Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 66: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 66:

Bú mút một lát không chịu được nữa thì chàng bảo hai nàng nằm lên cho chàng đụ. Hai mẹ con Linh San nhìn nhau cười khúc khích, nụ cười ẩn chứa nét cuồng dâm cực độ. Nhạc phu nhân nằm ngửa người lên, hai tay hai chân dạng ra, chờ đợi. Còn Linh San thì quì lên, chổng mông ra, sửa soạn một tư thế rất kỳ lạ mà nàng vừa mới nghĩ ra. Một nàng quì sấp, một nàng nằm ngửa, hai thân hình trần truồng, trắng buốt, đòi hỏi nằm tênh hênh, loã lồ, song song trước mặt Lệnh Hồ Xung, sẵn sàng trong một tư thế hết sức dâm đãng cho chàng lựa chọn. Chàng địt Linh San trước. Con cặc cương bóng đẫm ướt nước miếng của Nhạc phu nhân bây giờ đang dồn dập ra vô trong cái *** tươi hồng, đẫm khí của con gái nàng. Lệnh Hồ Xung quì sau đít Linh San mà địt phầm phập vô *** nàng một hồi rồi chàng chuyển qua nằm đè lên người Nhạc phu nhân mà địt nàng. Ninh nữ hiệp vắt chân lên ngang hông chàng mà kẹp thật chặt, nhún người lên mỗi lần chàng địt xuống làm cặc chàng vô thật sâu, kêu óc ách. Một lát, chàng lại xoay qua Linh San mà ôm lấy mông nàng rồi đụ kiểu chó, cặc chàng dộng mạnh vô *** nàng kêu bành bạch. Cứ thế Lệnh Hồ Xung luân phiên chơi cả hai nàng. Cảm giác như đang lọt vào cõi thiên thai, tiếng rên của cả ba người vang vọng ra giữa đêm khuya thanh vắng.

Khi biết mình sắp sửa xuất tinh, Lệnh Hồ Xung liền vớ lấy Linh San mà địt. Bây giờ chàng không quì sau nàng nữa mà chàng đứng lên, bế xốc nàng lên mà nắc vô *** nàng. Hai chân của nàng chơi vơi trên không trung, hai tay phải chống xuống đất làm điểm tựa, người nàng chúi xuống đất, tiếng rên của nàng vang cả phòng, Linh San rú lên một tiếng, nàng đã lên tột đỉnh, *** nàng bóp chặt lấy cặc Lệnh Hồ Xung. Chàng cũng không nhịn được nữa bắn tinh trùng vô đầy *** nàng. Vừa rút cặc ra khỏi *** Linh San thì mẹ nàng đã sáp tới liếm nốt chỗ tinh trùng và dâm thủy còn vương vãi trên cặc chàng, cả ba người trần truồng quấn lấy nhau thở dốc, Lệnh Hồ Xung vuốt ve hai tấm thân ngà ngọc mà có cảm giác mình đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.

Trong khi đó, Lao Đức Nặc nhận sự ủy thác của sư phụ Nhạc Bất Quần, đưa Nghi Lâm về phái Hằng Sơn.

– Tiểu nhị?
– Có ngay, xin chào nhị vị khách quan, xin hỏi hai người cần gì ạ?

– Cho chúng tôi hai phòng trọ qua đêm, sau đó chuẩn bị một ít cơm chay nữa.

Lao Đức nặc lên tiếng dặn dò tên tiể nhị, chưa đợi hắn trả lời liền quây về phía Nghi Lâm lên tiếng:

– Nghi Lâm sư muội, chúng ta đi đường vất vả cả ngày trời, có lẽ muội cũng đã mệt. Hãy nghỉ ngơi tại đây, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, muội thấy sao.
– Đa tạ Lao sư huynh đã sắp xếp, xin tùy ý huynh. – Nghi Lâm cũng thấy khá mệt mỏi, nên nàng không phản đối.

Tên tiểu nhị lúc này mới lên tiếng:
– Xin lỗi nhị vị khách quan, hiện quán trọ chúng tôi đã trật kín, chỉ còn duy nhất một phòng trên lầu thượng, mong hai vị thông cảm. – hắn vừa nói vừa tỏ vẻ áy náy.
– Việc này…việc này… – Nghi Lâm bối rối.
– Không sao. Phiền ngươi chuẩn bị căn phòng trống đó cho tiểu sư muội của ta.
– Dạ, khách quan, xin chờ một lát, sẽ có phòng ngay đây ạ.

Tên tiểu nhị quay ra chuẩn bị phòng, Lao Đức Nặc quay lại trấn an Nghi Lâm:

– Nghi Lâm sư muội, muội đừng hiểu lầm, đêm nay muội sẽ nghỉ ngơi trong đó, còn ta sẽ ở ngoài cửa canh phòng cho muội.
– Đức Nặc sư huynh, muội thấy việc này không phải với huynh. – Nàng áy náy.
– Không sao, cứ quyết định như vậy đi. – Lao Đức Nặc cương quyết.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.