Phần hai: Truy tìm tung tích Tịch Tà Kiếm Phổ.
Đúng mười năm sau…
Tại núi Hoa Sơn. Nhạc Bất Quần thu nạp một đám đệ tử để truyền dạy võ nghệ, đồng thời còn mời cả thầy giáo về dạy chúng cả chữ viết cũng như đạo đức làm người để sau này có thể trở thành những hiệp nghĩa trên giang hồ. Ra tay cứu nhân độ thế. Nhưng tiếc thay,đám đệ tử của ông ham chơi lười học. Nhạc Bất Quần có một cô con gái tuổi khoảng mười tám, đôi mươi có tên là Nhạc Linh San, nhan sắc mặn mà, nhưng có điều cũng tinh nghịch ghê ghớm. Mấy lần cũng sư huynh Lệnh Hồ Xung và đám đệ tử trêu ghẹo thầy đồ. Khiến không ông nào chịu nổi quá một tháng đều phải khăn gói cuốn xéo mất. Điều này khiến Nhạc Bất Quần rất phiền lòng. Dù ông đã phạt đám đệ tử của mình rất nghiêm khắc, nhưng có vẻ như chúng không biết sợ.
Cả đám môn đồ của ông không biết kiếm đâu được cuốn sách vẽ tranh các thiếu nữ khỏa thân trong rất khêu gợi, chúng thường lừa cho thầy dạy học của mình uống nước có thuốc ngủ rồi xúm lại xem những cảnh đó mà không biết chán, thỉnh thoảng lại có tên liếc về phía Linh San với anh mắt thèm muốn. Trong khi đó, Nhạc Linh San vẫn vui đùa cùng đại sư ca Lệnh Hồ Xung của mình mà không hay biết có rất nhiều đệ tử của cha nàng đang ngày đêm thèm muốn được một lần mây mưa cùng nàng, hoặc chí ít được nhìn thấy nàng khỏa thân. Cho đến một đêm. Lệnh Hồ Xung không ngủ được, chàng đi ra ngoài thì thấy trong bụi rặm có tiếng động rung rung nho nhỏ. Đến gần thì thấy một tên đang tụt quần của hắn xuống tới đầu gối, tay hắn cầm cu xục liên tục bên cuốn sách bên dưới, mắt nhắm nghiền, miệng liên tục kêu tên tiểu sư muội của chàng thì chàng thấy ngạc nhiên. Đến sát nơi, Lệnh Hồ Xung mới biết hắn đang làm gì. Cánh tay đập vào vai làm hắn giật bắn mình:
– Đại…đại sư ca, huynh vẫn chưa ngủ à…đệ…đệ..
– Thì ra ngươi không ngủ, ra đây để làm cái trò này ấy hả, để ta xem sư phụ sẽ xử lý ngươi thế nào.
– Ấy…đừng, đại sư ca, đệ xin huynh. Sư phụ mà biết thì đệ chết mất. Đệ hứa, từ nay sẽ không làm vậy nữa.
– Cút về phòng ngủ ngay, từ nay đừng để ta nhìn thấy đệ trong bộ dạng này nữa.
Tên đó nói “Dạ…dạ” một tiếng rồi kéo quần chạy mất. Bóng hắn khuất rồi chàng mới mỉm cười đến cầm cuốn sách đó và bỏ ra xem. Nhưng tư thế khiêu dâm trong cuốn sách cũng thấy Lệnh Hồ Xung hết sức rạo rực. Hơn hai mươi mấy tuổi rồi, chàng chưa từng gần phụ nữ, chỉ chơi bên tiểu sư muội Linh San của mình với một tình yêu hết sức trong sáng danh cho nàng, chứ chưa từng có ý nghĩ vẩn đục. Thế mà hôm nay, xem mấy bức hình vẽ này, tưởng tượng ra đó là Linh san, bất giác, con cu của Lệnh Hồ Xung đã dựng đứng từ bao giờ.
