Hỗn loạn hư không sớm đã không phải là hỗn loạn hư không trước đây, Hỗn Loạn
Nội Giới càng không phải là Hỗn Loạn Nội Giới trước đây.
Tại sau khi từng đợt lại từng đợt cường giả đến tìm kiếm bảo vật, Hỗn Loạn Nội
Giới sớm bị oanh kích phá thành mảnh nhỏ. Nguyên bản Hỗn Loạn Nội Giới quy tắc
hỗn loạn, lúc này càng là không hề còn cái gì quy tắc đáng để nói. Trước đây
cho dù là thập đại đạo quân và năm đại thánh chủ liên thủ, cũng không cách nào
xé mở Hỗn Loạn Nội Giới, giờ khắc này, tùy tùy tiện tiện oanh kích, thì có thể
làm cho Hỗn Loạn Nội Giới bị xé mở một đạo khe nứt.
Lúc này Hỗn Loạn Nội Giới cứng cỏi, cũng chỉ có thể nói là một cái vị diện
thông thường mà thôi.
Tại Hỗn Loạn Nội Giới, hai nữ tử cũng vừa nói chuyện với nhau vừa bước chậm đi
tới.
– Hiểu Sương, chúng ta tới quá muộn rồi, nơi này coi như là có thứ tốt gì,
cũng đều bị người tới trước lục soát hết. Qua nhiều năm như vậy, ta chỉ chiếm
được một mảnh hỗn độn thạch mảnh vụn.
– Thải Cơ, ngươi phải biết đủ. Ngươi biết một mảnh hỗn độn thạch mảnh vụn
trân quý bao nhiêu không? Ta từ khi bước vào ba mươi ba Thiên Vực, liền chưa
hề đã biết loại bảo vật này.
– Ngươi bất đồng, ngươi là người xuất gia, tứ đại giai không, thế nhưng ta
nhìn thấy thứ tốt liền đỏ mắt…
– Ngươi mới là người xuất gia á, ai nói cho ngươi biết tay cầm Phất trần
chính là người xuất gia?
Thải Cơ nữ tử bỗng nhiên kinh ngạc nhìn nữ tử tay cầm Phất trần này:
– Hiểu Sương, thì ra là ngươi muốn nam nhân, có đúng là đồng hương của ta hay
không?
Dựa theo trước kia, Hiểu Sương nữ tử nhất định là không để ý tới Thải Cơ.
Nhưng mà hôm nay Lăng Hiểu Sương lại thở dài:
– Ta cùng hắn vô duyên, đây là về sau sư phụ ta nói lại.
– Vậy chính ngươi đâu nè? Phỏng chừng có chút tư xuân sao?? Dù sao cũng tu
luyện không sai biệt lắm, có thể tìm một người nam nhân hâm nóng một chút chăn
gói nà.
Thải Cơ hỏi dồn.
Hiểu Sương giận liếc mắt Thải Cơ:
– Ta cảm thấy được địa cầu các ngươi ra người tới đều là miệng lưỡi trơn tru,
không có một kẻ tốt. Chính ngươi tư xuân liền tự mình tư xuân đi, đừng đổ đến
trên đầu ta nà.
Thải Cơ không thèm để ý chút nào nói:
– Ta bộ dáng này. Sợ rằng cả đời này cũng chỉ là FA. Ta tu luyện là võ đạo,
cũng là không còn gì để vướng bận, tư xuân và vân vân…
Thải Cơ một câu lời còn chưa nói hết, một đạo nổ vang kinh thiên kịch liệt
vang lên. Theo sau kịch liệt kinh thiên tiếng vang này, là mấy đạo âm thanh
kinh hô.
Giờ khắc này Hiểu Sương cùng Thải Cơ đồng thời dừng nói, thần thức đều là quét
tới.
Lập tức hai người hầu như đồng thời kinh kêu thành tiếng:
– Hỗn Độn sơ khai bản nguyên khí tức?
Chẳng những là Hỗn Độn sơ khai bản nguyên khí tức, hơn nữa còn không chỉ một
loại, dường như có vô cùng vô tận.
