Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 69: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 69:

Tại phái Hoa Sơn, hai hôm sau, Lệnh Hồ Xung chẩn bị đồ đạc lên Tư Quá Nhai chịu phạt, một lần nữa nàng lại rời xa chốn hạnh phúc nhất của đời mình mà không khỏi buồn phiền, rất may là cả Linh San và Nhạc phu nhân đều hứa là sẽ thường xuyên lên thăm chàng. Rảo bước đến Tư Quá Nhai, chàng nhìn xung quanh, thật đúng là một nơi sơn cảnh hữu tình, đồi núi trùng trùng điệp điệp trông thật hùng vĩ, đây giống như là một bức tranh tiên cảnh giữa đời trần vậy, đi vào một hang động lớn gần đó, Lệnh Hồ Xung vươn vai, hít thở một cách khoan khoái để tận hưởng không khí trong lành của một nơi thanh tịch không vương vấn chốn thị phi giang hồ. Bỗng đâu, một con khỉ chạy từ trong hàng ra túm lấy tay nải của chàng rồi chạy vào trong, Lệnh Hồ Xung mở mắt ra nhìn thấy và tức tối đuổi theo, con khỉ chạy tít vào trong hang, nó nhảy chuyển từ dây nọ sang dây kia ở trong hang, động tác vô cùng lanh lẹ.

Lệnh Hồ Xung dùng khinh công phóng người lên đuổi theo, chàng cũng chuyền từ dây nọ sang dây kia mau lẹ không kém, cố gắng để bắt lại nó. Thấy mình gần bị bắt kịp, con khỉ vội nhả cái tay nải ra và chạy mất. Lệnh Hồ Xung mỉm cười bắt lấy tay nải và cũng thôi không đuổi theo nó nữa. Bỗng dưng chàng cảm thấy có người vừa vụt qua mình, nhưng quay lại thì không thấy đâu, Lệnh Hồ Xung hạ xuống, nhìn quanh mà cũng không thấy ai, nhưng cảm giác lúc nãy thì không thể nhầm được, chẳng lẽ trên này lại có người. Thật kỳ lạ. Bông dưng chàng nhìn lên vách núi thấy có ba chữ to tướng “Phong Thanh Dương” Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm “Phong Thanh Dương là ai nhỉ” Nghĩ một hồi liên tưởng đến quá khứ và tổ sư môn, thấy đau hết cả đầu, Lệnh Hồ Xung cũng không nghĩ đến nữa, chàng nghỉ ngơi ở một cái bàn đá ở đó, rồi sau đó chàng thu nội công, tĩnh tâm ngồi thiền. Lệnh Hồ Xung vừa nhắm mắt lại thì bên ngoài có một bóng người bước ra nhìn vào, rồi sau đó lại quay đầu đi mất, vô cùng bí hiểm…

Một thời gian sau, tại phái Hoa Sơn:

– Lục Hầu nhi?

– Tiểu sư muội.

– Huynh đi đưa cơm cho đại sư ca đúng không? Lục Hầu Nhi ngày nào huynh cũng mang cơm cho đại sư huynh chèo đèo lên núi thế vất vả lắm, hay là thế này đi, từ hôm nay chuyện mang cơm cho đại sư huynh sẽ do muội làm, thế nào?
– Không vất vả chút nào đâu, ta cả ngày trời mới có cơ hội gặp đại sư ca một lần, ta không thấy mệt. – Nói xong Lục Hầu Nhi tiếp tục bước đi

– Ấy khooan đã Lục Hầu Nhi, cho muội đi theo với, được không?

– Sư phụ đã nói chỉ cho phép một mình ta đi đưa cơm cho đại sư ca thôi, nếu muội đi đưa cơm thì ta sẽ bị mắng đấy. – Lục Hầu Nhi bước chân nhanh đi, Linh San không bỏ cuộc vẫn lẽo đẽo theo sau nài nỉ, Nhưng Lục Hầu Nhi vẫn rất cương quyết, hai người đi đến một khu rừng vắng trên núi Hoa Sơn, Lục Hầu Nhi vẫn thấy Linh San đi theo mình thì quay lại:

– Tiểu sư muội, nếu muội không về thì sư phụ và sư nương sẽ mắng ta đấy.

– Vậy…vậy thì cả năm trời muội cũng sẽ không được gặp đại sư ca rồi, đã mấy tháng nay… – Linh San phụng phịu, nàng sắp khóc.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.