Lâm Bình Chi được Linh San đưa tới một ngôi miếu hoang ở gần núi Hằng Sơn:
– Bình Chi, huynh uống chút nước đi.
– Họ Lâm ta đối với phái Hoa Sơn các người đã không còn bất kỳ sự lợi dụng hay giá trị nào hết, cô mau đi đi.
– Muội không biết huynh vì sao luôn luôn hoài nghi cha muội muốn mưu đoạt Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia nhà huynh, nhớ lại năm đó, khi huynh mới vào phái Hoa Sơn. Không hề có Tịch tà kiếm phổ gì hết, chúng tôi đối với huynh sao có thể có ý đồ gì khác chứ?
Lúc này, bên ngoài cửa sau của ngôi miếu, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lần ra giấu của hai người họ và âm thầm theo dõi ở bên ngoài. Lâm Bình Chi nghe Linh San nói vậy thì liền lên tiếng:
– Tịch tà kiếm pháp của Lâm Gia ta nổi tiếng thiên hạ, ngày ấy Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong không tìm thấy trên người của cha ta, bọn chúng đổi sự chú ý sang ta. Cô chẳng phải cũng vậy thôi sao? Ngày ấy, nếu không phải cha mẹ cô xúi giục, sao cô lại chạy đến Phúc Châu xa xôi, mở quán rượu nhỏ.
– Muội… /… Còn tên tiểu tử họ Dư, thực ra hôm đó, võ công của cô giỏi hơn hắn nhiều, vậy mà khi bị bọn chúng hãm hiếp, xé rách cả y phục rồi mà cô vẫn ngoan cố đóng kịch, không thèm đánh trả. Chỉ trách thằng khốn mù mắt này công phu mèo ba chân cũng bày đặt thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Cũng không thử nghĩ, cha mẹ cô coi cô là lá ngọc cành vàng, sao họ nỡ, để con gái ruột xuất đầu lộ diện làm công việc bưng cơn rót nước thấp hèn như vậy chứ?
Nghe Lâm Bình Chi phân tích rõ ràng như vậy, Linh San lặng người, nhưng nàng cũng lên tiếng giải thích:
– Năm đó cha chỉ cho một mình Nhị sư huynh đi Phúc Châu, là muội ngoan cố sống chết đều đòi đi theo huynh ấy.
– Cha cô quản giáo đồ đệ nghiêm ngặt như vậy, nếu như ông ta cảm thấy không thỏa đáng, cô có quỳ 3 ngày 3 đêm, ông ta cũng không cho phép. Thực ra cha cô không tin tưởng Nhị sư huynh, nên để cô đi theo ngấm ngầm giám sát hắn.
– Cho dù huynh tin hay không, trước khi đi Phúc Châu, bốn chữ Tịch tà kiếm phổ ta chưa hề nghe qua. Cha chỉ nói đại sư ca đả thương người phái Thanh Thành, hai bên có hiểu lầm, hơn nữa phái Thanh Thành lại đồng loạt tiến về miền Đông, đối với phái Hoa Sơn hoàn toàn bất lợi, vì vạy mới phái muội và Nhị sư huynh đi giám sát bọn chúng.
– Được, cho dù tất cả những gì cô nói đều là sự thật, cô cảm thấy có ý nghĩa gì không? Cô thấy Lâm Bình Chi ta đi đến bước đường này, cô đi theo ta có thể hạnh phúc không? Từ ngày chúng ta thành thân, ta cũng không hề động vào người cô, và sau này ta cũng sẽ không bao giờ động vào người cô nữa, với một người như cô, ta nghĩ, cô nên đi tìm đại sư ca đi, chỉ có hắn mới có thể mang hạnh phúc lại với cô mà thôi.
Linh San không nói gì cả, nàng chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nép vào lòng Lâm Bình Chi mà lên tiếng:
– Cho dù huynh có nghĩ như thế nào, thì tấm lòng của muội đối với huynh từ trước đến giờ vẫn như vậy? Muội đối với đại sư ca đến bây giờ chi như muội muội với ca ca mà thôi. Từ sau khi huynh vào phái Hoa Sơn, muội ngày đêm chỉ thương nhớ có mình huynh mà thôi. Cho dù huynh đi đâu, muội đều đi theo huynh.
