Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 71: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 71:

Xuất tinh xong một cú đã đời chưa từng có, Lục hầu Nhi duỗi người ra, hai mắt nhắm liền, thở một hơi dài, thân người rã rượi, thỏa mãn cùng cực, sung sướng đến độ xuất thần. Màn xuất tinh dai dẳng đó làm như là tiêu hao hết cả chân khí trong người hắn vậy. Hắn lim dim con mắt, miệng nở một nụ cười tự mãn, nằm dạng chân tay ra, thở phì phò, không còn sức mà làm một cử động nào được nữa. Tới lúc này Linh San mới ngước mặt lên, ngó thẳng vào Lục Hầu Nhi mà mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên thật là duyên dáng. Nàng đưa tay lau vũng tinh trùng còn đọng lại chung quanh miệng rồi nhìn hắn mà thì thầm nói với một giọng rất là nũng nịu:

– Lục Hầu Nhi, huynh đồng ý để muội đưa cơm cho đại sư ca nhé.

Lục Hầu Nhi khi đó vẫn còn thở hồng hộc trong cơn sung sướng, hổn hển lên tiếng:

– Được rồi…tiểu sư muội…ta chịu thua muội rồi. Đây, có cả thức ăn ngon và rượu cho đại sư ca đó, muội đi cẩn thận nhé, ta ở nhà chờ muội.. – Vừa nói Lục Hầu Nhi vừa thò tay bóp nghiến lấy bộ mông tròn lẳn của nàng. Linh San sung sướng hôn lên môi hắn một cái rồi chạy ra lấy cơm đi về hướng Tư Quá Nhai, vậy là Mỹ nhân kế của nàng đã thành công mỹ mãn.

Lệnh Hồ Xung vươn vai tập thể dục, vậy là đã được mấy tháng ở trên này, lúc đầu thấy thích, nhưng bây giờ thanh vắng quá làm chàng thấy buồn tẻ, thật là chán chết đi được. Đang miên man tưởng nhớ tới sư nương và tiểu sư muội xinh đẹp của chàng thì đúng lúc đó thì Linh San đưa cơm đến nơi, thấy Lệnh Hồ Xung đang trồng chuối ngượi để luyện công, nàng nhanh nhảu chạy đến:

– Đại sư ca, xem ai đến thăm huynh này.

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Lệnh Hồ Xung sung sướng hét lớn rồi chạy đến bên nàng. Chàng bế bổng nàng lên, quay liền mấy vòng. Tiếng cười ròn tan của cả hai người vang khắp đỉnh núi. Lệnh Hồ Xung thả Linh San xuống, âu yếm hỏi nàng:

– Tiểu sư muội, sao muội lại lên đây?

Linh San cười e thẹn, quay ặt đi chỗ khác, trả lời:

– Huynh biết rồi còn hỏi, do người ta nhớ huynh mà. – Nàng phụng phịu

– Vậy à, tiểu sư muội, ta cũng nhớ muội chết đi được đấy, nào, vào đây ăn cơm thôi. – Nói đoạn, chàng 1 tay xách cơm, một tay cầm tay Linh San chạy vào lầu hoa viên.

Cùng lúc đó, tại vườn hoa của Nhạc Bất Quần:


– Bình Chi, tất cả các nội cong cơ bản con đều làm rất tốt, tiến bộ rất nhanh. Ta có lời khen ngợi

– Dạ, đa tạ sư phụ.

– Từ hôm nay trở đi sư phụ sẽ truyền thụ võ công bổn môn cho con. Bây giờ con có thể luyện qua võ công của Lâm gia cho ta xem không.

– Dạ, thưa sư phụ.

Lâm Bình Chi đứng ra sân, cố gắng nhớ lại tất cả võ công mà cha mình truyền lại, múa trước mặt Nhạc Bất Quần để lấy niềm tin. Nhạc Bất Quần nhìn rất kỹ càng, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Ông lên tiếng:

– Tốt lắm Bình Chi, Tịch tà kiếp pháp của Lâm gia quả nhiên biến hóa đa đoan, con cũng luyện rất thuần thục tuy nhiên vẫn chưa điêu luyện.

– Xin sư phụ chỉ giáo thêm.

– Tuy con đã là đệ tử của phái Hoa Sơn ta nhưng Tịch tà kiếm pháp lại là gia truyền của nhà con nên con vẫn có thể tiếp tục tu luyện/ Vâng thưa sư phụ

Còn võ công của bổn môn chủ yếu là nằm ở chữ khí. Chỉ cần luyện khí thành công thì dù là quyền cước hay đao kiếm đều có thể thuận buồm xuôi gió
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.