới đưa mắt định ở trên
người Thân Quân, ngữ khí của hắn cũng tận lực phóng nhẹ nhàng nói:
– Ngươi dầu gì cũng là một đạo quân bước thứ ba, dĩ nhiên cướp đoạt Hành
Nhưỡng của ta, còn có xấu hổ hay không?
Thân Quân hừ một tiếng:
– Hành Nhưỡng của ngươi? Phía trên đó viết tên của ngươi à? Trước đây chúng
ta đã nói xong rồi, cùng nhau lấy Hành Nhưỡng. Nếu là ta đạt được Hành Nhưỡng,
ngươi vì sao lại phải nhân cơ hội cướp đoạt?
– Ngươi…
Nam tử mặc kim bào nhất thời chán nản, quanh thân đạo vận ba động, dường như
lại muốn động thủ.
Ninh Thành cảm thụ được quanh thân đạo vận khí tức nam tử mặc kim bào này,
trong lòng khẽ động, loại này đạo vận có chút quen thuộc, dường như cùng đạo
vận của Huyền Hoàng Vô Tướng cùng loại.
– Các vị thực sự muốn bằng nhiều người ăn hiếp một người sao? Đã như vậy các
ngươi cùng lên đi, dù cho người nhiều hơn nữa, Cường Tương ta cũng không sợ.
Nam tử mặc kim bào tức giận nói, nói xong quanh thân khí thế càng là sắc bén
không gì sánh được.
Ninh Thành bừng tỉnh lại đây, thì ra tên này chính là Cường Tương. Là đệ nhất
chủ nhân của Huyền Hoàng Châu sau khi bị Huyền Hoàng Thánh chủ Huyền Hoàng Cô
Yến vứt bỏ, chỉ là hắn còn không có thông qua Huyền Hoàng Cô Yến khảo hạch, đã
mất Huyền Hoàng Châu. Không nghĩ tới người kia đến bây giờ còn sống, đây thật
sự không phải là một chuyện dễ dàng.
– Cường Tương đạo hữu không cần phát cáu, Hành Nhưỡng này nếu là ngươi và
Thân Quân đạo hữu cùng phát hiện, nếu không hai người mỗi người phân nửa làm
sao?
Ninh Thành thần thức sớm đã điều tra qua Hành Nhưỡng trong hộp ngọc, coi như
là một phần ba, cũng cũng đủ hắn chữa trị Thái Tố Giới.
– A…
Cường Tương sửng sốt, tuy rằng hắn tức giận tận trời, chuẩn bị liều mạng đánh
một trận, nhưng cũng biết cơ hội chính bản thân thắng được cực kỳ xa vời.
Không muốn nói Thân Quân còn có cường giả cùng Thân Quân đứng chung một chỗ
cái kia tràn ngập đế vương khí tức, chính là thanh niên nhân này thoạt nhìn
rất tầm thường, chỉ sợ hắn đã không phải là đối thủ.
Hắn nghĩ không ra người trẻ tuổi này còn nguyện ý đem ra phân nửa Hành Nhưỡng
cho hắn. Loại này vui mừng ngoài ý muốn hắn làm sao không chịu? Không đợi Ninh
Thành nói lần thứ hai, hắn liền nhanh chóng ôm quyền nói:
– Đa tạ vị đạo hữu này, ta nguyện ý.
Ninh Thành không chút do dự lấy ra hộp ngọc. Sau khi phân ra một nửa Hành
Nhưỡng ném cho Cường Tương.
Cường Tương cẩn thận thu hồi Hành Nhưỡng, lúc này mới đối với Ninh Thành ôm
quyền nói:
– Đã như vậy, Cường Tương xin cáo từ.
– Cường Tương đạo hữu chờ đã.
Ninh Thành lần thứ hai gọi lại Cường Tương.
Dựa theo đạo lý mà nói Cường Tương đích xác có thể đạt được một nửa Hành
Nhưỡng, Ninh Thành cho Cường Tương Hành Nhưỡng nhưng không phải là bởi vì cái
này. Mà là muốn hỏi Cường Tương một sự tình.
Cường Tương nhất thời lộ ra cảnh giác, giọng nói bình tĩnh hỏi:
– Không biết đạo hữu còn có gì chỉ giáo?