Nhạc Bất Quần bế quan trong đại sảnh, sư phụ của ông trước khi mất có để lại co ông một chiếc hộp gỗ, bên ngoài khắc chữ “Tịch Tà Kiếm Phổ” và bắt ông phải theo đó tìm cho ra bí kíp võ công thất lạc trong đó và thống nhất NNKP. Ông đã tìm suốt mười năm qua, nhưng không sao tìm thấy. Tất cả manh mối chỉ là chiếc hộp gỗ của sư phụ ông khiến điều đó càng khá mơ hồ. Thật là phức tạp, trong khi phái Tung Sơn của Tả Lãnh Thiền ngày một vững mạnh, khiến cho việc đánh bại hắn để lên ngôi Minh chủ của NNKP càng khó hơn lên trời. Mà võ công của Nhạc Bất Quần thì lại hết sức bình thường.
Bọn Lệnh Hồng Xung, Linh San cùng Lục Hầu Nhi lừa một phen đánh đuổi ông phu tử ra khỏi núi, bị Nhạc Bất Quần phạt đánh trăm roi, sau đó còn bắt bọn chúng xuống núi mua đồ. Thế nhưng ông không biết đây là âm mưu của cả ba người bọn họ để xuống phố vui chơi. Thị trấn ban đêm thật là đẹp, ba ngưởi mải mê vui chơi quân cả giờ về. Mải mê đi chơi, ba người đi vào một quán lầu xanh, tại đây từng cặp từng cặp đi ra đi vào với những nụ cười khúc khích trên môi. Những tiếng pháo hoa cũng những ánh đén chớp nháy nổ lên liên tục nói lên vẻ sầm uất của thị trấn. Lục Hầu Nhi và Lệnh Hồ Xung chơi chán chê, họ lừa cho Linh San chơi ở ngoài rồi rủ nhau vào một quán lầu xanh uống rượu. Tại đó:
– Các vị, nhân vật lợi hại nhất trong giang hồ là ai vậy? Vâng, đó chính là Đông Phương Bất Bại. Ở Thụy niên hoa của chúng tôi, trong số các hoa khôi, cũng có một Đông Phương Bất Bại.
Tú bà vừa dứt lời, ngay lập tức, một cô gái bay ra từ lầu hai cùng với những thảm vải đỏ làm đỏ rực cả căn phòng. Một cô gái thật xinh đẹp với những điệu múa hết sức tuyệt vời làm mê đắm lòng người. Cô gái đó trong chiếc vày xẻ ngực và chân, lộ rõ ra bộ ngực trắng ngần cùng với cặp giò cực kỳ khêu gợi, thiêu đốt bao ánh mắt nam nhân về phía nàng.
– Nàng đẹp quá, không biết đêm nay, vị khách quan nào may mắn trở thành khách của nàng. – Tú bà tiếp tục.
Từ lúc nhìn thấy nàng, Lệnh Hồ Xung một thoáng giật mình, đây đúng là cô gái đẹp nhất mà chàng từng gặp, vì trông nàng không những khêu gợi, mà còn cực kỳ mặn mà trong nhan sắc. Tiểu sư muội của chàng tuy có xinh đẹp, nhưng tạm tời thì không thể so sánh với cô gái này. Ngay khi tú bà vừa dứt lời, có ngay một tên nam nhân cao lớn vứa một xấp ngân lượng của hắn xuống bàn trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Số tiền đó đủ để mua cả quán Lầu Xanh này ấy chứ. Hắn mỉm cười lao như bay tới ôm lấy eo cô gái, thấy nảng mỉm cười, hắn nhún người một cái, cả hai người lao vút lên tầng hai, lao vào một căn phòng, cánh cửa đóng sập lại trong sự tiếc nuối của bao người. Lệnh Hồ Xung ngán ngẩm cùng Lục Hầu Nhi đi uống rượu. Hóa ra đây cũng chỉ là một cô gái lầu xanh rẻ tiền.
“A…a…mạnh nữa lên đi…ta…sướng quá” Tiếng rên của cô gái đó vang khắp căn phòng, vang ra cả bên ngoài khiến cho những cánh nam nhân bên ngoài không sao chịu nổi, mồ hôi toát ra đầm đìa. Trong khi đó, ở bên trong, thân hình nhỏ bé, trắng muốt của nàng đang dính chặt lấy tấm thân hộ pháp của tên kia. Hắn đang thúc như điên dại con cặc của hắn vào *** nàng với nhưng cú thúc mạnh bạo. Tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau vang lên “bành bạch”. Hai tay hắn con vươn lên bóp chặt lấy cặp vú đang rung rinh theo từng cú thúc của hắn. Thúc như vậy được khoảng mười phút. Không chịu nổi sự co bóp của âm đạo nàng, hét rú lên một tiếng lớn và bắn tinh xối xả vào *** nàng, rồi nằm vật ra thở dốc:
– Chơi chán rồi lại lăn ra ngủ à. Chẳng có gì thú vị cả, chi bằng chúng ta nói chuyện đi. – Cô gái đó lên tiếng.