Sau một khắc hai người không chút do dự chui qua, tại Hỗn Loạn Nội Giới dĩ
nhiên có rất nhiều thứ tốt, bởi vì các nàng tới chậm, cho nên lấy được cũng
không nhiều. Mà Hỗn Độn sơ khai bản nguyên khí tức, càng là bảo vật trong bảo
vật của Hỗn Loạn Nội Giới, lúc này phát hiện loại vật này, hai người muốn
không kích động đều khó khăn.
Khi hai người tới phụ cận. Mới phát hiện nơi này sớm đã tụ tập hơn mười người.
Không chỉ như thế, còn không ngừng có người lại đây.
Hai người vừa nhìn tình cảnh nơi này thì sẽ biết là chuyện gì xảy ra, hẳn là
có người ở nơi này tranh đấu, kết quả đem Hỗn Loạn Nội Giới đánh ra một đạo
khe nứt. Sau đó người tranh đấu từ trong khe hở này cảm nhận được vô cùng vô
tận Hỗn Độn sơ khai bản nguyên khí tức, kết quả tranh đấu cũng không tranh
đấu, đều muốn trước tiên đem cái vết nứt này xé mở, sau đó vào đi tìm vị trí
phát sinh loại khí tức này.
Không cần phải nói, đây là tuyệt thế bảo vật.
Hiểu Sương cùng Thải Cơ tại hiểu rõ loại tình huống này sau đó. Không chút do
dự gia nhập đội ngũ đánh vỡ ra vết nứt.
Hỗn Loạn Nội Giới tuy rằng quy tắc nghiền nát, cứng rắn xa không bằng lúc ban
đầu. Nhưng cũng không phải là tùy tùy tiện tiện là có thể bị đánh vỡ. Mấy chục
người gia nhập trong đó, oanh kích hồi lâu, cũng chỉ là đem vết nứt này trở
nên lớn một phần, hoặc là ở chung quanh lại đánh ra vài đạo khe nứt. Muốn
triệt để đem nơi này xé mở, còn kém xa.
Rất nhiều người đều hiểu đạo lý này, đã có người ngừng tiếp tục công kích.
Thậm chí có người đưa ra ý kiến từng nhóm lần nữa công kích. Bất quá đề nghị
này không người nào để ý, từng nhóm công kích, ai biết một nhóm người nào công
kích thời điểm, vừa hay trúng dịp mở ra?
Cái chỗ này một khi bị mở ra, kẻ trước tiên đi vào tìm bảo nhất định là nhóm
người đang đang công kích.
Không người nào để ý tới đề nghị này. Mọi người chỉ cần cắm đầu tiếp tục công
kích. Có vài người bắt đầu mưu lợi, không muốn xuất toàn lực.
Nhưng không có ai nguyện ý rời đi nơi này, cho dù là biết rõ trong khoảng thời
gian ngắn thì không cách nào đánh vỡ phương hư không giới vực này, cũng không
người nào nguyện ý rời đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vô cùng vô tận bản nguyên khí tức, liền từ
trong khe hở này không ngừng lộ ra. Hết thảy người lưu lại ở chỗ này, đều đang
mong đợi có thể phá mở ra một phương này hư không giới vực, đi vào đạt được
bảo vật.
– Hiểu Sương, ta hiện tại mới thật sự là bội phục cái kia Ninh Thành. Trước
ta chỉ biết là ta cùng hắn chênh lệch rất xa, hiện tại ta mới biết được ta
cùng hắn chênh lệch không thể dùng từ rất xa để hình dung.
Thải Cơ nữ tử dùng pháp bảo oanh kích một cái sau đó, có chút cảm thán đối với
nữ tử kiêu ngạo bên người tay cầm Phất trần Hiểu Sương nói.
Hiểu Sương hiểu rõ ý tứ của Thải Cơ, đó chính là bọn họ nhiều người như vậy
tại thời điểm Hỗn Loạn Nội Giới hoàn toàn bất ổn, liên thủ cũng đánh không vỡ
được nơi này hư không giới vực. Ninh Thành trước đây còn là bị thương nặng,
liền một lần đánh vỡ ra giới vực hư không Hỗn Loạn Nội Giới, sẽ cường hãn
dường nào.
Hiểu Sương khẽ mỉm cười:
– Đồng hương của ngươi cũng có thể làm được như vậy.
