Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh tức tốc thẳng hướng Hắc Mộc Nhai nhằm đuổi kịp xe ngựa chở Nghi Ngọc, Nghi Lâm và các đệ tử của Hằng Sơn. Toàn bộ bọn người Nghi Ngọc, Nghi Lâm bị trói tay, bịt miệng, họ bị nhốt vào hai chiếc xe ngựa. Đi được nửa đường đến Hắc Mộc Nhai thì Nhạc Bất Quần xuất hiện, hắn dùng tấm Hắc Mộc Lệnh, ra lệnh cho đám người bọn họ đổi hướng đưa đệ tử phái Hằng Sơn lên Hoa Sơn. Đám người tùy tòng áp tải bọn họ gồm 12 tên, chúng chia ra 6 người canh giữ một xe, do có Hắc Mộc Lệnh Nhạc Bất Quần đưa ra, bọn chúng không dám cãi mệnh, đổi hướng xe lên núi Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần nhanh chóng trở về Hoa Sơn trước để dự liệu. Trước khi đi, Nhạc Bất Quần còn cẩn thận dặn dò tên Hương chủ ở đó răng phải thật thần tốc, hơn nữa tuyệt đối giũ bí mật, và được phép giết tất cả những kẻ nào cản đường. Nhạc Bất Quần làm vậy chủ yếu để đổ mọi tội lỗi lên đầu NNTG, để sau này hắn có thể dễ bề thôn tính hơn.
Bọn Chúng đi cả ngày trời, tối đến chúng vào hẳn một sơn trang rộng lớn dọc đường để nghỉ ngơi. Do Trang chủ sơn trang trông bộ dạng tà ác của chúng, tỏ ý nghi ngại thì ngay lập tức chúng rút kiếm tàn sát toàn bộ gia nhân của Sơn trang, già trẻ lớn bé đều bị giết sạch, không chừa một ai. Chỉ một lát, cả sơn trang đã nhuộm đỏ mau tươi. Cảnh tượng thật hãi hùng. Ngay sau đó, đám người này thu dọn xác của bọn họ đào xuống một cái hố và chôn họ ở đó.
Nghi Ngọc và Nghi Lâm giỏi võ nhất trong đám, vì vậy bọn chúng nhốt riêng nàng ở một phòng, do tên Hưởng chủ và hai tên còn lại canh giữ. Còn những tỷ muội còn lại bị nhốt vào một phòng khác, do đám tên cuối canh giữ. Bọn chúng chọn nơi này làm nơi dừng chân tạm thời, hô sau sẽ lên đường sớm. Chỉ một nơi dừng chân tạm qua đêm mà bọn chúng sát hại toàn bộ người nhà sơn trang đó, âu thật là ác độc. Nghi Ngọc và Nghi Lâm đã tỉnh lại từ lâu, nhưng do bị trói chân tay và bịt miệng, nên hai người không nói được, chỉ ú ớ trong miệng. Ở bên ngoài hai tên kia ngồi nói chuyện với nhau:
– Này, thật không ngờ hai ni cô này không những giỏi võ mà nhan sắc lại đẹp tuyệt trần như vậy. Không thua gì Thánh cô của chúng ta.
– Còn phải nói, giá như họ không làm ni cô, ta nhất định sẽ cưới họ về làm vợ, cả ngày không cho mặc quần áo, ngày đêm vui vầy với họ. Ha ha ha.
Tên Hương chủ nghe vậy, nổi máu dâm dê lên, gọi hai tên kia lại gần, nói nhỏ:
– Các ngươi có thực sự muốn hưởng thụ hai tiểu ni cô xinh dẹp này không?
– Hương chủ nói gì lạ vậy, ai mà không muốn cơ chứ? – Cả hai tên hí hửng như bắt được vàng.
Thấy cả lũ bọn chúng cùng máu dâm dê như mình, hơn nữa, miếng thịt cừu non lại dâng đến tận miệng, nếu để ngày mai họ rơi vào tay Nhậm giáo chủ hoặc Nhạc Bất Quần thì coi như xong, không bao giờ chúng có thể nhìn thấy các nàng nữa. Nghĩ à làm, bọn chúng gọi nột ba tên kia tới, sau đó chúng đi lấy một thùng nước sạch, bỏ xuân dược mà chúng luôn mang theo bên người vào đó, rồi chia ra hai thùng nhỏ, hai tên đi vào hai phòng. Chúng lật lượt giật tấm vải bịt miệng Nghi Ngọc và Nghi Lâm ra rồi lên tiếng:
– Hai vị, tại hạ chỉ bắt buộc tuân mệnh người khác thôi, chứ hoàn toàn không muốn làm chuyện này, hai vị và những sư tỷ muội của các vị cả ngày đi đường mệt mỏi, có lẽ đã khát rồi. Hai vị mau uống chút nước cho đỡ mệt. – Hắn giả vờ tử tế.
– Ta không uống, các ngươi mau thả bọn ta ra. – Nghi Lâm cứng rắn.
– Nếu các vị không uống, thì bọn ta sẽ đổ đi vậy.
Nói xong, hắn toán cầm xô nước đứng dậy ra ngoài thì Nghi Ngọc lên tiếng:
– Khoan đã. – Nàng quay sang nhìn Nghi Lâm và lên tiếng: Nghi Lâm sư muội chúng ta phải giữ gìn sức khỏe, còn chờ Chưởng môn sư huynh đến cứu nữa. – Sau đó nàng nói với hắn: Chúng tôi uống nước.
Hắn nghe vậy thì mở cờ trong bụng, múc từng gáo nước đưa lên miệng Nghi Ngọc, nàng không chút nghi ngờ gì, hé cái miệng xinh xinh ra uống cạn gáo nước của hắn. Nghi Lâm tuy tức giận, nhưng thực sự nàng cũng khát lắm rồi, lại nghe Nghi Ngọc phân tích, nên nàng cũng há miệng ra uống nước của hắn. Hai người uống tới nửa sô nước mới thấy đã khát. Ở phòng kế bên cạnh, các tỷ muội kia cũng đã uống cạn thùng nước đó.