Ninh Thành cười một cái nói:
– Cường Tương đạo hữu không cần lo lắng, nếu là ta muốn động thủ, đã sớm động
thủ.
Cường Tương lạnh nhạt nói:
– Coi như là động thủ, ta Cường Tương cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào, vây
công hay là đơn đả độc đấu, ta sẽ theo phụng bồi.
Ninh Thành lười đi quản Cường Tương loại này ngạo nghễ thái độ. Không nhanh
không chậm hỏi:
– Cường Tương đạo hữu thân thể cường đại, khí thế kinh người, chỉ sợ cũng rốt
cuộc thập đại đạo quân cũng không gì hơn thế này. Nhưng là thần niệm của ngươi
lại cực kỳ bạc nhược, thậm chí cùng thân thể còn không cách nào kết hợp hoàn
mỹ, điều này hạn chế thực lực của ngươi nghiêm trọng.
Nếu là ngươi thần niệm tăng lên một phần nữa, thân thể có thể cùng thần niệm
hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, ta tin tưởng, coi như là vị trí thập đại đạo
quân, ngươi cũng có thể cạnh tranh một cái. Không biết Cường Tương đạo hữu có
thể hay không nói cho ta biết. Đây là có chuyện gì?
Nghe được lời của Ninh Thành, Cường Tương sắc mặt đại biến, quanh thân khí thế
nhất thời yếu bớt rất nhiều. Ninh Thành có thể nhìn ra những thứ này, hiển
nhiên thực lực hơn xa so với hắn. Coi như là hắn đánh không lại. Chỉ sợ cũng
trốn không thoát lòng bàn tay người này.
Cái này nho nhỏ giới vực làm sao lại ẩn nấp lấy cao thủ cường đại như vậy? Hơn
nữa Ninh Thành nói thập đại đạo quân vị trí, hắn cũng có thể cạnh tranh một
cái, đây là biết rõ thực lực thập đại đạo quân là dạng gì. Nếu mà chưa cùng
một người trong thập đại đạo quân giao thủ, làm sao có thể biết những thứ này?
Cùng thập đại đạo quân giao thủ, hắn Cường Tương chỉ sợ cũng không có tư cách
này sao?.
Đừng xem Ninh Thành là Hợp Giới Cảnh, nhãn giới cùng từng trải của Cường
Tương. Tự nhiên sẽ không đi nhìn ngoài mặt cảnh giới này. Thứ này rất là ảo.
Cường Tương hít một hơi thật sâu, trong giọng nói ngạo nghễ biến mất rất
nhiều, trả lời cũng cẩn thận không ít, thậm chí đối với Ninh Thành ôm quyền
hỏi:
– Cường Tương còn chưa thỉnh giáo quân tôn xưng.
Ninh Thành cũng là ôm quyền nói:
– Ta là Ninh Thành, bây giờ là Thái Tố Đạo Đình đạo quân.
– Ra mắt Ninh Đạo Quân, vốn ta thần niệm cùng thân thể không cách nào phù
hợp, thần niệm yếu thân thể mạnh. Là bởi vì ta lúc ban đầu chỉ là tu luyện
thể, về phần thần niệm là gần đây mới tu luyện.
Cường Tương tận lực chậm lại giọng của mình nói.
– Thì ra ngươi là xuất thân Vu Tộc, vốn tu luyện là Vu Tộc công pháp.
Ninh Thành vừa nghe lời của Cường Tương, liền hiểu được. Chỉ có người xuất
thân tu luyện Vu Tộc công pháp, mới có thể không tu thần niệm, hoặc là nói
không có cách nào tu thần niệm.
Thảo nào Cường Tương có thể trở thành người mạnh nhất từng có được Huyền Hoàng
Châu ngoài Huyền Hoàng Cô Yến, Cường Tương không tu thần niệm, phỏng chừng
theo Huyền Hoàng Châu, chính là chưa hề tu luyện qua. Đồng thời Ninh Thành
cũng hiểu Cường Tương tu luyện thần niệm công pháp từ đâu tới, đây tuyệt đối
là từ Huyền Hoàng Châu cảm ngộ mà lấy được.
