Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 59: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 59:

– Cha nghe xem, hình như là giọng của đại sư ca. Đúng rồi là đại sư ca. – Nói đoạn, nàng chạy theo hướng giọng nói vọng ra. Mọi người cũng đi theo. Vừa đi vừa gọi “Đại sư ca, đại sư ca…”
Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm nghe thấy tiếng gọi thì chạy ra:
– Sư phụ.
– Đại sư ca, đại sư ca, đúng là huynh rồi. – Nhạc Linh San chạy đến ôm trầm lấy chàng. Cả hai ôm nhau da diết. – Nhạc Linh San vui mừng nói trong nước mắt, chỉ có Nghi Lâm và Lâm Bình Chi là cảm thấy không vui, thậm chí có một chút hờn ghen ở trong lòng:
– Huynh biết không, muội cứ tưởng cả đời này sẽ không gặp lại huynh nữa. – Linh San vừa nói vừa lau nước mắt.
– Ngốc à, không sao đâu, chẳng phải ta vẫn bình an vô sự sao?
– Xung nhi/ Sư phụ
– Sao con lại ở đây?
– Sư phụ, lúc nãy bon con gặp Mộc Cao Phong bắt Lâm đại nhân của Cẩm Y Vệ, vốn bọn con muốn ra tay cứu ông ấy. Nhưng Mộc Cao Phong ra tay quá nặng…
Lâm Bình Chi nghe vậy giật mình chạy vào bên trong, luôn miệng gọi “Cha, mẹ”. Lệnh Hồ Xung đang ngơ ngác thì Linh San lên tiếng:

– Hắn chính là con trai của Lâm Đại Nhân đó. Bây giờ cha đã nhận hắn làm đồ đệ rồi.

Lâm Bình Chi ôm thi thể cha mẹ kêu gào thảm thiết, mọi người phải động viên mãi, hắn mới bình tâm trở lại và chôn cất họ rồi nghỉ lại quán trọ, sáng sớm hôm sau họ trở về phái Hoa Sơn. Nhạc Bất Quần phái Lao Đức Nặc đưa Nghi Lâm đi gặp Định Giật sư thái, trả cô về cho phái Hằng Sơn. Sau đó tất cả bọn họ trở về phái Hoa Sơn. Trên đường đi, mọi sự bình an, không có bất cứ một sự bất trắc nào xảy ra.

Tại Hoa Sơn phái, Lâm Bình Chi ra mắt Nhạc phu nhân cũng như làm lễ gia nhập môn quy với tất cả các sư huynh đệ trong sự hài lòng của tất cả mọi người. Đồng thời sai Lệnh Hồ Xung đọc môn quy cho Lâm Bình Chi nghe, sau khi đọc xong Nhạc Bất Quần lên tiếng:
– Được rồi Xung nhi, môn quy bổn giáo con thuộc rất tốt, nhưng lần này xuống núi, con vi phạm bao nhiêu điều môn quy rồi?
Lệnh Hồ Xung biết sư phụ nhất định sẽ trừng phạt mình, không nói thêm câu gì, mặt buồn rầu quỳ xuống nhận lỗi:
– Sư phụ, đệ tử biết lỗi rồi, đệ tử không nghe lời sư phụ và sư nương dạy bảo phạm phải điều luật thứ sáu, tự cao tự đại, đắc tội với đồng đạo, giết chết La Nhân kiệt của phái Thanh Thành trên Hồi Nhạn Lầu của phái Hành Sơn.
– Cha, cha biết mà, đại sư huynh làm như vậy vì bất đắc dĩ mà. – Linh San đứng ra bênh vực.
– Môn quy là môn quy, ở đâu ra nhiều bất đắc dĩ thế/ Nhưng…nhưng…
– La Nhân Kiệt nhân lúc con nguy nan mà sỉ nhục, con thà chết không phục, vốn đó là điều mà nam tử hán đại trượng phu nên làm. Nhưng tại sao con lại nói lời vô lễ với phái Hằng Sơn. Cái gì mà vừa gặp nico cược gì thua nấy, không lẽ ngay cả vi sư cũng sợ nico sao?
Lời nói đó của Nhạc Bất Quần nói ra khiến cho tất cả mọi người đều cười khúc khích, riêng Lệnh Hồ Xung thì không nói câu nào. Ông lại tiếp tục:

– Ăn nói hàm hồ thôi thì bỏ qua, vậy chuyện con dưỡng thương trong Quần Ngọc Uyển lại được Khúc Dương của Ma giáo cứu. Chuyện này con giải thích thế nào đây. / Con…
– Rõ ràng là thủ đoạn mua ơn bán nghĩa, chia rẽ người trong NNKP của Ma giáo. Lưu Chính Phong thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát con cũng tận mắt nhìn thấy. Nhưng chúng ta từ Hồ Nam về đến Hoa Sơn, trên đường đi, ta chưa hề nghe con lên án Ma giáo câu nào.
– Xung nhi, ta thấy người ta sau khi cứu con một mạng hình như tà chính trung gian con phan biệt quá ư hồ đồ rồi./ Con…
– Chuyện này là nhân tố quan trong liên quan đến tiền đồ của con sau này, không thể giải quyết qua loa ẩu tả được. Ta hỏi con thêm một câu nữa, sau này nếu con gặp lại người của Ma giáo, con có căm ghét như kẻ thù, đánh chết không tha hay không?
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.