– Cô khẳng định những lời cô nói là thật?
– Thật như vậy.
– Sau này ta có trở nên thế nào, cô nhất định đi theo ta?
– Bất kể sau này huynh trở nên thế nào, muội đều đi theo huynh.
– Đủ rồi, những lời dối trá đó ta nghe chán rồi, cô mau đi đi, ta không cần cô phải thương hại. – Lâm Bình Chi đột nhiên nổi giận quát lớn
– Huynh hận muội, huynh đang hận muội có đúng không? Từ ngày đầu tiên huynh tặng cho muội cái đêm động phòng kinh khủng đó, muội đã biết là huynh hận muội, nhưng nếu đã hận muội, tại sao huynh vẫn còn lấy muội?
– Ta…ta không hận cô. – Lâm Bình Chi lặng lẽ lên tiếng.
– Huynh không hận muội, vậy tại sao ban ngày, trước mặt cha mẹ, huynh đối sử với muội dịu dàng bao nhiêu thì khi đêm xuống, vừa đóng của huynh biến ngay thành một con người khác như vậy, Từ ngày chúng ta thành thân, huynh chưa bao giờ nằm chung giường với muội.
– Ta không hận cô, nhưng ta hận cha cô, nhưng cũng phải cám ơn cô, nếu không phải cô che giấu giúp ta, e rằng trên hoa sơn, ta đã chết dưới kiếm của Nhạc Bất Quần từ lâu rồi.
– Huynh nói gì, cha muội sao có thể giết huynh được?
– Vì cô vốn dĩ không hiểu cha cô thực ra là loại người gì? Nói thật với cô, từ hồi còn ở Phúc Châu, chiếc áo cà sa đó là do cha cô lấy trộm, sau khi ông ta trở về còn lợi dụng cơ hội đại sư huynh hôn mê, vu oan giá họa cho huynh ấy.
– Lâm Bình Chi, huynh có biết mình đang nói gì không, cha của muội sao có thể là hạng người đó chứ? – Linh San nghe hắn sỉ nhục tới cả cha mình thì cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
Sau đó Linh San ôm đầu, bịt tai, miệng liên tục kêu không muốn nghe. Nhưng nàng không muốn nghe thì Lâm Bình Chi lại càng uốn nói, hắn muốn cho nàng biết cha của nàng, quân tử kiếm Nhạc Bất Quần rốt cuộc là loại người như thế nào. Lâm Bình Chi bắt đầu kể rõ đầu đuôi ngọn ngành về lại lịch của Tịch tà kiếm pháp, về tằngr tổ phụ của hắn là Lâm Viễn Đồ năm xưa. Và cũng nói cho nàng biết Lâm Viễn Đồ năm xưa chỉ là mua vợ mua con về để che mắt thiên hạ, chứ thực ra, khi luyện Tịch tà kiếm pháp, ông ta đã Vung đao tự cung mất rồi, bởi vì đó là yếu quyết của tầng thứ nhất trong Tịch tà kiếm pháp. Lâm Bình Chi cũng kể rõ ràng nhờ miếng vàng mã dính trên chân tên sát thủ đêm đó mà hắn phát hiện ra kẻ muốn giết hắn đêm đó chính là cha nàng. Rồi hắn cũng nói rõ bả thân hắn ban đầu định bụng rằng sẽ thành thân với nàng, cho nàng có bầu xong sẽ luyện kiếm pháp, nhưng hắn bị sự mê hoặc quá lớn của kiếm pháp và thù hận quá cao, nên hắn đã vung đao tự cung trong hang núi hôm đó.