Sau khi cho hai nàng uống nước, hắn nở một nụ cười gian dâm khiến cả Nghi Ngọc và Nghi Lâm đều giật minh kinh hãi. Hắn từ từ đứng dậy theo dõi sự thay đổi của hai người. Cùng lúc đó, hai tên ở bên ngoài cũng mở cửa bước vào. Nghi Ngọc và Nghi lâm thấy nóng ran người, toàn thân vã mồ hôi, khó chịu vô cùng. Hai tay hai chân đang bị trói, nếu không có lẽ cả hai đã tự cởi quần áo ra cho mát rồi. Cánh cửa phòng được khép lại, cả ba tên cứ thế lần lượt cởi quần áo trước sự ngỡ ngàng của hai người. Cu dái bọn chúng thò ra dài thòng lọng. Có tên còn giật giật, lắc lư cu liên tục trông thật kinh tởm. Nghi Ngọc cả kinh, vậy là nàng đã mắc lừa bọn chúng rồi, chúng đã cho nàng uống thuốc kích dục để dễ bề hãm hiếm mà không vấp phải sự chống cự của nàng. Quả thực, thời gian có hạn, nếu như bọn chúng không bỏ thuốc mà cứ thế hãm hiếp, chắc chắn nàng sẽ chống cự. Và như vậy thì rất mất thời gian. Vì vậy, bọn chúng muốn các nàng tự động hợp tác, vừa sướng lại không phải vất vả. Nghi Ngọc quá nhẹ dạ nên dễ dàng chúng phải độc kế của bọn chúng.
Nghi Ngọc và Nghi Lâm lúc này khó chịu vô cùng, mồ hôi của hai người vã ra đã ướt hết cả áo rồi. Cơn ham muốn tìn dục cư tấn công mãnh liệt vào cơ thể hai nàng vậy, lồn của Nghi Ngọc và Nghi Lâm đã tiết ra nước nhờn làm ướt đẫm cả vùng hạ bộ. Cơn khao khát đang bùng cháy dữ dội trong người hai nàng. Vậy mà bọn chúng vẫn còn chưa chịu cởi trói cho hai nàng, bọn chúng muốn nàng thật ngấm thuốc, thật ngấm đòn. Có như vậy, đụ mới đã. Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, những tiếng cười dâm đang và của lũ khốn nạn và những tiếng rên đầy nhục cảm của mấy ni cô ở đó càng khiến hai nàng vô cùng khó chịu, vậy là bọn họ đã chịu chúng số phận với Nghi Ngọc và Nghi Lâm rồi.
Ở phòng bên cạnh, tất cả đã bị ngấm thuốc, sau khi được cởi trói, bọn họ nhanh chóng lột sạch quần áo của mình, rồi cứ một người bám lấy một tên ma giáo, lúc này đã trần truồng hoàn toàn, biến căn phòng trở thành chiến trường truy hoan của lũ dâm loạn. Cả chục cặp nam nữ tìm đến nhau trong điên loạn , chốc chốc lại thấy nam nhân đổi nữ nhân để tìm cảm giác mới mẻ trong truy hoan. Đây là phần thưởng sướng nhất mà bọn chúng được hưởng đêm nay. Dự kiến là một đêm thật dài, sẽ kéo tới tận sáng không thôi…
Cuối cùng, Nghi Ngọc và Nghi Lâm cũng được cởi trói, chỉ chờ có thế, cả hai không ai bảo ai, tự động cởi sạch quần áo của mình rồi lao vào đám nham nhân đó liền. Tác dụng của thuốc kích dục là quá mạnh, cộng với máu dâm có sẵn trong người, lại có ba con cặc cứng ngắc đang chĩa lên ời gọi, hỏi làm sao mà hai nàng có thể chịu được chứ. Ngay sau khi cởi quần áo, Nghi Lâm bị hai tên kia nhao tới, đè ngửa nàng ra liền, còn Nghi Ngọc không nói gì, lao thẳng vào tên Hương chủ đang ngồi trên ghế để vuốt ve con cặc của mình mà xọc xọc.
Nghi Lâm nằm ngửa ra nền nhà, dưới ảnh hưởng của thuốc, nàng lấy tay xe xe hột le ,tay còn lại đưa lên xoa vú, chỉ chờ có thế, một tên nhào tới gục đầu lên vú Nghi Lâm mà bú mút mà ngấu nghiến xoa bóp cặp vú của nàng cho nó biến thành đủ mọi hình dạng, tên còn lại cũng tức tốc banh chân Nghi Lâm dang xa úp mặt vào háng nàng mà xì xụp, uống cạn dâm thủy của nàng. Dưới ảnh hưởng của thuốc kích dục. Nghi Lâm nảy người uốn éo như con rắn, quằn quại và rên xiết liên hồi:
– Á…á…á…chết ta…chết ta rồi…ư…ư…ư…
Trong khi đó, Nghi Ngọc thì quấn chặt lấy gã Hương chủ đang ngồi trần truồng ở ghế, dơ cặc dái ra cho nàng bú liếm, Nghi Ngọc cúi đầu, thè lưỡi hớt giọt tinh khí rỉ ra ở quy đầu. Nàng há miệng ngậm đầu rùa, nún dần vào trong họng. Răng cắn nhẹ, cà lên thân cặc trong khi đầu nàng ngẩng lên, hụp xuống. Gã Hương chủ sung sướng la lớn vì hành động dâm đãng của nàng, hai tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trần trụi của nàng, một tay thi thoảng vòng xuống bóp nghiến lấy hai bầu vú no tròn của Nghi Ngọc.
Bú cặc hắn một hồi, Nghi Ngọc liền đứng dậy, quay lưng, dạng hai chân, ngồi vào lòng gã Hương chủ, kẹp cặc vào giữa hai đùi. Nàng cảm thấy cặc cọ vào mép lồn liền đưa tay xuống cầm cặc dẫn đến miệng lỗ lồn của mình rồi từ từ ngồi xuống. Âm hộ đẫm nước của nàng hé mở, từng chút từng chút nuốt trọn lấy dương vật to và dài của hắn. Nghi Ngọc ngả người ra phía sau, quay đầu đón nhận nụ hôn môi của hắn. Bàn tay trái hắn di chuyển từ đùi này sang đùi kia, lách vào giữa hai đùi, ngón tay lướt lên, kéo xuống dọc theo cửa động . Cùng lúc đó, bàn tay phải
vẫn tiếp tục kích thích hai nhũ hoa. Nghi Ngọc rùng mình, nhổm người lên, gục về phía trước, nhưng hắn ôm chặt, không để nàng rời khỏi vị trí cũ. Hắn ghì chặt, kéo lưng nàng sát vào ngực, trong lúc hai tay chia nhau xoa bóp phần ngực và moi móc mọi ngóc ngách phần hạ bộ. Nghi Ngọc rùng mình, khép hai đùi, kẹp chặt cặc lúc khoái cảm bùng nổ.