Chỉ có Huyền Hoàng Châu loại tạo hóa bảo vật này, mới có năng lực để cho Vu
Tộc đạt được có thể tu luyện thần niệm biện pháp. Cường Tương chiếm được biện
pháp giúp Vu Tộc tu luyện thần niệm, nhất định là đem biện pháp này truyền về
Vu Tộc. Thảo nào Thải Cơ nói Vu Tộc hiện tại có thể tu luyện thần niệm, thì ra
là bởi vì Cường Tương duyên cớ.
Cường Tương thông qua Huyền Hoàng Châu, chiếm được biện pháp Vu Tộc tu luyện
thần niệm. Vậy vị đồng hương kia của Thải Cơ lẽ nào cũng là bởi vì tạo hóa bảo
vật, mới có biện pháp cho Thải Cơ tu luyện thần niệm?
Ninh Thành trước tiên liền nghĩ đến Thánh Đạo Tông tông chủ Diệp Mặc, Diệp Mặc
bản thân có Tạo Hóa Kim Trang, tự nhiên cũng có thể làm được chuyện này. Diệp
Mặc từ địa cầu đi ra, Thải Cơ cũng là từ địa cầu sao? Đáng tiếc lúc đó hắn
thật không ngờ điểm này, không có hỏi nhiều một câu.
Cường Tương trong lòng âm thầm kính phục Ninh Thành tâm tư cẩn mật, chính bản
thân nói mấy câu giữa đó, người ta liền biết hắn xuất từ Vu Tộc. So với trước
mắt người này, hắn Cường Tương dường như còn kém rất nhiều.
Đối với lời của Ninh Thành, Cường Tương không có thừa nhận, cũng không có phủ
nhận. Đây là bí mật của hắn Vu Tộc, Ninh Thành đoán được là một chuyện, hắn
tuyệt đối sẽ không nói ra.
– Cường Tương đạo hữu, nếu là ta không có đoán sai, thủ đoạn để ngươi thần
niệm tu luyện là đến từ Huyền Hoàng Châu sao?? Ngươi ngược lại có dũng khí,
biết nguy hiểm sau đó, đúng lúc bỏ qua Huyền Hoàng Châu, giữ được một mạng.
Ninh Thành nhìn chằm chằm Cường Tương giọng nói bình thường.
Nếu đã biết Cường Tương xuất từ Vu Tộc, Thải Cơ có thể là đồng hương của hắn,
hắn phải ở chỗ này cảnh cáo Cường Tương một chút, không nên động tới Thải Cơ.
– Vãi lều! Ngươi dĩ nhiên biết Huyền Hoàng Châu?
Cường Tương mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Ninh Thành.
Ninh Thành tay vung một cái, một hạt châu tràn ngập lấy bản nguyên khí tức
xuất hiện ở lòng bàn tay của hắn.
– Á đù! Huyền Hoàng Châu? Ngươi dĩ nhiên sở hữu Huyền Hoàng Châu?
Cường Tương càng là không thể tin được nhìn chằm chằm Huyền Hoàng Châu trong
tay Ninh Thành, tim hắn đập thùm thụp điên loạn. Huyền Hoàng Châu nghịch thiên
bao nhiêu, cường đại cỡ nào, hắn rõ ràng nhất.
Ninh Thành thong dong thu hồi Huyền Hoàng Châu, một hồi lâu, vẻ tham lam cùng
khát vọng trong mắt Cường Tương mới dần dần biến mất, chỉ là tại trong chỗ sâu
khóe mắt hắn vẫn như cũ có một tia bức thiết, hiển nhiên cám dỗ của Huyền
Hoàng Châu đối với của hắn thật sự là quá lớn quá lớn.
– Ninh Đạo Quân, ta trước đây cũng không thể thoát ly Huyền Hoàng Châu. Nếu
không phải ta tại Vu Tộc còn lưu lại một tia thần niệm, thế giới này sớm đã
không còn ta Cường Tương người này.
Cường Tương hít một hơi thật sâu, lúc này mới thở bình thường, giảm đi nội tâm
cường đại khát vọng.
Ninh Thành gật đầu, Vu Tộc là Viễn Cổ cường tộc, bản thân có làm cho Cường
Tương khôi phục thân thể cùng tu vi bảo vật cũng là như thường.