– Nàng muốn nói chuyện gì đây. (cười)
– Ví dụ như, những ngày gần đây sao quán lại xuất hiện nhiều kiếm khách vậy. Bình thường ta thấy rất ít. Sao tự nhiên lại xuất hiện một loạt cao thủ vậy.
– À, đó là chúng ta muốn thương lượng việc đối phó với Đông Phương Bất Bại của Ma giáo.
– Ủa, vậy bọn huynh định đối phó thế nào?
– Nói với nàng nhé, chúng ta đã có kế hoạch, cố ý tìm một người đi khiếu chiến với hắn. Đợi khi hắn xuất hiện, chúng ta sẽ hạ độc vào rượu thịt của hắn.
– Độc ác vậy sao? – Cô gái cười lớn trêu ghẹo.
– Ha ha, vô độc bất trượng phu mà.
– Thật buồn cười. Đây la câu nói đùa buồn cười nhất mà ta từng nghe. Dựa vào đám ô hợp các ngươi, cũng chẳng tính được kế sách gì hay ho. Thế mà cũng gọi là “kế sách”
– Vậy ta muốn nghe xem, nàng có cao kiến gì vậy.
– Trên Hắc Mộc Nhai cao thủ như mây, có Thiên Địa Phong lôi giáo chúng tứ môn, mười hai vị kỳ chủ, mười vị trưởng lão. Tả Hữu là Quang Minh sứ giả. Khiêu chiến Đông Phương Bất bại à? Năm đó, NNKP tấn công Hắc Mộc Nhai, đến một cái cửa còn không tìm thấy. Vậy mà các ngươi còn nói là hạ độc vao đồ ăn của hắn, không phải là quá buồn cười sao? Hơn nữa, Đông Phương Bất bại không gì là không biết. Đến cả người thân thiết bên cạnh cũng không có cánh nào để hạ độc. Huống hồ gì các người chỉ có chút công phu hạ độc, người đó từ lâu không biết đã phải chết mấy trăm lần rồi.
– Nhưng…sao nàng lại biết được.
– Ngươi không nhìn thấy bảng hiệu bên ngoài sao?…Ta chính là Đông Phương Bất Bại.
Ngay khi cô gái đó vừa dứt lời, ngay lập tức, một mũi kim thêu bắn ra từ tay nàng ta xuyên thẳng vào giữa trán tên đó, khiến hắn không kịp kêu lên một tiếng nào. Ngã vật xuống giường. tắc thở. Ngay khi nàng vừa ra tay, thì có một tên mặc đồ đen bước vào:
– Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!
– Đứng dậy đi. Ngươi đến đây co việc gì.
– Khởi bẩm giáo chủ, tin tức của các môn phái trong giang hồ, thuộc hạ đều đã ghi rõ vào đây. Mời Giáo chủ xem qua.
– Làm tốt lắm, xử lý cái xác chết kia đi.
Tên áo đen bước lại gần tên đó. Rắc lên người xác chết một chất bột màu trắng. Chỉ trong chốc lát, cái xác đó bốc hơi biến mất khỏi giường và không để lại một chút giấu vết nào cả. Thật là ghê gớm. Hóa ra, cô gái kia đích thực chính là Đông Phương Bất Bại. Nàng giả danh nam nhân và gia nhập NNTG suốt bao nhiêu năm trời mà không một ai phát hiện ra. Thật là quá tài tình.
Nhạc Linh San ở bên ngoài. Chờ đợi bọn Lệnh Hồ Xung mãi mà không thấy trở ra. Nàng hậm hực, vừa đi dạo quanh phố vừa phụng phịu “Lâu như vậy rồi mà không thấy ra để về, chắc chắn là có gì mờ ám rồi đây”. Mải nghĩ, nàng dảo bước đi vào một hóc hẻm mà không hay biết. Có hai bóng người đã theo dõi nàng từ lâu. Khi nàng đi đến giữa hẻm thì bọn chúng lao ra, một trước một sau, kẹp nàng vào giữa. Lúc này Linh San mới hoảng hốt phát hiện mình đã bị bao vây:
– Các người là ai…sao lại theo dõi ta.