Lúc này Nghi Lâm đã chụp lấy con cặc của một tên mà nhai ngấu nghiến, mút chùn chụt vào miệng. Nàng thấy sung sướng kinh khủng khi hai gã đàn ông địt nàng cùng một lúc, người đang hì hục bú lồn nàng, người bú vú, còn trong miệng nàng thì đang ngậm con cặc dài hơn cả gang tay của một thằng, mặt của một gã bây giờ đang ướt nhem vì nước dâm của Nghi Lâm.
Được một lúc bọn họ thay đổi tư thế, một thằng dựa lưng vào tường con cặc chĩa cao như nòng pháo, Nghi Lâm ngậm cặc hắn liếm từ ngọn tới gốc ,tới hai hòn dái nàng nút vào miệng chùn chụt, tay nàng xục xục con cặc của hắn, còn tên kia thấy Nghi Lâm chổng mông bú cặc bạn mình từ phía sau, lồn nàng vun hai mép thịt dày cộp ra kính thích quá, hắn liền đưa con cu vào của lồn nàng thúc mạnh. Cái lồn bó chặt lấy con cặc của hắn làm hắn sướng quá rít lên từng chập.
– Trời ơi…sướng quá…cái lồn thật khít khao…ha ha ha
Hắn la lớn rồi địt cái nào cái nấy như trời giáng khiến cho Nghi Lâm bị từ sau đẩy tới, con cặc nàng đang ngậm đâm sâu tới cuống họng nàng theo mỗi cái nắc của tên kia, hai tay tên ở dưới xe xe cái núm vú của Nghi Lâm, nàng trườn lên cao con cặc của hắn rút ra khỏi lồn nàng sau đó, Nghi Lâm nằm lên người tên ở dưới, tay cầm lấy con cặc cương cứng nhét vào lồn , tướng nàng lom khom trườn lên xuống uốn éo lượn lẹo trông hấp dẫn vô cùng.
Nghi Ngọc quằn quại trên đùi gã Hương chủ, hưởng đợt cực khoái thứ hai. Thân hình mềm nhũn trong lúc ngây ngất say men tình khiến nàng trông đẹp hơn bao giờ hết. Hắn nâng Nghi Ngọc đứng dậy, bế nàng đặt lên chiếc giường trong phòng, để hai chân thõng xuống sàn nhà. Hắn cúi xuống hôn lên lồn nàng. Nghi Ngọc rên xiết “Á…á…á..” khi cái lưỡi của hắn vét sâu vào trong lồn nàng, tay nàng nắm chặt lấy đầu hắn mà dí mạnh vào đó, đầu nàng lắc quá lắc lại liên hồi, dâm thủy một lân nữa lại tiết ra dầm dề trên khuôn mặt của gã Hương chủ. Sau một màn liếm lồn chán chê, hắn nhấc hai chân nàng để lên vai. Đứng giữa hai chân Nghi Ngọc, tay cầm cặc rê lên cửa miệng hang còn dính đầy dâm khí để bôi trơn quy đầu. Với động tác nhẹ nhàng, thong thả, hắn đút cặc vào lồn. Khi đầu cặc lọt qua cửa ải một chút, hắn rút ra, rồi lại chui vào, cứ vậy qua lại vài lần, chừng một lúc sau cặc mới từ từ tiến sâu vào tận cùng cung cấm. Hắn muốn hưởng cái lồn khít khao của Nghi Ngọc nhiều lần, cốt yếu muốn nàng nhớ mãi cây gậy thịt của hắn.
Nhìn khuôn mặt hồng hào, mắt lim dim trong cơn ngây ngất gần như mê sảng của Nghi Ngọc,
cặc hắn như cứng thêm và muốn nổ tung. Gã Hương chủ phải ngưng ấn vào, rút ra, cố nghĩ lảng sang chuyện khác để kìm hãm việc xuất tinh sớm. Nghi Ngọc có một thân hình bốc lửa, một làn da trắng mịn, một bộ phận sinh dục tuyệt vời biết cách bóp, hút sạch tinh khí của người tình. Mặc dầu hắn cố gắng kéo dài cuộc chiến, nhưng chỉ một lúc sau là phải đầu hàng, phóng tinh trùng xối xả vào đầy lồn, nhiều đến nỗi trào ra ngoài mép lồn, chảy xuống nệm. Hắn nằm
trên bụng Nghi Ngọc cho tới lúc cặc thu nhỏ lại mới rút ra. Sự dâm đãng của nàng là quá sức tưởng tượng đới với hắn.
Gã Hương chủ vừa xuất tinh xong thì một tên đang địt Nghi Lâm liền rút cặc ra khỏi lồn nàng, nhường cho tên kia, hắn tiến lại chỗ Nghi Ngọc, hắn muốn địt cái lồn thứ hai trong đêm nay. Hắn gạt tên Hương củ đang thở phì phò xuống đất và ngồi xuông cạnh Nghi Ngọc, hắn chưa kịp làm gì thì đã bị Nghi Ngọc chồm lên, vít cổ hắn xuống mà bịt miệng hắn bằng đôi môi mềm mại, gợi cảm. Hắn sung sướng há miệng cho lưỡi nàng vào gặp lưỡi hắn. Nghi Ngọc ôm hắn, lật hắn nằm quay mặt lên trần nhà. Nàng chủ động để hai chân sang hai hông hắn ngồi xuống, để lồn ngoạm lấy con cặc cứng nhắc, nuốt trửng. Nghi Ngọc rướn người về phía trước, lùi lại đằng sau, nhịp nhàng như nàng đang cưỡi ngựa ngắm cảnh. Nàng đụ xuống, hắn đụ lên, được một lúc thì hắn cũng rên lớn, cơ thể giật giật liên hồi, chuẩn bị phóng tinh. Nghi Ngọc thấy vậy vồi rút con cu đó ra khỏi lồn nàng, nàng chộp con cặc hắn nhét vào miệng. Cặc hắn thọc sâu vào tận cổ họng, lông dái thọc vào cả lỗ mũi. Hắn phóng tinh khí vào trong cổ họng Nghi Ngọc rồi cuối cùng cũng nằm bất động trên giường. Ở góc tường Nghi Lâm cũng được tên kia xuất tinh xối xả vào lồn nàng. Cả ba gã đàn ông gục xuống, thở không ra hơi nữa. Cánh cửa phòng hé mở, thêm ba gã đàn ông nữa trần truồng bước vào với ba con cặc ướt nhẹp dâm thủy nhưng vẫn cương cứng. Bòn chúng vồ vào thân thể trần truồng của Nghi Lâm và Nghi Ngọc, có lẽ chúng đã chơi chán bên kia và sang bên này đổi khẩu vị. Bọn chúng cứ như vậy luân phiên thay đổi nhau hành hạ họ cho tới tận sáng….
