Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 42: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 42:

Dứt lời, hắn và Phí Bân lao vào đánh nhau, chỉ một chiêu, tên đệ tử đó đã bị Phí Bân dùng kiếm đâm thẳng vào yết hầu lăn ra tắt thở. Lưu phu nhân kêu lên thất thanh:
– Vi Nghĩa, Vi nghĩa…
Lưu Chính Phong chạy đến ôm hắn dậy, nhưng không cứu kịp nữa, hắn đã lăn ra tắt thở. Quá tức giận, ông ném một chiếc ghế đẩu vào hắn, Phí Bân đánh một chưởng, chiếc ghế vỡ vụn ra, nhưng cổ hắn đã bị Lưu Chính Phong bóp chặt, cờ lệnh cũng bị ông cướp khỏi tay từ khi nào. Đủ thấy trình độ võ công của Lưu Chính Phong là vô cùng thượng thừa. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, không ai dám manh động. Đúng lúc đó, một tên nữa ôm con trai của ông đến buông lời đe dọa:
– Lưu Chính Phong, đừng làm bậy. Bằng không kẻ lớn người nhỏ của nhà ngươi đều phải xuống suối vàng. – Trong khi đưa trẻ vẫn luôn miệng gọi tên cha.
– Tên họ Đinh kia, người nào làm người nấy chịu, sao ngươi lại bắt cả nhà người ta làm con tin. – Định Giật sư thái bất bình lên tiếng.
– Lưu chính phong đã gia nhập Ma Giáo, hắn há chẳng phải bắt Phí sư đệ của ta làm con tin sao?

– Ta không bắt cóc ai cả, ta chỉ mong Tả minh chủ đồng ý cho cả nhà ta quy ẩn, tại sao chỉ có nguyện vọng đó thôi, các người cũng không cho ta toại nguyện.
– Tuyệt đối không được, nếu làm như vậy, người trên giang hồ há chẳng phải chê cười phái Tung Sơn của ta chịu sự uy hiếp của Lưu Chính Phong hay sao? Mau thả Phí sư đệ ra, nếu không đứng trách ta ra tay vô tình.

Đúng lúc hắn rút kiếm nhắm hướng Băng Tâm đâm thẳng thì một bóng người bay vút vào trong, chỉ bằng hai ngón tay đa kẹp chặt thanh kiếm ở ngay trước yết hầu nàng, cứu thoát Băng Tâm khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Người này không ai Khác chính là Khúc Dương, ông đã lao vào cứu nàng đúng như lời hứa đêm qua. Lưu Chính Phong thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng lúc đó, Phí Bân thừa cơ hội, thoát ra và đánh lén Lưu CHính Phong một chưởng khiến ông bị thương khá nặng. Khúc Dương lao vút đến, một chưởng đánh hắn văng ra xa. Tên Phi Bân bị văng ra, ngã vào người Đinh sư huynh của hắn. Khúc Dương bất bình lên tiếng:
– Ha ha ha, các người xem, các người có đức hạnh gì, ở đây lạm sát người vô tội, còn nói danh môn chính phái, thật là một lũ khốn kiếp.
– Ngươi là ai?
– Ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, đệ tử Ma giáo Khúc Dương
– Ha ha ha, ngươi đã đến rồi, cũng tốt, mọi người đã thấy rõ Lưu Chính Phong câu kết với người của Ma giáo như thế nào, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.
Vừa dứt lời, thì hai tên cùng hợp lực lao vào đánh nhau với Khúc Dương, cả ba người múa võ đấu trưởng lực suốt mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Bọn họ đấu chưởng lực với nhau tiếng nổ vang khắp cả sơn trang. Do quá nửa nội ực trong người Khúc Dương đã truyền cả cho Lệnh Hồ Xung, nên bây giờ ông không còn được như trước, chỉ một lúc sau là ông đã bị bọn chúng đánh cho văng vào tường, ngã ra. Sẵn đà, cả hai tên lao đến định kết liễu tính mạng Khúc Dương, thì ông phóng ra ba cây trâm về phía đó làm bọn chúng sợ hãi tránh xa, ngay lập tức, Khúc Dương đứng dậy, ôm Lưu Chính Phong chạy bay ra khỏi nóc nhà hướng về phía rừng sâu. Bọn người của Phái tung Sơn thấy vậy hô hào mọi người đuổi theo, bỏ mặc những người còn lại ở nhà. Dư Thương Hải cũng đi theo, Lâm Bình Tri thấy vây định đuổi theo nhưng Nhạc Bất Quân đã ngăn cản lại. Dư Thương Hải dẫn đồ đệ đi theo một hướng khác, nhưng không phải là đường về phái Thanh Thành. Đồ đệ hắn thấy vậy hỏi:
– Sư phụ, chúng ta không phải về Thanh Thành sao? Tại sao lại đi về hướng ngược lại?
– Nhạc Bất Quần này mưu kế thâm sâu, hắn thu nhận Lâm Bình Tri, sao lại dễ dàng tha cho chúng ta, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm chúng ta đòi người thôi.
– Sư phụ thật là cao minh, bọn chúng chắc không thể ngờ, sư phụ đã cho các sư huynh đệ nhốt hai vợ chồng hộ ở núi Thanh Thành rồi.
– Đưa chúng dạo quanh các ngọn núi, cho các đồ đệ của ta hưởng thụ phu nhân của Lâm Chấn Nam, không phải rất thú vị sao? Ha ha – Hắn khoái trá cười lớn.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.