Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 55: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 55:

– Huynh…huynh là…
– Cô không cần quan tâm ta là ai.
– Dù sao cũng cảm ơn huynh đã dùng châm để cứu tôi.
– Cái gì, cô nhìn thấy châm của ta. – Đông Phương gật đầu.

Vị đại hiệp đó cầm lấy tay nàng, vuốt mạnh một cái rồi bẻ vặn sang một bên làm nàng đau đớn, đại hiệp lên tiếng:

– Thật đúng là một nhân tài luyện võ, chỉ đáng tiếc lại là một nữ nhi.
– Nữ nhi thì sao chứ? – Thấy phận nữ nhi bị khinh thường, nàng tức giận phản kháng.
– Nữ nhi thì không được, cô không thể cùng ta lên Hắc Mộc Nhai dựng bá nghiệp thiên thu.
– Nếu vậy, tôi cũng có thể là một nam nhân. – Cô đừng đùa, đây không phải là chuyện một khắc, mà là chuyện của cả đời.
– Để là một kẻ mạnh, sau này không bị người ta ức hiếp nữa, tôi nguyện đóng giả là một nam nhân, cả đời có thể không cần quay về thân phận nữ nhi của mình.

Nghĩ ngợi một lúc, vị đại hiệp quay lại nói:

– Được, vậy ta sẽ thu nhận cô/ Cảm ơn huynh
– Bây giờ chúng ta sẽ lên Hắc Mộc Nhai chứ./ Được, chết rồi, còn tiểu muội muội của tôi. – Nàng giật mình hoảng hốt.

Hai người quay lại nơi Đông Phương đã giấu muội muội của kình, nhưng không thấy cô bé còn ở đó nữa. Đông Phương kêu gọi khắp nơi nhưng ngôi làng hoang tàng chỉ còn lại là một đống đổ nát, không một bóng người. Nàng chạy đi khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng và tin tức của tiểu muội mình.

– Đừng tìm nữa, tìm không ra đâu, trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được, ngược lại, kẻ yếu chỉ gây phiền phức cho kẻ mạnh, cô hãy nhớ rõ điều đó, ta hy vọng từ nay trở đi cô hãy quên cô bé đó đi, cô phải nhớ rằng cô mới chính là kẻ mạnh.

Đông Phương gạt nước mắt:

– Đúng, tôi chính là kẻ mạnh…

Sau đó hai người lên Hắc Mộc Nhai, và vị anh hùng kia đã dựng lên một Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng hùng mạnh và thanh thế, tiếc rằng bản thân ông lại bị Nhậm Ngã Hành dùng âm mưu thâm độc hèn hạ để hạ độc thủ và cướp ngôi giáo chủ, thân phận Đông Phương là nữ nhi từ đó trở đi mà cũng không một ai biết…

Đông Phương vẫn đang nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ, thì tiếng của tên thuộc hạ làm nàng giật mình, trở về với thực tại:
– Giáo chủ, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?
– Đi, chúng ta về Hắc Mộc Nhai.

Nàng cầm chạt túi thơm trong tay “Muội muội, thì ra muội còn sống, ta nhất định phải tìm ra muội…nhất định”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.