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cưỡi ngựa chạy như bay về hướng Hắc Mộc Nhai, đi được nửa ngày thì họ bị chặn lại bởi Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng. Căn nguyên từ sau khi bị Điền Bá Quang lấy mất đời con giá, Lam Phượng Hoang cứ bám riết lấy hắn, ngày đêm bắt hắn phục vụ nhu cầu cầu của ả, Điền Bá Quang không còn cách nào khác, tối hôm đó hai người kéo nhau xuống núi, thuê một nhà khách trọ để hành lạc, nhờ vậy mà thoát khỏi đại nạn trên núi Hằng Sơn. Sau một đêm hành lạc, tờ mờ sáng, hai người định kéo nhau về thì gặp đoàn người Ma Giáo đi ra từ núi Hằng Sơn, đoán là co chuyện chẳng lành, bọn họ âm thầm bám theo, đến khi Nhạc Bất Quần xuất hiện thì hai người đã hiểu nguyên do. Nhưng vì sợ Tịch tà kiếm pháp của Nhạc Bất Quần nên không dám manh động, chỉ âm thầm theo dõi. Thấy đám người đó lôi toàn bộ đệ tử của Hàng Sơn đổi hướng lên Hoa Sơn thì Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang bàn nhau quay về tìm Lệnh Hồ Xung, thật may mắn khi họ gặp hai người đúng lúc. Nếu không, có lẽ Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đã chạy thẳng lên Hắc Mộc Nhai rồi.
Đám người kia sau khi vui vẻ với Nghi Ngọc, Nghi Lâm và các đệ tử phái Hằng Sơn một đêm tơi bời, đê mê, sáng sớm hôm sau bọn chúng đã lạnh lùng trói các nàng lại và áp tải đến chân núi Hoa Sơn. Vừa tới chân núi, Nhạc Bất Quần đã xuất hiện. Gã Hưởng chủ ngỏ ý đã hoàn thành nhiệm vụ, và muốn Nhạc Bất Quần cho xem Tịch tà kiếm pháp. Nhạc Bất Quần không nói gì chỉ khẽ mỉm cười rồi rút kiếm lướt qua một vòng, thân pháp hắn nhanh như chớp, khiến bọn chúng không kịp nhìn thấy gì thì mỗi tên đều đã bị một nhát kiếm cứa vào cổ, chết mà không kịp kêu lên một tiếng. Sau đó, Nhạc Bất Quần mở cửa xe, tống tất cả bọn họ vào một hang động ở gần đó, sau đó lấp đã xuống giấu kín bọn họ vào đó. Rồi mỉm cười đi lên Tư Quá Nhai.
Ở Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi cũng nhận được tin báo, Nhạc Bất Quần triệu tấp tất cả các Chưởng môn nhân của các phái kia thăm Tư Quá Nhai để học bí kíp thất truyền của môn phái họ. Lo sợ Nhạc Bất Quần sẽ không tha cho mình, bọn chúng âm thầm lên kế hoạch ám sát toàn bộ đám nhân sĩ võ lâm trong đó.
Nhóm người Lệnh Hồ Xung tới chân núi Hoa Sơn, bọn ho chia ra, Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang một cặp, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh một cặp đi tìm bọn họ. Họ chia ra làm hai hướng, bới tung cả chân núi Hoa Sơn lên, moi móc khắp các sơn động mà vẫn không tìm thấy gì. Điền Bá Quang mệt mỏi ngồi nghỉ ở góc núi cuối cùng, hắn đang than vãn thì bỗng dưng hắn khịt khịt mũi, quanh đây đầy mùi dâm khí và tinh dịch, không lẽ có cặp tình nhân nào đang hú hí quanh đây. Mũi của Điền Bá Quang rất tích. Hơn nữa cái mùi ngai ngái này ngày nào mà hắn chả ngửi vài lần nên nhận ra ngay. Hắn khịt mũi đi theo mùi hương đặc trưng này đến một hang động bị bịt kín đá, Lam Phượng Hoang lẽo đẽo đi theo sau tỏ vẻ ngạc nhiên. Điền Bá Quang vận công đánh một Chưởng, một viên đá bị hắn đánh vỡ vụn, hắn nhìn vào trong thì thấy Nghi Ngọc, Nghi Lâm và những người còn lại đang bị trói ở đó. Bọn họ nhìn thấy Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng thì vui mừng khôn xiết, cứ ú ớ trong miệng. Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang vội vàng khuân đất đá và cứu bọn họ ra. Thật may mắn khi đám tinh trùng và dâm khí của bọn họ vẫn vương vãi trên người của bọn họ, nhờ vậy mà Điền Bá Quang mới phát hiện ra và cứu họ.
Trong khi đó, trên Tư Quá Nhai, Nhạc Bất Quần đã triệu tập đầy đủ Chưởng môn nhân và đệ tử của các phái Hành Sơn, Thái Sơn, và cả Lục Bá cùng các đệ tử của Tung Sơn, do Tả Lãnh Thiền đã bị mù, không nhìn thấy gì nên không được mời đến:
– Thưa các vị, Tư Quá Nhai vốn là cấm địa của Hoa Sơn, nhưng không lâu trước bổn tọa đã vô tình phát hiện ra hang động này, và trong hang động bí mật này lại ẩn giấu tuyệt học đã bị thất truyền của các phái. Bổn tọa nhiều lần suy nghĩ thấy thực sự ám ảnh bản thân. Làm Chưởng môn phái Ngũ Nhạc thì không nên cất giữ những tuyệt học này làm của riêng. Nên bổn tọa quyết định mở hang động bí mật này. Bổn tọa tin rằng võ công của các vị sau này sẽ tiến thêm một bậc, xuất chúng vô cùng. Đợi khi thời cơ đến, chúng ta sẽ đoàn kết, tiêu diệt toàn bộ Ma giáo.
– Đa tạ Tổng Chưởng môn chí công vô tư. – Lục Bá lên tiếng nịnh bợ
– Đa tạ tổng Chưởng môn tác thành. – Ngọc Hinh Tử cũng a dua theo.
– Bổn tọa không làm trở ngại các vị tham quan nữa, mời.