– Tiêu muội muội, muội xinh đẹp quá chừng à, hay là hay ngoan ngoãn chiều bọn ta một chút đi. Ta hứa sẽ không làm muội đau đâu. Hà hà.
– Đừng hòng, bọn khốn kiếp.
Dứt lời nàng lao vút lên phía trước, tấn công một tên, nhưng nàng vừa đưa tay ra đánh một trưởng thì hắn cũng đưa tay ra đỡ lấy chưởng lực đó, hai người bắn ra xa. Linh San vẫn bị kẹp ở giữa. Tên phía sau thấy vậy lao lên tấn công nàng, võ công của Linh San không phải loại tầm thường, nàng chống trả rất quyết liệt, nhưng thân gái lại một mình đánh với hai tên nam nhân, Linh San đuối dần, chỉ sau một lúc, nàng đã bị chúng điểm huyệt khống chế.
Thì ra Linh San đã lọt vào mắt của hai tên yêu râu xanh, chúng đã lẽo đẽo bám theo nàng từ rất lâu rồi mà nàng không hay biết. Khi nàng vô tình đi vào ngõ hẹp chính là thời cơ để bọn chúng ra tay. Linh San bị điểm huyệt, không sao nhúc nhích được, nàng lo lắng vô cùng, không biết chúng sẽ giở trò gì với nàng đây. Nàng hoảng sợ nói lớn:
– Thả ta ra lũ khốn kiếp, cha ta là Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, nếu biết được ông sẽ không tha cho các ngươi đ…â…u…ư…ứ..ứ.
Nàng chưa kịp nói hêt câu thì bọn chúng đã nhét ngay một chiếc giẻ vào miệng nàng khiên nàng không sao nói được nữa. Sau đó bọn chúng bắt đầu vuốt ve cơ thể nàng, sờ soạng những vùng nhạy cảm của người phụ nữ. Linh San run bắn người, nhưng nàng không sao cử động được, thân thể ngọc ngà của nàng chưa từng bị nam nhân nào sờ qua, nay bị bọn chúng làm nhục một cách sỗ sàng khiến nàng uất ức vô cùn, nhưng nàng không sao nói được do miệng nàng đã bị bọn chúng dùng miệng bịt kín. Thấy bị vướng víu, bọn chúng thay nhau lột sạch quân áo của Linh San ra một cách sỗ sàng, tức thì tấm thân vệ nữ của nàng hiện ra mờ mờ ảo ảo trong dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Bọn chúng như nín thở trước thân hình của nàng, chúng đã từng hãm hiếp rất nhiều thôn nữ, gái quê… nhưng chưa ai có được thân hình hoàn hảo, trắng muốt và mịn màng như của Linh San cả. Bọn chúng lao vào nàng, mỗi tên một bên vú của Linh San, bú mút nhiệt tình, chúng còn lấy lưỡi đánh lên hai đầu vú khiến nó đỏ bừng lên. Bốn bàn tay chu du khắp cơ thể nàng, lúc thì bóp mông, lúc thì sờ ***. Lưỡi chúng như tắm cho cơ thể của Linh San, khiến nàng thấy nhột nhạt, nhơ nhớp và khó chịu vô cùng. Hôn hít cơ thể nàng chán chê, chúng vội vàng cởi quần áo của mình ra, hai con cặc chĩa lên hiên ngang hùng dũng, dưới ánh trăng mờ ảo, Linh San choáng ngợp, nàng chưa từng nhìn thấy cặc bao giờ, nhưng trong ý nghĩ của nàng, nó chỉ bé xíu thôi, thật không ngờ, thực tế lại to và phũ phàng đến vậy.