Linh San nghe hắn kể mà lỗ tai nàng lùng bùng. Nàng không tin vào tai mình, nàng không muốn tin những gì nàng vừa nghe Lâm Bình Chi nói là sự thật, như vậy thì cha của nàng cũng đã vung đao tự cung. Như vậy thì mẹ nàng có biết điều đó không, nhưng lời nói của Lâm Bình Chi như những nhát dao cứa sâu vào trong tim gan của nàng vậy. Linh San run run người khóc nức nở, nàng hoàn toàn mất phương hướng, không biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh này. Đúng lúc đó, cánh cửa chính bật mở, một người mặc toàn đồ đen, bịt kín mặt bước vào:
– Lâm thiếu hiệp, Lâm phu nhân, tại hạ phụng mệnh của Tả Chưởng môn phái Tung Sơn đến đây trợ giúp.
– Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ, không biết tôn tính đại danh của các hạ?
– Tả Chương môn biết được thiếu hiệp và phu nhân bị kẻ gian hãm hại, đang bị trọng thương, đặc biệt phái tôi đến đây bảo vệ hai vị đến nơi an toàn để trị thương, đảm bảo sẽ không để cho Nhạc Bất Quần tim ra được.
– Hảo ý của Tả Chưởng môn và các hạ, tại hạ ghi nhớ trong lòng, còn về chuyện trị thương, tại hạ tự mình có thể lo liệu được, không cần các hạ phải lo lắng.
Lâm Bình Chi nói xong, lò dò tim đường ra ngoài, hắn để mặc Linh San ngồi khóc một mình trong góc. Khi Lâm Bình Chi đi ngang qua bóng người áo đen kia, hắn liên lên tiếng:
– Xin thứ lỗi tại hạ nói thẳng, đôi mắt của các hạ là do dính phải chất độc của Mộc Cao Phong mà bị thương, không những không có hy vọng sáng lại trừ phi do chính tay Tả Minh chủ chị liệu, bằng không tính mệnh của các hạ e rằng khó giữ.
– Tại hạ và Tả Chưởng môn không thân không thích, tại sao lại pải đối xử tốt với ta như vậy?
– Ha ha ha, có câu thù chung cùng chia, đôi mắt của Tả minh chủ là do Nhạc Bất Quần đả thương, đôi mắt của các hạ mất ánh sáng, xuy xét cho cùng, cũng là do Nhạc Bất Quần gián tiếp gây ra, huống chi thiếu hiệp luyện thành công Tịch tà kiếm pháp, e rằng đi đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi móng vuốt của Nhạc Bất Quần. Hơn nữa, còn có đứa con gái mà Nhạc Bất Quần yêu quý nhất luôn ở bên các hạ, hỏi rằng các hạ làm sao mà thoát được chứ? Lâm thiếu hiệp, huynh nên tự biết phải làm gì?
Linh San nghe hắn phân tích như vậy, nàng chợt nhận ra giọng nói của hắn quen thuộc vô cùng, nàng bình tĩnh bước tới nhận dạng, rồi thốt lên một câu:
– Nhị sư huynh…
Người áo đen thấy vậy quay lại, bình tĩnh gỡ khăn che mặt ra, mỉm cười lên tiếng:
– Tiểu sư muội thật có nhãn lực.
Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung cũng giật mình, thì ra Lao Đức Nặc vẫn chưa chết:
– Thật sự là huynh, huynh vẫn chưa chết. – Linh San ngỡ ngàng.
– Thi thể mà các người phát hiện ở Phúc Châu hôm ấy chẳng qua chỉ là ma chết thay cho ta, nếu ta không làm vậy, tên cẩu tặc Nhạc Bất Quần nhất định sẽ không tha cho ta.
– Ha ha ha, không biết Lao sư huynh gia nhập phái Tung Sơn từ lúc nào vậy? – Lâm Bình Chi lên tiếng.
– Ta thật ra là môn hạ của Tả minh chủ, chẳng qua sư phụ cài ta vào Hoa Sơn để theo dõi nhất cử nhất động của Nhạc Bất Quần mà thôi.
Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung hết sức ngỡ ngàng, bọn chúng đưa chàng đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, chân tướng của sự việc cũng theo đó mà dần dần được sáng tỏ. Lao Đức Nặc sau đó dùng lý lẽ phân tích, rồi lời ngon ngọt dụ dỗ Lâm Bình Chi về Tung Sơn, Lâm Bình Chi nghe hắn nói như vậy cũng xiêu lòng, khi cả hai đã đang chuẩn bị đi, nhưng sực nhớ ra điều gì, Lâm Bình Chi liền quay lại:
– Bây giờ cô muốn giúp ai, cô tự lựa chọn đi.