Bọn họ sau đó lần lượt tiến vào hang động, nhìn nhức bức vẽ võ công ở trên đó, ai nấy xũng trầm trồ thán phục những võ công được khắc trên vách núi, thật là tuyệt diệu vô cùng, bọn chúng hí hửng với nhau, nếu học được những tuyệt kỹ này, Ma giáo bị tiêu diệt chỉ là một ngày không xa. Nhưng đúng lúc đó, liên tiếp những ám khí được phóng tới, nhắm thẳng vào những ngọn nến khiến nó bị tắt ngúm. Hang động tôi im, không nhìn thấy một cái gì. Nhạc Bất Quần giật mình lùi lại và nấp vào một tảng đá ở đó.
Một chút ánh sáng le lói được phát ra khi Tả Lãnh thiền rút thanh kiếm của mình ra tấn công vào Mạc Đại của phái Hành Sơn. Mạc Đại tiên sinh rút kiếm ra chống đỡ, nhưng chỉ đỡ được vài chiêu thì đã bị Tả Lãnh Thiền một kiếm đâm vào bụng, gục xuống ngay tại chỗ. Lâm Bình Chi lúc đó cũng xuất hiện, hắn rút kiếm ra chém tấn công đám đông, chiêu thức chính xác vô cùng. Đám nhân sĩ võ lâm kia rút kiếm ra chống đỡ, nhưng do quá tối, chúng không nhìn thấy gì chẳng khác gì người mù, kẻ thì bị Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi giết, kẻ thì đâm chém nhau loạn xạ, tự chém giết lẫn nhau. Cả đám quần hùng mấy trăm người trong hang động tối mịt chả mấy chốc đã bị giết sạch, không còn một ai. Chỉ có Nhạc Bất Quần đang nín thở nấp ở đó. Do không nhìn thấy gì nên lão không dám mạo hiểm.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh bước từng bước lên Tư Quá Nhai, lòng chàng đầy tâm trạng, nơi đây chôn giấu bao nhiêu những kỷ niệm đẹp đẽ của chàng và Linh San, còn cả sư nương của chàng nữa, nhưng bây giờ họ đã ra đi mãi mai, nơi đất khách quê người. Bước từng bước đến cửa sơn động, tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên làm hai người giật mình, lo sợ các đệ tử Hằng Sơn ở trong đó, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh vội vàng chạy vào.
Khi Lệnh Hồ Xung chạy vào trong thì hang động tối mịt, nến đã bị tắt, không nhìn thấy gì, cũng may chàng có đem đá lửa dự phòng nên bật lên xem. Ánh sáng vừa lóe lên, chàng và Doanh Doanh bàng hoàng, bên dưới là đầy rẫy những xác chết của đám nhân sĩ võ lâm đầy đủ các phái. Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi đang đứng lên một đống xác lớn. Hai thanh kiếm của bọn chúng đã vấy đỏ máu tới tận chuôi. Đúng lúc đó, Nhạc Bất Quần xuất hiện tấn cong Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh ngay lập tức đỡ đòn cho chàng, ngọn nến bị rơi xuống đât và tắt ngúm, Nhạc Bất Quần nhanh chóng nấp vào chỗ cũ. Ngọn nến vừa tắt, phát hiện ra người vào sơn động là Lệnh Hồ Xung thì Lâm Bình Chi và tả Lãnh Thiền liền rút kiếm ra và tấn công tới tấp vào Lệnh Hồ Xung, chàng nhanh chóng rút kiếm ra, nhắm mắt lại và dùng tai ddingj dạng phương hướng, chàng thấy hai luồng gió lao tới vun vún, biết rằng Lâm Bình Chi và Tả Lãnh Thiền đã tấn công mình, bèn thi triển chiêu thức “Tổng quyết thức” trong Độc cô cửu kiếm đối phó. Thanh kiếm của chàng lao đi vun vút trong khoảng khống, tấn công tới tấp vào Lâm Bình Chi và Tả Lãnh Thiền với những luồn kiếm khí mạnh mẽ, mang theo uy lực kinh hồn. Bọn Tả Lãnh Thiền đang ở thế chủ động ngay lập tức bị chàng dồn vào thế bị động, thu kiếm về phòng thủ, liên tiếp phải chống đỡ những đòn thế của Lệnh Hồ Xung với ý thức tập trung vô cùng cao độ. Khi Lệnh Hồ Xung thu kiếm về thì bọn chúng cũng đã lùi lại cả chục bước chân. Thế mới biết Độc Cô cửu kiếm của Độc Cô Cầu Bại uy lực kinh hồn tới mức nào.
Lệnh Hồ Xung lùi lại, chân chàng dẵm phải một khúc xương khô từ năm xưa, từ bên trong khúc xương đó đột nhiên trước mắt chàng hiện ra mấy điểm hàn tinh. Những chấm này rất nhỏ bé nhưng ở trong sơn động tối tăm chẳng khác gì một chòm sao sáng ở ngoài trời. Chàng phảng phất nhìn thấy hình người và ánh kiếm. Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh bất giác bật lên tiếng hoan hô.
Giữa lúc ấy hai người trông rõ Tả Lãnh Thiền vung kiếm đâm tới, Lệnh Hồ Xung liền vung đoản côn đâm vào cổ họng Tả Lãnh Thiền. Ðó chính là chỗ sơ hở về kiếm chiêu của hắn. Ngờ đâu Tả Lãnh Thiền tuy đui mắt mà ứng biến cực kỳ thần tốc. Hắn thi hành thân pháp “Lý dược long môn” lộn ngược về phía sau. Miệng hắn còn lớn tiếng thóa mạ. Doanh Doanh cúi xuống lượm một thanh trường kiếm, nàng giao kiếm cho Lệnh Hồ Xung rồi tiếp lấy cây đoản côn ở trong tay chàng. Doanh Doanh múa tít cây đoản côn để phát ra những chấm sáng xanh. Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần, bây giờ đã đến lúc sinh tử tối hậu chàng ra tay không còn nể nang gì nữa.
Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi đều không hiểu rõ đạo lý đồng thanh hỏi:
– Có đèn lửa rồi ư?
Lệnh Hồ Xung quát lên:
– Đúng thế!
Chàng nhằm Tả Lãnh Thiền phóng kiếm đâm luôn ba nhát. Nhưng Tả Lãnh Thiền nghe gió gạt được cả ba chiêu kiếm. Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê chồn, một luồng hàn khí theo trường kiếm truyền vào. Trong lúc xoay chuyển ý nghĩ chàng dừng tiếng lại không nhúc nhích.