Bọn chúng cười hề hề rồi lao vào Linh San, một trước, một sau, một hôn lên ngực nàng, một hôn lên gáy nàng, một bàn tay nữa bóp mạnh bộ mông to tròn của nàng, trong khi một bàn tay khác úp lên mu *** nàng và xoa xoa mạnh bạo, một ngón tay chọc chọc vào khẽ rãnh suối tiên của nàng và ngoáy ngoáy sâu vào trong đó. Nhưng do âm đạo của Linh San còn khô ran, nên ngón tay của hắn chọc vào rất khó khăn. Hắn đứng dậy, lột bỏ chiếc giẻ đang bịt miệng nàng ra và trám kín bằng miệng hắn. Hắn lùa lưỡi vào miệng Linh San và nút lấy lưỡi nàng, Linh San không sao cử động được, do huyệt đạo chưa được giải, nàng chỉ còn cách dùng lưỡi của mình đẩy lưỡi của hắn ra. Nàng càng cố đẩy ra thì hắn lại càng cố nhét vào như vậy, vô tình Linh San lại như đang đấu lưỡi với hắn. Điều đó càng làm hắn sướng rên. Bàn tay hắn lại chộp lấy vú nàng và bóp mạnh. Con cắc hắn cứ cạ cạ vào đùi nàng khiến Linh San thấy ngứa ngáy vô cùng. Cơ thể nàng đang chống lại lý trí của nàng trước những kích thích của hai tên dâm tặc. Tên phía sau đã vòng ra phía trước, quỳ xuống giữa hai đùi nàng, hắn dùng tay vạch hai mép âm hộ nàng ra và dùng lưỡi vét mạnh một đường vào đó, đến đây thì âm hộ nàng tuôn ra một dòng dâm thủy. Hắn thích thú và đã kích thích được người đẹp , hắn há miệng nuốt sạch chỗ dâm thủy đó của nàng vào. Bên trên Linh san đã không còn chống cự tên kia nữa, miệng nàng buông lơi, để mặc cho hắn tha hồ nút lưỡi nàng, cơ thể nàng mềm nhũn. Huyệt đạo nàng đã tự giải từ khi nào. Lúc này, Linh San hoàn toàn có thể thoát thân, nhưng cơn ham muốn nhục dục lại đang ùn ùn kéo đến khiến cho nàng không sao cưỡng lại được. Không biết từ khi nào nàng há miệng ra nút lại lưỡi của tên kia, hai chân nàng dang rộng ra cho lưỡi tên bên dưới vét vào sâu hơn. Linh San cắn môi đến bật máu để không phát ra tiếng rên vì những cú vét lưỡi của hắn. Hai tay nàng ôm lấy đầu hắn, nhét chặt vào háng mình đến như muốn ngộp thở. Tên bên trên nút lưỡi nàng một hồi, không thể chờ lâu hơn được nữa, hắn gạt tên đang liếm *** nàng ra và đẩy nàng vào tường, nhấc một chân của Linh San lên, kê đầu cặc hắn vào cửa mình của nàng. Linh San vừa hồi hộp vừa run, nàng nhắm mắt chờ đợi…Bỗng “hự…hự” một tiếng, tên kia đang chuẩn bị cho một màn bẻ khóa động đào, chỉ còn thiếu một cú nhấp nữa là xong trong khi con mồi đang sẵn sàng chờ đợi thì từ rất xa hai viên đá nhỏ bắn thẳng vào đầu hai tên dâm tặc với uy lực kinh hồn làm cho bọn chúng ngã vật xuống đất. Linh San tỉnh người, cơn ham muốn biết ngay mất. Nàng nhao tới vớ lấy đống quần áo che lấy cơ thể. Hai tên kia chồm dậy, chúng nhìn quanh, không thấy ai cả, bực mình vì bị phá đám, một tên hét lớn:
– Tên khốn kiếp nào dám phá hỏng cuộc vui của ông nội ngươi đấy.
– Hai tên không kiếp các ngươi, mang tiếng danh môn chánh phái, mà lại đi bắt cóc hiếp dâm con gái nhà lành, các ngươi chán sống rồi hả. Khôn hồn thì hãy cút ngay, nếu để ta gặp lại, ta sẽ tiệt đường sinh sản của các gươi đấy.?. – Một giọng nói văng vẳng vang lên, vừa xa và vừa gần.
Hai tên đó nhìn nhau, chúng biết người này võ công nhất định rất cao cường, hai tên vơ vội quần áo vào và chạy mất tiêu, bỏ mặc Linh San ở đó với ánh mắt đầy tiếc nuối. bóng chúng khuất rồi, Linh San mới lên tiếng:
– Đa tạ tiền bối đã cứu nguy, xin cho biết danh tính.