– Ninh Đạo Quân, ngươi phải cẩn thận Huyền Hoàng Cô Yến. Nếu là Huyền Hoàng
Cô Yến biết được Huyền Hoàng Châu ở trong tay ngươi… Không đúng, Huyền Hoàng
Cô Yến khẳng định biết Huyền Hoàng Châu ở trong tay ngươi…
Cường Tương lời còn chưa nói hết, Ninh Thành liền xua tay nói:
– Ta chỉ sợ hắn không tìm tới, nếu tìm tới, ta vừa lúc muốn cùng hắn tính sổ
sách luôn. Cường Tương đạo hữu, ta ngược lại còn có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi
một chút.
Nghe được lời của Ninh Thành, Cường Tương cũng hút khí lạnh, Ninh Thành ngay
cả Huyền Hoàng Thánh Chủ còn không sợ. Nghe Ninh Thành khẩu khí, hắn hiển
nhiên đã gặp mặt Huyền Hoàng Thánh chủ, hơn nữa còn chiến đấu qua. Cùng Huyền
Hoàng Thánh chủ đấu qua, Ninh Thành còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này, đáng sợ
cỡ nào a?
Huyền Hoàng Thánh chủ ở trong mắt Cường Tương, đó chính là một cơn ác mộng,
một cường giả chí tôn vô thượng tồn tại. Ninh Thành ngay cả cường giả loại này
cũng không sợ… trong lòng Cường Tương bỗng nhiên dâng lên một cái ý niệm,
hắn muốn mời Ninh Thành đi Vu Tộc, sau đó trợ giúp Vu Tộc một lần nữa đứng
sừng sững tại trong vũ trụ. Chỉ có Ninh Thành cường giả loại này, mới có khả
năng làm được loại đại sự này.
Dùng kinh nghiệm hắn ở bên ngoài lang bạt nhiều năm như vậy, Vu Tộc thiếu hụt
là bằng hữu cường đại.
Trong lòng có ý niệm cầu xin Ninh Thành, Cường Tương giọng nói cùng động tác
một cái trở nên kính cẩn mà khách khí, hắn đối với Ninh Thành cúi người hành
lễ:
– Ninh Đạo Quân xin cứ hỏi, Cường Tương nếu biết nhất định sẽ nói.
Ninh Thành không biết tâm lý hoạt động của Cường Tương, bất quá Cường Tương e
ngại Huyền Hoàng Cô Yến hắn cũng có thể đoán ra một phần.
– Cường Tương đạo hữu, Vu Tộc các ngươi cũng là một cái đại tộc, ta muốn hỏi
thăm ngươi một sự tình, ngươi biết từ chỗ nào tiến vào được Tây Phương Vũ Trụ
không?
Ninh Thành cũng là khách khí dò hỏi.
– Tây Phương Vũ Trụ?
Cường Tương trong lòng cả kinh, lập tức liền ôm quyền nói:
– Ninh Đạo Quân, ta chỉ là nghe nói Tây Phương Vũ Trụ có một tên Khúc Bồ
Thánh Phật, đạo hạnh cường đại đến tình cảnh không thể tưởng tượng nổi. Cụ thể
ta cũng không phải rất hiểu, Ninh Đạo Quân nếu như muốn hiểu càng rõ ràng hơn,
có thể đi tới chỗ chúng ta Vu Tộc, tổ đế Vu Tộc ta nhất định biết việc này.
Trả lời xong sau đó, Cường Tương hơi một do dự, lại bổ sung một câu nói:
– Ninh Đạo Quân thần thông kinh người, tự nhiên không sợ hãi. Ta đề nghị quân
không nên đi chọc những cường giả kia ở Tây Phương Vũ Trụ, đạo niệm của bọn họ
cùng chúng ta hoàn toàn bất đồng, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ninh Thành gật đầu:
– Đa tạ Cường Tương đạo hữu, ta tự nhiên sẽ không đi chọc bọn hắn. Được rồi,
ta nghe bằng hữu ta nói Vu Tộc gần đây xuất ra một thiên tài tuyệt thế nữ tử
không thua kém năm đại thánh chủ, nàng có phải là tu luyện thần niệm công pháp
do ngươi lấy ra hay không?
Cường Tương trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình tự hào:
– Ngươi nói là Thanh tiên tử sao?? Nàng chỉ mượn công pháp tu luyện của Vu
Tộc ta, sau đó tại Vu Tộc bảo địa đắc đạo. Nếu là luận thực lực, ta còn xa xa
không bằng nàng.