– Muội không muốn giúp ai cả, ngày mai muội sẽ xuất gia làm ni cô. Suốt đời này không muốn gặp lại ai nữa.
– Tốt thôi, vậy ta khuyên cô nên đến Hằng Sơn mà xuất gia, vì như vậy, ngày nào cô cũng sẽ được gặp đại sư ca của cô.
– Bình Chi, muội biết huynh rất hận cha muội, nhưng Nhạc Linh San muội suốt đời này không hề có lỗi lầm gì với huynh, bây giờ huynh nói ra những lời này, thật ra huynh có dụng ý gì?
– Dụng ý gì à?? Biểu lộ lòng trung thành với Tả Chưởng môn.
Dứt lời, hắn quay lại thu nội lực vào tay rồi phóng tới đánh thẳng một chưởng vào bên trên lồng ngực Linh San (Trong phim là dùng kiếm, nhưng nếu dùng kiếm thì làm gì còn thân hình quyến rũ chết người của Linh San, phải ko ae đồng âm ) hắn không cố ý tấn công vào chỗ hiểm, hình như trong tim gan hắn không thật sự muốn giết nàng. Linh San đứng im như tượng nhìn xuống bàn tay hăn đang in lên trên lông ngực nàng, rồi nhìn lên khuôn mặt đau khổ của Lâm Bình Chi, nàng khẽ mỉm cười.
– Như…như vậy cũng tốt, nếu không muội không biết bản thân mình phải sống tiếp ra sao?
– Cô…hận ta không?
– Muội không hận huynh – Linh San khẽ lắc đầu. – Bình Chi, bảo trọng. Hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt.
Lâm Bình Chi hét lên một tiếng sầu thảm, rồi thu tay về, Linh San đổ gục xuống, hai mắt từ từ nhắm lại, hai hàng nước mắt nàng lăn dài trên má. Lệnh Hồ Xung thấy vậy giật mình mở cửa sau xông vào. Lao Đức Nặc thấy vậy vội vàng kéo Lâm Bình Chi chạy mất. Chàng vội vàng nâng Linh San lên:
– Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội không sao chứ?
Linh San không trả lời được nữa, nàng mở mắt và nhìn thấy đại sư ca của mình, Linh San mỉm cười nhắm mắt rồi gục xuống trong vòng tay chàng. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đưa Linh San tới một ngôi nhà nhỏ trong thị trấn, nàng dùng thân phận của Thánh cô, triệu tập sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đến trị thương cho Linh San, rất may là thương thế của Linh San không quá nghiệm trọng, cộng với sự chăm sóc không quản ngày đêm của Lệnh Hồ Xung, nên nàng đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, tính mạng đã không còn nghiêm trọng. Sau đó, Bình Nhất Chỉ kê đơn thuốc rồi hướng dẫn họ cách sắc thuốc xong rồi đi mất.
Bình Nhất Chỉ đi rồi, Lệnh Hồ Xung ở lại chăm sóc cho Linh San còn Doanh Doanh theo đơn thuốc đi tìm cây lá, trải qua bao hiểm trở với vách núi treo leo dựng đứng và nguy hiểm tới tính mạng, cuối cùng Doanh Doanh cũng tìm được đủ số thuốc mà Bình Nhất Chỉ yêu cầu, sau khi uống xong đơn thuốc đó, Linh San đã khỏe lại được rất nhiều, thậm chí đã có thể nói chuyện.
Trải qua bao ngày vất vả với những đêm thâu thức trắng, tối hôm đó, cả Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đều quá mệt, họ đổ gục xuống bàn và ngủ thiếp đi không hay biết gì hết. Sáng sớm hôm sau họ vừa mở mắt thì đã không còn thấy Linh San ở đó nữa. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh tá hỏa chạy ra ngoài đi tìm.