Thải Cơ cũng là cười:
– Hắn không cần làm như vậy, kẻ dám tiến hành ám toán hắn, sợ rằng đã không
còn sao?
Hiểu Sương lắc đầu:
– Ngươi này liền sai rồi, Diệp Tông Chủ tuy rằng rất mạnh, còn không cách nào
đến loại tình trạng này. Ngươi biết kẻ đến hỗn loạn hư không đều là người nào
sao?, coi như là trước ngươi không biết, hiện tại cũng hẳn là biết. Năm đại
thánh chủ, thập đại đạo quân, kẻ nào không phải là cường giả kinh động vũ trụ
mênh mông, bọn họ bất cứ người nào chỉ sợ cũng sẽ không yếu hơn so với Diệp
Tông Chủ.
Thải Cơ ha hả cười:
– Hiểu Sương, lần này ta rốt cục tin tưởng ngươi là thật không có ý nghĩ với
đồng hương của ta. Nếu không, ngươi nhất định sẽ cho ý kiến giống như ta.
Hiểu Sương bất đắc dĩ nói:
– Vô luận bất cứ chuyện gì, ta Thanh Mộng Trai đệ tử còn không đến mức trợn
tròn mắt nói mò.
– Ngươi bây giờ cũng không phải là đệ tử của Thanh Mộng Trai…
Hai người đang khi nói chuyện, xa xa lại là một nữ tử bay từ hư không mà đến.
Nữ tử này mặc bố y màu xám tro, đeo sau lưng một thanh bạch kiếm không vỏ.
Cô gái này tới đây, chẳng những là Thải Cơ, tất cả người còn lại đều có chút
thất thần. Mặc dù cô gái này mặc bố y màu xám tro, nhưng là tuyệt sắc dung mạo
cùng tuyệt thế phương hoa của của nàng không có người có thể bỏ qua.
– Hiểu Sương, nữ nhân này thật xinh đẹp. Sợ rằng chỉ có Băng Du tỷ mới có thể
sánh cùng…
Thải Cơ sợ hãi than một tiếng nói, trong lòng không hiểu có thêm một phần ước
ao.
Chính nàng vóc người ngạo nhân, dung mạo cũng rất là bình thường. Có thể đi
cho tới hôm nay, hoàn toàn là bằng vào điên cuồng nỗ lực đạt được. Thế nhưng
một nữ nhân nào không ước ao mỹ lệ như người khác? Nàng tu vi mạnh hơn nữa,
tốt xấu cũng đầu tiên là một nữ nhân. Lăng Hiểu Sương đi cùng nàng rốt cuộc đã
rất đẹp, nhưng so với nữ tử áo xám trước mắt này, còn kém một chút.
Bố y nữ tử ngừng lại, ánh mắt của nàng quét một cái khe nứt bị mọi người đánh
vỡ ra, đột nhiên hỏi:
– Các vị sư huynh sư tỷ, ta là Lam Thục, xin hỏi một chút, ai biết trước đây
Ninh Thành là ở vị trí nào bị ám toán sao?
Người tới chính là Lam Thục, từ sau khi chiếm được nguyên tàn sát kiếm, nàng
lần thứ hai chiếm được kiếm đạo truyền thừa. Ngắn ngủi bảy vạn năm, nàng liền
từ nửa bước Tố Đạo, trực tiếp bước vào Hợp Đạo cảnh.
Khi nàng bước vào Hợp Đạo cảnh sau đó, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, vì sao Nạp
Lan Như Tuyết trước đây xa không bằng nàng, tại sau khi nàng tới Thái Tố Giới,
Nạp Lan Như Tuyết so với nàng lại cường đại hơn nhiều.
Đó là bởi vì cơ duyên, hoặc là truyền thừa, hoặc là số mệnh. Tại thời điểm tu
vi thấp, có thể bằng vào cố gắng của mình. Khi tu vi đạt tới trình độ nhất
định sau đó, nỗ lực cùng cơ duyên trọng yếu giống vậy.
Nếu là nàng Lam Thục không có được vô danh kiếm thánh truyền thừa này, không
muốn nói bảy vạn năm, coi như là bảy mươi vạn năm, thậm chí bảy trăm vạn năm,
nàng cũng không có tư cách bước vào Hỗn Loạn Chi Địa.