Tả Lãnh Thiền không nghe thấy kiếm phong thì trong lòng nóng nảy huy động trường kiếm múa tít quanh mình để bảo vệ những chỗ yếu huyệt. Lệnh Hồ Xung nhờ những chấm tinh quang ở đầu cây đoản côn trong tay Doanh Doanh soi cảnh vật mờ mờ, chàng xoay kiếm lại từ từ đâm vào cánh tay Lâm Bình Chi. Lâm Bình Chi lắng tai nghe đường kiếm của đối phương nhưng Lệnh Hồ Xung phóng kiếm rất chậm chạp đi từng tấc một nên gã chẳng nghe rõ chi hết. Khi chàng thấy mũi kiếm của mình còn cách tay đối phương chừng nửa thước thì đột nhiên phóng mạnh về phía trước đánh vèo một tiếng. Gân cốt cánh tay Lâm Bình Chi đều bị chặt đứt. Hắn rú lên một tiếng, thanh trường kiếm tuột khỏi tay tung lên. Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm đâm veo véo hai nhát vào hai bên đùi hắn. Lâm Bình Chi lại lớn tiếng thóa mạ, té nhào xuống đất. Lệnh Hồ Xung quay lại ngưng thần nhìn Tả Lãnh Thiền.
Dưới những chấm sáng rất nhỏ bé chàng cũng thấp thoáng nhìn thấy hắn nghiến răng nghiến lợi. Thanh trường kiếm của Tả Lãnh Thiền phóng ra những tuyệt chiêu không ngớt. Nhưng đối với Ðộc Cô cửu kiếm của chàng không chỗ nào hắn không lộ sơ hở.
Ðột nhiên chàng hú lên một tiếng phóng trường kiếm đâm vào ba chỗ: huyệt Mi Tâm, cổ họng và trước ngực đều trúng hết. Lệnh Hồ Xung lập tức lùi ra hai bước dắt tay Doanh Doanh.
Bỗng thấy Tả Lãnh Thiền đứng ngẩn người ra rồi ngã lăn xuống đất, hắn xoay ngược thanh trường kiếm trong tay đâm vào bụng mình tuốt ra sau lưng. Trước khi chết, Tả Lãnh Thiền chỉ kiệp kêu lên một tiếng “Lệnh…hồ…xung…” Rồi tắt thở.
Lệnh Hồ Xung lần mò tìm tới xác của đám nhân sĩ vo lâm, tìm đá lửa bật lên, sau đó, cắt đứt toàn bộ gân tay và gân chân của Lâm Bình Chi để phế hoàn toàn võ công của hắn.
Lệnh Hồ Xung đỡ Lâm Bình Chi dậy, cùng Doanh Doanh đưa hắn ra ngoài, vừa ra tới của sơn động, từ trên cao, một tấm lưới chụp xuống đầu hai người, tiếp theo một bóng ngươi xuất hiện và nhanh chóng khống chế hai người lại. Người này chính là Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần để Lâm Bình Chi nằm ra một góc, sau đó trói chặt hai người lại vào một gốc cây. Lệnh Hồ Xung nhìn Nhạc Bất Quần cười nhạt, hắn thấy vậy tức giận lên tiếng:
– Tên súc sinh nhà ngươi, chết đến nơi rồi mà còn cười được sao?
– Con người cuối cùng đều phải chết, huống hồ, ta có thể chết cùng với người mình yêu, chẳng phải là hạnh phúc lắm sao? Đúng không, sư phụ?
Nhạc Bất Quần tức giận lớn tiếng:
– Tên tiểu tặc kia! Mi chết đến gáy rồi mà còn khua môi múa mép à?
Hắn lại quanh dây thừng mấy vòng để cột chặt hai người hơn nữa. Lệnh Hồ Xung lại lên tiếng nói:
– Sư phụ đối với đệ tử thật là hết lòng. Sư phụ biết bọn đệ tử hai người không muốn chia lìa nên đã dùng dây thừng trói đệ tử và Doanh Doanh chặt chẽ thế này. Sư phụ nuôi đệ tử từ nhỏ đến lớn nên hiểu rõ tâm lý của đệ tử thật đáng mặt tri kỷ ở đời, ngoài sư phụ tưởng không còn ai nữa.
Chàng nói trăng nói cuội để kéo dài thời gian rồi âm thầm dồn nội lực vào hai ngòn tay, thật khéo léo để không bị Nhạc Bất Quần phát hiện. Chàng lại mong Phong Thanh Dương xuất hiện đột ngột để cứu mình. Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:
– Tên tiểu tặc kia! Ngươi quen tính nói trăng nói cuội từ thuở nhỏ, bây giờ vẫn chứng nào tật ấy chẳng có chút chi thay đổi vậy ta hãy cắt lưỡi mi đi để sau khi mi chết rồi khỏi phải đưa vào ngục rút lưỡi.
Hắn không uy hiếp được chàng, bèn quay sang Doanh Doanh:
– Nhậm đại tiểu thư! Ðại tiểu thư muốn ta giết hắn trước hay giết tiểu thư trước?
Doanh Doanh cười nhạt đáp trả:
– Ông muốn giết ai trước cũng vậy chẳng có gì khác nhau. Trong mình ta vốn chẳng có thuốc giải Tam thi não thần đan…
Nhạc Bất Quần nghe nàng nhắc tới thuốc giải Tam thi não thần đan liền thay đổi sắc mặt. Ban đầu, hắn định giết Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh rồi sẽ lục tìm trong người nàng để lấy thuốc giải. Nay nàng lại nói không có trong người, như vậy thì phải làm sao?
Trong lòng Nhạc Bất Quần vẫn có lòng úy kỵ hai người. Hấp tinh đại pháp và độc cô cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung khiến hắn lúc nào cũng nơm nớp lo âu trong lòng. Tuy hắn gặp được cơ hội may mắn thấy hai người tưởng mình thoát hiểm hoan hỉ ra khỏi động, nên nhân lúc đối phương không kịp đề phòng quăng tấm lưới bằng Kim ty chụp được. Nhưng nếu hai người không chết nhất định sẽ quay lại phản kích.
