Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 28: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 28:

– Sao lại có địa đạo ở đây – Đông phương ngạc nhiên
– Ây za, những nơi như thế này của chúng tôi, phu nhân các vị xông đến nhiều lắm vì muốn công việc làm ăn tiếp tục được cũng không thể trách được việc tạo một lối để cho đấng phu quân của họ chạy trốn. – Ả vừa nói vừa khúc khích cười.
– Được rồi, đi thôi, đi thôi…

Trong khi đó ở bên ngoài, Dư Thương Hải lúc này lao vào tấn công Lâm Bình Chi, hắn vội và đưa tay ra đở lại, phía sau Mộc Cao Phong đưa tay kia của hắn lên đỡ lại chưởng lực của Dư Thương Hải, Lâm Bình Chi vô tình trở thành vật trung gian chịu một lúc hai người nội lực cực mạnh khác nhau đi vào trong cơ thể:

– Mộc Cao Phong, ngươi hà cớ gì vì một tên tiểu tử thối làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa chúng ta?
– Không bảo vệ được tôn tử của mình, thì làm sao có thể đứng vững trên giang hồ đây. – Mộc Cao Phong vừa nói vừa phản đòn
– Tên tiểu tử này giết chết con trai ta, mối thù giết con có thể không báo sao? – Dư Thương Hải vừa nói vừa tức giận tấn công.

Hai nguồn nội lực gặp nhau, bất phân thắng bại vô tình làm cho người ở giữa là Lâm Bình Chi chịu đau đớn nhất, hắn bị hất tung hai chân lên trời, hai cánh tay thì không sao dứt ra được, cơ thể hắn giật giật như bị động kinh vậy. Nhưng cả hai nếu có một người dừng tay tức là sẽ lãnh trọn chưởng lực của người kia, nhẹ thì tàn phế mà nặng thì mất mạng như chơi. Dư Thương Hải lên tiếng:
– Ha ha, ngươi còn không dừng tay, tên tiểu tử thối này nhất định sẽ chết. – Người phải dừng tay nên là ngươi.- Mộc Cao Phong tiếp tuc truyền lực vào người Lâm Bình Tri còn mạnh hơn lúc nãy.
– Ngươi luôn miệng nói hắn là đồ đệ mình, vậy mà không dừng tay, ngươi vốn không quan tâm đến sự sống chết của hắn. Ngươi hoàn toàn không có ý tốt.

Lâm Bình Tri mặc dù rất đau đớn nhưng vẫn cố hét lớn:

– Mộc Lão tiền bối, tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, ông hãy mau dừng tay đi.
– Có dừng tay không? – Dư Thương Hải lại lên tiếng.
– Muốn ta dừng tay à, ngươi đừng hòng.

Hai người bọn chúng tiếp tục ra chưởng, Lâm Bình Chi hét lên đau đớn, cơ thể hắn tưởng chừng như sắp nổ tung, đúng lúc cái chết gần kề thì Nhạc Bất Quần cùng các đồ đệ xuất hiện, ông bay vào giữa, dùng một chưởng đánh văng cả hai người ra xa, nội lực được hóa giải, Lâm Bình Chi rơi xuống và được Nhạc Bất QUần ôm lấy, cả hai người kia không ai bị làm sao. Nhạc Bất Quân ra tay rất khéo để không làm cho ai bị thương mà vẫn cứu được Lâm Bình Chi.
– Dư quán chủ, Mộc huynh, hai vị vì một chuyện nhỏ mà lạm sát người vô tội, không cảm thấy có chút quá đáng sao?
Mộc Cao Phong không nói không rằng, chạy đến kéo Lâm Bình Chi đi, nhưng hắn đã cự tuyệt.
Hắn tức giận hỏi:
– Sao hả, không phải ngươi muốn báo thù sao? Ngươi đã bái ta làm sư phụ, vi sư nhất định sẽ đem toàn bộ võ công truyền thụ cho ngươi. – Hắn xuống nước.
– Nếu như ông thật lòng muốn nhận tôi làm đệ tử, thì vừa nãy ông đã không thể thấy chết mà không cứu. – Lâm Bình Chi uất ức nói.
– Lâm Bình Tri, ngươi nghĩ mình là cái thá gì, bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không nhận ngươi làm đệ tử nữa. – Dụ dỗ không được, hắn lật mặt tráo trở rồi tức giận bỏ đi.
– Lâm Bình Chi, ngươi đã bái sư không thành rồi, chi bằng đi theo ta? – Dư Thương Hải lên tiếng nhưng Nhạc Bất Quần đã ngăn lại.
– Dư quán chủ, nói đến vai vế, ông vẫn cao hơn hắn một bậc, luận về võ công ông cũng cao hơn hắn cả trăm ngàn lần, ông làm như vậy chẳng phải để cho người đời cười ông ỷ mạnh hiếp yếu sao?
– E rằng người bị cười chê là Nhạc trưởng môn đây.
– Lời này của Dư quán chủ sai rồi, sư phụ ta quang minh lỗi lạc, sao có thể bị người cười chê được. – Lao Đức Nặc bình tĩnh phản hồi.
– Ha ha ha, Quang minh lỗi lạc, các người đường đường là phái Hoa Sơn, nhưng môn quy rời rạc, dung túng môn hạ làm điều xằng bậy, đi khắp nơi thông dâm.
– Ông nói vậy là có ý gì?
– Ý gì à? Đại đồ đệ Lệnh Hồ Xung của quý phái đang phong lưu khoái hoạt trong phòng kia kìa, ông vào mà xem đi.
– Dư quán chủ, ta thấy ông lầm rồi, Nghi Lâm tiểu sư phụ đã nói tiểu đồ Lệnh Hồ Xung đã bị đồ đệ của ông giết rồi.
– Chết rồi à, hiện giờ hắn vẫn đang ở trong phòng đó chơi hoa thưởng nguyệt, đó mới là sự thật
– Ông…ông nói láo.
– Đại Hữu, vào trong xem/ Rõ, sư phụ.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.