– Cô nương không cần biết ta là ai, cô nương hãy trở về nhà đi, và nhớ đừng đi chơi khuya một mình nữa là được.
Linh San mặc quần áo vào người, chỉ một chút nữa là nàng hết đời con gái rồi, càng nghĩ càng giận Lệnh Hồ Xung. Trong khi đó, hai tên kia đi được một đoạn, một tên làu bàu:
– Chỉ một chút thôi là chơi được con nhỏ đó rồi, chỉ tại tên khốn đó phá đám. Tính đi đâu bây giờ đây đại ca
– Còn đi đâu nữa, đến Thụy niên hoa chơi gái cho hết bức xúc chứ sao.
“Rầm” tiếng đập bàn vang lên kèm theo một tiếng hằn học khó chịu của hai tên đó. Trông qua thì có vẻ như đây là đệ tử của phái Thanh Thành:
– Bà chủ đâu? – Tới đây, tới đây. Hai vị quan nhân, hai người cần gì ạ
– Bà nói xem, chúng ta đã tới đây lâu rồi, không thấy cô nương xinh đẹp nào hết, bà cầm tiên ta đưa rồi, thật là không thỏa đáng, có tin ta sẽ phá nát nơi này của bà không hả?
– Đừng, đừng Xảo nhi qua đây, hai vị ngắm cô gái này có được không vậy.
– Nhan sắc thật tầm thường, cút đi. – Một tên giọng bực bội.
– Đại gia, ngài đừng bực bội, tôi sẽ dẫn ngài đi tìm Liễu Hồng, Liễu Hồng đang ở ngay đây, không thì Liễu Nhi cũng được bọn họ đều rất đẹp, là hoa khôi của quán chúng tôi đó.
Ánh mắt chúng hướng lên trên lầu hai, bỏ qua những lời nói của Tú bà và hướng về một cô gái đang đi xuống, đó chính là cô nàng Đông Phương Bất Bại, vừa nhìn thấy nàng, con cu chúng đã lại dựng đứng như cột buồm, nàng còn đẹp và mặn mà hơn cả cô gái mà chúng bắt được ban nãy.
– Đại sư ca, đại sư ca, mau nhìn xem. – Lục hầu nhi lên tiếng.
– Nhìn cái gì cơ chứ.
Lệnh Hồ Xung ngước mắt lên và cũng nhìn thấy Đông Phương, chàng cũng ngỡ ngàng vì nhan sắc của nàng. Hai tên kia thì khỏi nói, ngây người ra, một tên lao vút tới nắm lấy tay nàng, nhưng Đông Phương nhanh chóng rụt tay lại, xoay người né tránh và nói:
– Thôi đi, hôm nay ta mệt rồi, để lần sau nhé. – Rồi quay lưng đi thẳng.
– Nàng thú vị thật, trước giờ chưa có ai thoát khỏi tay ta cả. Xem ra nàng không muốn sống nữa rồi. Nhân Hào, đuổi theo. – Người có tên là Nhân Hào hô rõ một tiếng rồi đi theo sư huynh của hắn.
– Đi thôi. – Lệnh Hồ Xung lên tiếng
– Đi Đâu? – Lục Hầu nhi ngây thơ hỏi.
– Cứu cô nương đó.
Cả bốn người đuổi theo Đông Phương với hai mục đích khác nhau, một cặp thì bắt để chiếm đoạt nàng, cặp còn lại thì định anh hùng cứu mỹ nhân. Đúng lúc đó Linh San đi qua và gặp họ. Nàng chỉ kịp nhìn thấy cặp Lệnh Hồ Xung, Linh San có gọi lớn nhưng họ không nghe thấy, thấy vậy nàng liền đuổi theo. Đông Phương đi vào một con phố nhỏ, đêm khuya không một bóng người, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc, nàng biết hai tên chó dâm đang đuổi theo mình, nàng định bụng sẽ thử xem khả năng giường chiếu của hai tên này đến đâu. Thỏa mãn xong sẽ tiễn chúng về với tổ tiên ngay lập tức. Đông Phương đứng lại, nàng đang chờ bọn chúng lên. Cả hai định lao lên thì có một giọng nói phía sau vang lên:
– Sư phụ thường dạy bảo bọn ta, ra ngoài hành tẩu giang hồ thì phải cần quen biết các anh hùng hào kiệt trên giang hồ. Đệ có biết trên giang hồ gần đây vị anh hùng thiếu niên nổi tiếng nhất không hả?. – Tiếng nói đó là của Lệnh Hồ Xung
– Đại sư ca, đệ thực sự không nghĩ ra, là ai vây?
