Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 43: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 43:

Tiếng cười chưa dứt khỏi miệng thì Nhạc Bất Quần đã xuất hiện:
– Dư quán chủ, xin dừng bước?
– Nhìn xem, người dẫn đường đã tới rồi, Nhạc chưởng môn có gì chỉ giáo?
– Vợ chồng Lâm Chấn Nam, song thân của Lâm Bình Tri tiểu đồ mà tại hạ vừa thu nhận đã bị kẻ gian bắt giữ, nay không biết đi đâu, mong dư quán chủ rộng lòng cho biết.
– Được, ta cho ông biết.
Vừa nói xong, Dư Thương Hải rút kiếm ra lao thẳng về hướng Nhạc Bất Quần, ngay lập tức, Nhạc Bất Quần cũng rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đôi tranh cả trăm hiệp, tung hết cả tuyệt kỹ ra giao đấu với nhau, đệ tử hai bên nín thở đứng nhìn. Căn bản Dư thương Hải võ công không cao bằng Nhạc Bất Quần nên bị đánh bại nhanh chóng. Thổ huyết ra miệng. Lục Hầu Nhi khoái trí nói:
– Dư Thương Hải, lần này ông biết sự lợi hại từ Tử Hà Thần Công của sư phụ ta rồi chứ?
– Dư quán chủ, chỉ cần ông chịu thả vợ chồng Lâm thị, ta có thể tha cho ông, đợi sau này Lâm Bình Tri học thành tài, sẽ tìm ông để trả thù. Không biết ý ông thế nào?
Biết không thể làm gì được, xem ra cũng không thể giữ hai vợ chộng Lâm thị lại, Dư Thương Hải đang định lên tiếng nói ra nơi giam giữ vợ chồng Lâm Chấn Nam thì đồ đệ của hắn chạy đến:

– Sư phụ…không hay rồi, vợ chồng Lâm thị bị Mộc Cao Phong bắt đi rồi, còn hại chết rất nhiều huynh đệ của ta nữa.
– Cái gì, ngươi nói cha mẹ ta… – Lâm Bình Tri chạy đến túm cổ áo hắn tra khảo, Nhưng Nhạc Bất Quần chạy đến can lại
– Bình Nhi, cứu người quan trọng, chúng ta mau đi ngăn lại. Đi

Sau đó ông kéo phái Hoa Sơn chạy theo hướng Mộc Cao Phong, bỏ mặc Dư Thương Hải với sự uất ức lên đến tận cổ.
Lúc này, Lệnh Hồ Xung và Nghi lâm đang dạo bước ở trong rừng, thì bỗng nghe đâu tiếng nhạc vào tai làm cho hai người thấy tò mò, tiếng nhạc do hai người tấu khúc, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, vô cùng sâu lắng và truyền cảm. Lệnh Hồ Xung nghe mà vô cùng khoan khoái, chàng nói:
– Tiếng nhạc này giống như cô dâu xuất giá vậy, thật là hay quá. Một người muốn đem cả cuộc đời minh giao cho người mà mình yêu, đương nhiên là hạnh phúc lắm.
– Vậy..Lệnh Hồ sư huynh, muội có thể đem cả cuộc đời muội giao cho huynh không?
– Không được – Lệnh Hồ Xung giật mình.
– Tại sao?
– Vì muội không yêu ta, ta cũng không yêu muội, chúng ta hôm qua chỉ là để giải tỏa cảm xúc cho nhau thôi, muội hiểu không?
– Muội hiểu… – Nghi lâm nói mà mặt buồn rười rượi, nàng đã yêu Lệnh Hồ Xung thật lòng mất rồi, chứ không chỉ đơn thuần là cảm xúc xác thịt.
– Lệnh hồ sư huynh, sao âm thanh càng lúc càng lớn vậy?
– Chúng ta đi xem thử?

Hai người dẫn nhau lần theo phía phát ra âm thanh ngây ngất lòng người đó, đến một bãi cỏ trống, hai người nhìn thấy Khúc Dương và Lưu Chính Phong, Lệnh Hồ Xung nhận ra đó là ân nhân của mình còn Nghi Lâm biết người kia chính là Lưu Chính Phong, một người đánh đàn, một người thổi tiều, tâm hồn thật sảng khoái, quên hết mọi sự trắng đen thị phi trong giang hồ, thả hồn vào âm nhạc. Tấu song bản nhạc, Khúc Dương khoái trí lên tiếng:
– Trước đây lúc Kê Khang bị hành hình, dạo đàn than thở, từ đó Khúc Quảng Lăng Tán của y trở thành tuyệt khúc, nhưng dù khúc nhạc này có tinh diệu tuyệt luân đến đâu, so với khúc nhạc hai chúng ta hợp tấu vẫn còn kém xa lắm. Nhưng mà bây giờ xem ra, tâm trạng của đệ và ta lại giống Kê Khang lúc ấy. Lưu hiền đệ, hôm nay với hai chúng ta, đại hạn đã đến, chúng ta sắp xuống suối vàng rồi, đệ có sợ không?
– Đời người ai mà không chết, tiểu đệ có thể cùng Khúc đại ca tấu xong khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ này, đời này đã không còn hối tiếc nữa. Đáng tiếc, trên giang hồ này sẽ không còn khúc cầm tiêu này nữa.
– Đệ không cần phải buồn chán hay suy nghĩ quá nhiều, Khúc Tiếu Ngạo Giang hồ của chúng ta hợp tấu sau này nếu có người có thể giúp nó lưu truyền vĩnh cửu, thành khúc nhạc có một không hai, thì ta còn mong chờ gì nữa.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.