Đáng tiếc là, nàng bước vào Hỗn Loạn Nội Giới sau đó, đã trải qua nhiều năm
như vậy, nàng vẫn là không có nửa điểm manh mối.
Thải Cơ chủ động nói:
– Ninh Đạo Quân ở chỗ này bị người ám toán, mọi người đều biết. Chỉ là cụ thể
Ninh Đạo Quân ở địa phương nào bị ám toán, lại không người nào biết.
Lam Thục trong lòng thầm than, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên “Ầm” một tiếng
hư không nổ tung, mênh mông bàng bạc xa lạ hư không khí tức xen lẫn vô cùng vô
tận Hỗn Độn mở bản nguyên khí tức điên cuồng tuôn ra.
– Được mở ra rồi…
Cũng không biết là ai nói ra một câu nói này, giờ khắc này hầu như tất cả mọi
người xông về trong xa lạ hư không này.
– Đây là Hồng Mông đạo vận khí tức…
Một cái thanh âm không ngừng run rẩy bén nhọn kêu lên, loại kích động này để
cho yết hầu đều như bị chặn lại, hắn hoàn toàn không có khả năng kìm hãm chính
bản thân. Nếu mà đạt được Hồng Mông đạo vận, sẽ làm sao?
Không cần người này nói, nơi này hầu như tất cả mọi người cảm nhận được Hồng
Mông đạo vận.
Lam Thục tuy rằng vẫn đang tìm vị trí Ninh Thành biến mất, lại không có nghĩa
là nàng không thèm để ý những bảo vật này.
Bàng bạc bản nguyên khí tức tuôn ra như vậy, còn có Hồng Mông đạo vận khí tức,
Lam Thục cũng theo đó vọt tới.
Chỉ là mọi người toàn bộ bị ngăn cản ngăn ở trong hư không bên ngoài một cái
tinh cầu màu xám tro, trên tinh cầu màu xám tro này có một người xếp bằng ngồi
dưới đất.
Xác thực mà nói, là một huyết nhân xếp bằng ngồi trên đất.
– A…
Liền ngay cả Thải Cơ đã trải qua vô số hư không, vô số tinh cầu, lúc này cũng
không nhịn được kinh kêu thành tiếng.
Nàng chưa từng thấy qua trạng huống thảm liệt như vậy, một người máu hầu như
nhiễm đỏ cả tinh cầu. Vô cùng vô tận máu huyết đạo vận, liền từ nơi màu xám
tro tinh cầu này thẩm thấu đi ra.
Một đạo kim quang mang theo đạo vận màu tím quanh thân người này vờn quanh, mà
thân thể người này vẫn như cũ không ngừng phun ra huyết vụ.
– Quá thê thảm…
Lăng Hiểu Sương lay động không dứt.
Thế nhưng đám người nhiều hơn đều là hai mắt đỏ bừng, bọn họ cũng lay động,
bọn họ rung động không phải là thê thảm, mà là vô cùng vô tận bảo vật. Vô tận
bản nguyên, vô tận máu huyết đạo vận này, vô tận Hồng Mông khí tức này…
Chỉ có Lam Thục là lệ rơi đầy mặt, nàng nhận ra, đó chính là Ninh Thành. Vô
luận bao lâu không có gặp nhau, nàng vẫn như cũ liếc mắt liền nhận ra được.
Thật giống như cậu thiếu niên hàng xóm tu vi thấp kia gọi nàng là Thục tỷ,
trong mắt vẻ kiên nghị, lần thứ hai đứng ở trước mắt nàng!
Năm đó nàng bị liệt không có khả năng động đậy, là cậu thiếu niên hàng xóm kia
cứu nàng đi. Năm đó mỗi một nam tử muốn gặp nàng đều là mơ ước mỹ sắc của
nàng, chỉ có cậu thiếu niên này mang theo hoàng kim búa của Ngọc Thần, mang
đưa trả lại cho nàng…
Hiện tại máu tươi trên người thiếu niên này chảy xuống, đã nhiễm đỏ hơn nửa
tinh cầu…
Xin lỗi, Thục tỷ của cậu đã tới chậm.