Từ ngày bị Doanh Doanh bức bách nuốt phải Tam thi não thần đan Nhạc Bất Quần ngày đêm lo nghĩ chỉ mong lấy được thuốc giải. Bây giờ lão nghe Doanh Doanh nói trong mình nàng không có thuốc giải vậy khi giết chết hai người rồi, chính hắn chỉ sống được đến tiết Đoan Dương. Sau thời gian đó con thi trùng sẽ chuồn vào óc mà cắn khiến hắn phát điên rồ bị chết một cách thê thảm không bút nào tả xiết. Điều này khiến cho Nhạc Bất Quần phải suy nghĩ. Hai tay run lên, hắn nói:
– Ðược rồi! Vậy chúng ta nên thương lượng một cuộc trao đổi. Nếu Nhậm đại tiểu thư đem cách chế luyện thuốc giải nói cho lão phu hay thì lão phu tha mạng cho hai người, quyết không hạ sát.
Doanh Doanh bật cười hững hờ đáp:
– Tiểu nữ tuy còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn nhưng cũng biết Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh là người thế nào rồi. Nếu ông nói ra câu nào cũng thủ tín thì đã không phải là Quân tử kiếm.
Nhạc Bất Quần thấy mình bị xỏ lá như vậy thì tức giận lên tiếng:
– Cô…Thật không ngờ cô đi với Lệnh Hồ Xung điều hay thì chưa học được cái gì nhưng đã học được gã ăn nói ba hoa chẳng đâu vào đâu. Lão phu chỉ hỏi cô có chịu nói cho biết cách luyện thuốc giải hay không mà thôi.
– Dĩ nhiên ta không nói cho ông đâu. Đợi đến tiết Đoan Dương ta cùng Xung ca sẽ đến trước Quỷ môn quan để nghênh tiếp đại giá. Có điều khi đó thi trung ăn vào não, bộ dạng ông hoàn toàn biến hình, diện mạo không còn giống trước nữa, đến lúc đó, không hiểu bọn ta có nhận ra được ông nữa hay không mà thôi.
Nhạc Bất Quần cảm thấy ớn lạnh xương sống. Doanh Doanh nói đến câu ngũ quan biến hình diện mạo khác trước tức là chất độc phát tác khiến cho toàn thân hắn phải hủy nát nếu không thì cũng phải mặt mày xây sứt không còn ra hình thù gì nữa khiến người ta không rét mà run. Hắn tức giận bóp cổ nàng, hằn học lên tiếng:
– Mau nói cho ta biết cách điều chế thuốc giải, ta không thể chết được, không thể chết được.
Doanh Doanh bị bóp cổ đến ngộp thở, thiếu điều sắp chết đến nơi. Đúng lúc này, nội lục nơi hai ngón tay của chàng đang nóng đến đỉnh điểm, y như lúc chàng tự cởi trói cho mình ở Hằng Sơn. Sợi dây trói bung ra, chàng lập tức tấn công Nhạc Bất Quần liền.
Nhạc Bất Quần ngay lập tức lùi lại thủ thế, cả hai đấu chưởng lực với nhau liên hồi. Khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, điều mà Nhạc Bất Quần lo sợ nhất đã đến, Lệnh Hồ Xung thi triển Hấp tinh đại pháp, Nhạc Bất Quần liền cảm thấy luồng nội lực trong người hắn ào ào tiết ra. Hắn la hoảng:
– Hấp tinh…đại pháp.
Vội hết sức giật ra cho thoát nhưng bàn tay Nhạc Bất Quần dính chặt vào tay Lệnh Hồ Xung, không cách nào thoát ra được. Lệnh Hồ Xung xoay bàn tay lại nắm lấy tay hắn và huy động Hấp tinh đại pháp hút nội lực Nhạc Bất Quần cuồn cuộn tuôn vào người chàng không ngớt. Nhạc Bất Quần trong lúc hoang mang vội vung kiếm lên chém vào người chàng. Lệnh Hồ Xung rung tay một cái lăn người đi, khiến cho chiêu kiếm của Nhạc Bất Quần chém xuống đất. Nhạc Bất Quần nội lực vẫn tiết ra ngoài. Hắn vung kiếm chém lần thứ hai thì cánh tay đã mềm nhũn bất lực cơ hồ cất tay lên không nổi nữa. Hắn thu hết tàn lực, cố gằn dọng nói lên vài câu nhằm kích động tâm can chàng:
– Lệnh Hồ Xung…lẽ..nào…ngươi không…trả ơn…dưỡng dục sao?
Lệnh Hồ Xung nghe câu nói đó, chàng nhớ lại năm xưa Nhạc Bất Quân đã cưu mang và dạy dỗ chàng thì bàng hoàng thu chiêu thức về. Lợi dụng cơ hội hiếm hoi đó, Nhạc Bất Quần phản đòn, hắn cầm kiếm nhắm thẳng ngực Lệnh Hồ Xung đâm tới. Giữa lúc mũi kiếm của Nhạc Bất Quần vừa đụng vào lồng ngực của Lệnh Hồ Xung hắn cảm thấy sau lưng mát lạnh. Một thanh trường kiếm đã đâm suốt từ sau lưng ra trước ngực hắn. Thiếu nữ la lên:
– Lệnh Hồ đại ca, đại ca có sao không?
Người thiếu nữ này chính là Nghi Lâm, nàng đã lên đây kịp lúc và cứu thoát chàng trong gang tấc. Nghi Lâm bản tính vốn lương thiện, tâm hồn trong sáng, khi thấy mình ra tay giết người thì cả kinh, run bắn người lại:
– Tôi…tôi đã giết ông ta sao?
– Chúc mừng Nghi Lâm sư muội đã giết được kẻ thù, trả thù cho sư phụ. – Doanh Doanh hoan hỉ
Lệnh Hồ Xung đi đến, chàng thần thờ quỳ xuống bên cạnh xác sư phụ, bất giác hai hang lệ tuôn rơi. Cả đời Nhạc Bất Quần tranh đấu vì Tịch tà kiếm phổ, vì ngôi vị bá chủ võ lâm, cuối cùng, đổi lại chỉ là một cái xác không hồn, cả vợ con cũng vì lòng tham của ông ta mà phải trả giá bằng cả tính mạng. Ông trời thật là khéo trêu ngươi con người.
Sau khi Nhạc Bất Quần chết, Lệnh Hồ Xung chôn cất hắn cẩn thận trên Tư Quá Nhai, sau đó, chàng quay trở về, định hình lại phái Hoa Sơn, giao ngôi vị Chưởng môn nhân phái cho Lương Lạn Than quản lý, đồng thời căn dặn hắn lấy cái chết của sư phụ làm gương, chăm chỉ luyện kiếm pháp Hoa Sơn, không nên tranh giành Tịch tà kiếm phổ mà gây họa vào thân (Làm đéo gì còn nữa mà tranh với giành =)) ).
