Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 48: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 48:

Phần 8: Bước ngoặt của Đông Phương giáo chủ.

Lúc này, trời đã tối khuya, tại ba ngôi mộ xuất hiện một người, đó chính là Đông Phương Bất Bại, nàng nhìn tấm bia mộ của Khúc Dương mà đau đớn:

– Không ngờ Khúc hữu sứ lại rơi vào kết cục như thế này. Xem ra võ lâm trung nguyên sắp xảy ra một trận gió tanh mưa máu rồi. Về Hắc Mộc Nhai thôi.

Đi được vài bước, nàng dẫm lên một vật gì đó mềm mềm, nhấc chân ra và nhặt nó lên, nàng phát hiện ra đó là một túi thơm, lau bụi đi Đông Phương ngạc nhiên vô cùng, những hoa văn thêu trên túi đó vô cùng quen thuộc đối với nàng. Nàng bần thần nhớ lại chuyện của nàng gần hai mươi năm về trước, biến cố đã làm thay đổi cả cuộc đời nàng…

Đông Phương lúc đó tên thật là Đông Phương Bạch, một cái nên vô cùng nữ tính và xinh đẹ y như con người của nàng vậy. Nàng cùng cha mẹ và em gái cùng với một cậu quý tử mới sinh sống hòa bình trong một ngôi nhà nhỏ, lúc đó nàng mới mười sáu tuổi. Triều đình dột nát, cướp bóc hành hoành một ngày, bọn cướp ập vào ngôi làng của nàng cướp bóc, chép giết người ra và thanh niên, cưỡng bức phụ nữ, tất cả người dân trong nàng chạy đi tán loạn, cả nhà nàng cũng cuống cuồng đi chạy loạn, trong lúc sơ xuất, em gái nàng chạy đuổi theo một con thỏ đi ra khỏi xe, Đông Phương chạy theo để kéo nàng lại trong khi bọn cướp đã cận kề, cha mẹ nàng do sợ chết đã bỏ lại hai chị em nàng rồi quất ngựa chạy mất, Đông Phương quay lại nhìn thấy xe của họ đã mất hút nơi cuối con dường trông khi nàng đã bị bọn chúng nhìn thấy và đuổi theo, nàng dẫn em chạy vào một ngõ bí mật, giấu cô bé ở đó, trong một chiếc vại và dặn dò phải ở lại đây chờ nàng quay lại đón, còn đưa cho nàng một túi thơm là bùa hộ mệnh và không được chạy đi đâu, sau khi cô bé gật đầu, nàng đậy một cái nắp lại che cho nó rồi chạy ra đánh lạc hướng lũ cướp.

Vừa thấy bóng nàng, bọn chúng hô hoán nhau đuổi theo, Đông Phương dùng hết sức, chạy mãi về phía rừng, nhưng phận đàn bà con gái, sức vóc không thể bằng mấy tên cướp cạn, vào đến giữa rừng, cạnh một hang động thì nàng bị bọn chúng bắt kịp, bủa vây xung quanh. Bọn lố nhố có cả chục tên, vây kín quanh nàng, cả đời chúng chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái trẻ và đẹp như vậy, mặc dù chúng đã gặp và hãm hiếp rất nhiều thôn nữ trong những ngôi làng mà chúng cướp bóc rồi.

Tên thủ lãnh khoái trá cười ha hả, hắn chạy đến bế thốc nàng lên mặc cho Đông Phương dãy nảy, chống cự, đánh thùm thụp vào lưng hắn, hắn đặt nàng vào một bãi cỏ trống ở ngay đó rồi hất hàm một cái, ngay lập tức, có bốn tên chạy tới giữ chặt tay chân nàng lại không cho dãy dụa, hắn không muốn con mồi của hắn sẽ chống cự làm hỏng cuộc vui mà hắn sắp hưởng, nhưng cũng không muốn điểm huyệt nàng vì nếu làm tình với một người bất động thì không khác gì một xác chết, và hắn không thích điều đó. Sau khi khống chế nàng nằm ngửa hắn lừ lừ đứng dậy, nhìn Đông Phương vặn vẹo người trong vô vọng, hắn khoái trí vô cùng.

Tên thủ lãnh đứng trước thân hình của Đông Phương. Hắn là tên cao lớn, to con, mạnh khỏe, dữ dằn nhất trong đám. Hắn nhìn ngắm Đông Phương mà phải thầm công nhận nàng là một người con gái tươi trẻ, xinh đẹp, sắc sảo nhất mà hắn từng gặp từ trước tới giờ. Hắn đã từng làm tình, hãm hiếp không biết bao nhiêu đàn bà con gái trước đó rồi, nhưng bây giờ hằn mới nhận ra là lần này hắn sẽ có một cuộc giao hoan với một nàng con gái nhan sắc tuyệt vời có một không hai trên dương gian này. Chỉ nghĩ vậy thôi mà con cu to lớn của hắn đã đổi lên to tướng như muốn nhảy ra khỏi quần rồi.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.