Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 45: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 45:

Mạc tiên sinh đi qua Phí Bân đối diện với Lưu Chính Phong và Khúc Dương, hai người cùng nhắm mắt chờ chết, bất ngờ, ông rút thanh đoản kiếm nhỏ giấu trong tay ra, quay ngược lại, một nhát chí mạng đâm thẳng vào tim Phí Bân, nhanh đến nỗi hắn không kịp phòng bị, thanh kiếm nhỏ găm thẳng vào buồng tim của hắn. Trong sự ngỡ nàng của mọi người. Phí Bân đổ gục xuống chết không nhắm mắt, thật đúng là gieo gió thì gặp bão, quả báo đến ngay tức thì. Mạc tiên sinh tiếp tục kéo nhị, đi mất, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lênh Hồ Xung nâng Nghi Lâm dậy, đến bên hai vị tiền bối. Khúc Dương lúc này lên tiếng:
– Lưu Hiền đệ, không phải đệ nói đại sư huynh của đệ luôn bất hòa với đệ sao? Tại sao vào thời điểm quan trọng, ông ấy lại ra tay tương cứu.
– Sư huynh đệ tính cách cô độc, khiến cho người ta khó mà lường trước được.
– Hai vị tiền bối, các vị không sao chứ? – Lệnh Hồ Xung lên tiếng hỏi han.
– Lệnh…Lệnh Hồ hiền điệt lúc nãy hai người ra tay tương cứu, hai người chúng ta bây giờ đã sắp xuống suối vàng, ở đây có một chuyện cần nói không biết cậu có đòng ý giúp bọn ta hay không? – Tiền bối, xin cứ nói.
– Ta và Lưu hiền đệ rất yêu âm luật, hai chúng ta dùng hết nội công bình sinh hợp tấu một khúc Tiếu Ngạo giang hồ, khúc nhạc này coi như là cổ nhân không có sau chẳng còn ai. Khúc nhạc này nếu như không thể lưu truyền trong giân gian thì thật là đáng tiếc, cho nên ta nhờ cậy Lệnh Hồ công tử đem khúc nhạc này của chúng ta lưu truyền trên thế gian.
– Hai vị tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ hết sức mà làm, quyết không phụ lòng hai vị.

Khúc Dương đem ra một cuốn sách và nói:

– Đây là bản hợp tấu của chúng ta, khúc nhạc tiếu Ngạo giang hồ, mong công tử có thể cất kỹ nó, đem khúc nhạc tuyệt thế này truyền lại cho đời, nếu gặp được người có duyên hiểu được nó. Thì hãy giao cho họ, hai chúng ta cảm kích bất tận. Nhưng mà công tử là đẹ tử danh môn chánh phái ta vốn không nên giao cho cậu, e rằng sẽ gây cho cậu nhiều phiền phức, như tình huống nguy cấp hôm nay. Nhưng không còn ai khác có thể tin tưởng, đành phải làm khó công tử vậy. Lệnh Hồ công tử, xin nhận của hai chúng ta một lạy.
– Hai vị tiền bối, xin đừng như vậy, tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm được.
– Lưu hiền đệ, hôm nay tâm nguyện của chúng ta đã hoàn thành, có thể lên đường rồi.
– Khúc đại ca, xuống dưới đó, hy vọng vẫn có thể cùng huynh hợp tấu Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Hai người cùng cất tiếng cười ha hả giòn tan, sảng khoái bất tận, tiếng cười của họ tan vào không gian, vang vọng khắp núi rừng, lúc tiếng cười của họ dứt, cũng là lúc họ trút hơi thở cuối cùng, trở về với cõi vĩnh hằng, xa lìa nhân thế. Không chút lo ưu phiền muộn. Lệnh Hồ Xung ngồi giữa thi thể hai người và tự thề với lòng mình, nhất định sẽ đem khúc nhạc Tiêu ngạo giang hồ của họ lưu truyền thiên cổ.

Cùng lúc đó, Băng Tâm phu nhân chạy tìm đến nơi, nhưng đã quá muộn, nàng đứng nhìn thi thể họ, hai người đàn ông mà nàng yêu thương nhất trên đời đã ra đi mà không khỏi rụng rời. Đau khổ tột cùng, Băng tâm chạy đến bên xác hai người than khóc thảm thiết. Lệnh Hồ Xung và Nghi lâm không dám an ủi nàng vì hộ hiểu nỗi đau mà nàng phải chịu là quá lớn. Băng Tâm nhớ lại nhưng hy sinh của mình hóa ra vẫn không cứu vãn được tình thế mà còn gây cho nàng những vết nhục không thể nào tẩy rửa…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.