– Đúng là kiến thức nông cạn, đương nhiên là Thanh Thành tứ tú, đại danh lừng lẫy rồi. Đệ có biết tại sao bọn họ lại được gọi là Thanh Thành tứ tú không?
– Đại sư ca, cái này đệ lại càng không biết rồi, mong huynh chỉ giáo.
– Không biết chứ gì, bởi vì bọn họ không phải là người, mà là cầm thú.
– Lý nào là vậy, ngươi là ai, khốn kiếp, tại sao lại sỉ nhục Thanh Thành tứ tú bọn ta? – Nhân Hào lên tiếng.
– Nói đúng lắm, tại hạ Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn
– Ta cứ ngỡ à ai, hóa ra là đại đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung à, phái Thanh Thành của chúng ta với phái Hoa Sơn của các người, nước sông không phạm nước giếng, tại sao các ngươi dám buông lời sỉ nhục Thanh Thành tứ tú bọn ta.
– Ta sỉ nhục các ngươi? Lục Hầu Nhi, ta sỉ nhục bọn họ à?
– Tuyệt đối không có? ^^
– Đúng vậy, hai vị đây nhìn ngang nhìn dọc, cũng vô cùng giống thú đội lốt người, ta nói các người là Thanh thành tứ thú có sai chỗ nào đâu chứ? Ha ha ha
– Lệnh Hồ Xung, ngươi còn dám ăn nói ngông cuồng, đừng trách bổn đại gia không khách khí.
– Ấy, tuyệt đối đừng khách khí với ta, ta đây sợ nhất là người khác khách khí đó.
– Đừng phí lời với hắn, cho hắn nếm thử Tùng Phong kiếm pháp của Thanh Thành phái bọn ta.
Dứt lời, cả bốn người thanh niên cùng rút kiếm, lao vào nhau đâm chém loạn xạ, tiếng kiếm va chạm nhau vang cả một góc trời. Đông Phương lặng lẽ quay lại nhìn, bất chợt nàng thấy chàng thanh niên tên Lệnh Hồ Xung thật tuấn tú, lại có một chút gì đó rất phong nhã, còn ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, thực chất chàng không biết rằng chàng vừa cứu hai tên khốn kia chứ không phải là nàng. Đánh nhau một lúc, Lệnh Hồ Xung dùng kiếm pháp của phái Hoa Sơn đánh cho bọn Thanh Thành tứ tú văng ra cả chục thước. Sau khi đánh bại bọn chúng, chàng còn buông lời nhạo báng khiến bọn chúng vô cùng tức giận, hai tên khốn đó đứng dậy, cầm hai quả pháo ném về phía Lệnh Hồ Xung, chàng hoảng hốt chạy như bay về phía Đông Phương, ôm chầm lấy nàng rồi ngã xuống, đúng lúc quả pháo phát nổ, may mà không có ai bị thương. Lệnh Hồ Xung ôm Đông Phương ngã đè xuống nàng, không hiểu vô tình hay cố ý, một bàn tay chàng đã đặt lên ngực nàng, môi chàng thì chạm đúng vào vùng cổ trắng ngần của nàng, dù qua một lớp vải, nhưng Lệnh Hồ Xung cũng nhận ra đây là bộ ngực to tròn và rất mềm mại. Nhận ra sự thất thố của mình, chàng vội vàng đứng dậy rồi nâng Đông Phương lên và hỏi nàng “ Cô nương không sao chứ” Đông Phương mỉm cười lắc đầu. Đúng lúc đó, người lạ bịt mặt lao vút đến đạp bên nọ bay bên kia và đáp xuống giữa mọi người. Hai tên Thanh Thành phái thủ thế hỏi:
– Ngươi là ai?
– Tiểu bối vô liêm sỉ, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ta tới lại dám không hành lễ, lại còn dám hỏi ta là ai không muốn sống nữa sao?
– Đông Phương Bất Bại, sư huynh chúng ta không dây vào được đâu nhanh đi thôi.
– Là Đông Phương tiền bối, xin thứ lỗi cho vãn bối hoa mắt, xin cáo từ, đi