Đám người Lệnh Hồ Xung ở lại Hoa Sơn nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, họ chuẩ bị lên đường trở về Hằng Sơn. Đúng lúc đó, Thượng Quan Vân xuất hiện, hắn nói do Nhậm Ngã Hành phải tới, mời Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh và tất cả những người còn sống lên đỉnh Triều Dương bàn bạc.
Trên đỉnh Triêu Dương, đúng như những gì Lệnh Hồ Xung lo ngại, một lần nữa, trước tất cả các nhân sĩ có tiếng trên giang hồ được triệu tập, Nhậm Ngã Hành một lần nữa vẫn ngõ ý mời Lệnh Hồ Xung gia nhập NNTG làm Phó giáo chủ. Một lần nữa, Lệnh Hồ Xung vẫn cương quyết từ chối nhã ý của Nhậm Ngã Hành. Nhất quyết không gia nhập vào NNTG. Nhậm Ngã Hành tức điên người, Lệnh Hồ Xung năm lần bảy lượt làm nhục thể diện của ông. Cứ như Nhậm Ngã Hành đi van xin chàng vậy. Trướ đông đảo tất cả mọi người, Nhậm Ngã Hành muốn ra tay tiêu diện Lệnh Hồ Xung và phái Hằng Sơn cho hả dạ, đồng thời để răn đe kẻ khác, thế nhưng may tháy Doanh Doanh đã ra tay ngăn cản, nếu không, thật khó tránh khỏi một cuộc thảm chiến. Nhậm Ngã Hành nể tình Doanh Doanh, tha cho Lệnh Hồ Xung và các đẹ tử của chàng, nhưng giao hẹn một tháng nữa sẽ dẫn quân lên núi tiêu diện phái Hằng Sơn và cac đệ tử để rửa mối nhục nay.
Lệnh Hồ Xung không hề do dự, chàng lạnh lùng bước khỏi đỉnh Triều Dương trước sự uất ức của Nhậm Ngã Hành. Nhậm Ngã Hành mang uất ức trở về Hắc Mộc Nhai, lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt phái Hằng Sơn, thế nhưng tiết Đoan Dương chỉ còn mười ngày nữa là đến, mà Bình Nhất Chỉ vẫn chưa có cách nào điều chế thuốc giải, tình thế của NNTG đang trở nên vô cùng cấp bách, nếu không bào chế được thuốc giải, cả giáo có thể dẫn đến suy vong, điều này khiến cho Nhậm Ngã Hành lo lắng hơn gấp ngàn lần. Lệnh Hồ Xung trở về Hằng Sơn, ngày đêm chỉ đạo các sư tỷ muội chăm chỉ luyện võ, chờ ngày đối phó với Nhậm Ngã Hành và NNTG. Linh Thứu tự hay được tin này, nên Phương Chứng và Phương Sinh đại sư cũng đến dẫn theo các đệ tử của Linh thứu tự góp sức khiến cho Lệnh Hồ Xung hết sức an long. Thôi thì quyết một trận sống mái với NNTG, chết trong vẻ vang thì cũng không có gì phải ân hận.
Nhậm Ngã Hành còn chưa lo đối phó với Hằng Sơn thì đã phải lo đối phó với thi trùng của giáo chúng trong giáo. Bình Nhất Chỉ không có cách nào bào chế được thuốc giải mà Đông Phương chế tạo, thật chẳng còn cách nào khác, gần đến hôm tiết Đoan Dương đó, Nhậm Ngã Hành mở đại tiệc, ban phát thuốc giải cho giáo chúng, nhưng thục chất đó là thuốc mê. Tất cả các Hương chủ, đường chủ và các trưởng lão sau khi uống vào đều gục xuồng mê man.
Tòan bộ bọn họ bi Nhậm Ngã Hành nhốt vào đại lao, kêu gào thảm thiết đòi thả. Hướng Vấn Thiên năm xưa không bị Đông Phương cho uống thuốc nên không sao. Nhậm Ngã Hành sợ chúng nỏi loạn, không còn cách nào khác phải nhốt bọn chúng vào. Quả nhiên, đến đúng tiết Đoan Dương, thi trung phát tác, bọn chúng cào cắn, cấu xé nhau trong ngục tối, trong thật ghê rợn, rồi cuối cùng chết trong đau đớn, xác bị biến dạng, không nhận ra được, đến nỗi bọn đám cai ngục không một ai dám nhìn vào trong, mùi hôi thối bốc lên cả một góc trời.
Doanh Doanh cũng bị trúng thuốc mê, nàng được đưa đến khuê phòng, nhưng khi tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, mơ mơ hồ hồ. Thi trùng đã bắt đầu phát tác, nàng nhìn đâu cũng thấy Lệnh Hồ Xung, liên tục gọi tên chàng khiến cho Nhậm Ngã hành lo lắng vô cùng. Doanh Doanh liên tục lên cơn hoảng loạn, nàng hết nhìn thấy Lệnh Hồ Xung rồi lại thấy Lâm Bình chi, sợ hãi la hét điên cuồng. Nhậm Ngã Hành không còn cách nào khác, đành phải khống chế thi trùng bằng cách dùng Hấp tinh đại pháp truyền nội lực vào người Doanh Doanh, rồi sau đó, nguồn nội lực theo mạch máu tấn công lên não, ép thi trung ngừng phát triển. hành động đó làm tiêu hao rất nhiều nội lực của Nhậm Ngã Hành, nhưng ông không còn cách nào khác, nếu không, đứa con gái độc nhất của ông chắc chắn sẽ chết.
Bình Nhất Chỉ đến khám bệnh cho Doanh Doanh, nói nhờ có nội công của Nhậm Ngã Hành mà có thể kiềm chế thi độc trong người Doanh Doanh trong 49 ngày. Toàn bộ thi trùng trên não đã bị tiêu diệt. Doanh Doanh sẽ không bị ảo giác nữa, thế nhưng số còn lại đã tấn công vào tim của nàng. Trong 49 ngày tới, Bình Nhất Chỉ nhất định phải bào chế ra được thuốc giải, nếu không, Doanh Doanh nhất định sẽ mất mạng. Nhậm Ngã Hành bàng hoàng. Vậy là nếu trong 49 ngày tới, nếu không thể có thuốc giải, Doanh Doanh chắc chắn sẽ mất mạng. Nhậm Ngã hành tuyệt vọng, cầu xin Bình Nhất Chỉ cố gắng hết sức điều chế thuốc giải để cứu đứa con gái độc nhất của ông.