Bọn họ chạy dọc quanh trấn nhỏ, hỏi từng nhà một, nhưn không ai gặp hay biết gì về Linh San cả. Cả hai lo lắng chạy sâu vào trong rừng, đi dọc bờ suối, rất may, trời không phụ lòng người, Lệnh Hồ Xung đã kịp nhìn thấy bóng dáng Linh San đi ra đến giữa con suối, nước đã ngập tới tận ngực nàng. Lệnh Hồ Xung cuống cuồng chạy tới kéo nàng trở lại:
– Tiểu sư muội, muội làm gì vậy?
– Đừng lo cho muội, huynh đừng lo cho muội. – Linh San gạt tay chàng ra và hét lớn.
– Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng làm bậy. Tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa run cầm cập, chàng chỉ cần tới trễ một chút thôi thì đã có chuyện rồi.
– Muội không muốn sống tiếp nữa, Bình Chi huynh ấy đã không cần muội nữa. Muội không muốn sống một mình trên thế gian này, muội không muốn một mình.
Linh San vừa nói vừa khóc nức nở. Lệnh Hồ Xung thấy vậy lo sợ, chàng chạy tới ôm thật chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng lên tiếng khuyên bảo:
– Muội có từng nghĩ muội chết rồi, sư nương sẽ làm thế nào không? Muội có nghĩ tới cảm nhận của người không, muội không thể ích kỷ như vậy.
Lệnh Hồ Xung quay nàn lại, tiếp tục lên tiếng:
– Linh San, nghe ta nói, dù cho trên thế gian này không ai màng đến muội, nhưng còn có đại sư ca đây, ta sẽ chăm sóc cho muội suốt đời. Sau này không được làm chuyện dại dột nữa, nghe chưa?
Linh San khóc nức nở, ôm chặt chàng vào lòng. Doanh Doanh đứng trên bờ nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng không khỏi chạnh lòng. Lệnh Hồ Xung dìu nàng về nhà nghỉ ngơi. Buổi tối hôm đó, Lệnh Hồ Xung túc trực ở bên ngoài, không dám chợp mắt, chàng sợ Linh San sẽ làm điều dại dột. Doanh Doanh một mình ngồi trong phòng của mình, suy nghĩ miên man, nàng có chút hoài nghi về tình cảm của chàng dành cho mình. Linh San ngồi trong phòng nghiền ngẫm liêm miên về số phận bi thảm của mình, nàng buồn chán. Không ngủ được nàng đứng dậy khoác chiếc áo choàng mỏng vào đi ra ngoài ngồi dạo, nào ngờ vừa mở cửa phòng đã thấy Lệnh Hồ Xung vẫn ngồi ở đó:
– Khuya lắm rồi, muội đi đâu vậy? – Lệnh Hồ Xung vừa nhìn thấy Linh San thì giật mình.
– Đại sư ca, huynh không ngủ sao, sao lại ngồi đây vậy?
– Muội đã hứa với ta không làm chuyện dại dột nữa mà.
– Huynh hiểu lầm rồi, muội chỉ là không ngủ được. Muội dậy để đi dạo thôi. – Linh San cười nhẹ
– Thật sao? Muội đừng gạt ta. (nàng gật đầu). Vậy được, ta đi với muội.
Sau đó, hai người lang thang đi dạo. Doanh Doanh nghe thấy họ nói vậy, lặng lẽ đi theo sau. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Lệnh Hồ Xung cố tình gựi lại những chuyện vui trước kia khi họ còn ở trên Hoa Sơn để gợi cho Linh San những kỉ niệm vui vè giữa hai người. Thế nhưng nàng lại chỉ nhớ lại những kỉ niệm với Lâm Bình Chi, mỗi lần nghĩ đến hắn là Linh San lại thấy quạn thắt trong lòng, hai hàng nước mắt nàng bất chợt lại lăn dài trên má. Lệnh Hồ Xung thấy vậy, chàng xót xa ôm nàng vào lòng, khẽ lấy tay gặt đi những giọt nước mắt của Linh San. Linh San mở to mắt nhìn chàng, Lệnh Hồ Xung cũng vậy, chàng nhìn đôi mắt to tròn với đầy sầu thảm của nàng mà không cầm lòng nổi, khẽ đặt lên môi Linh San một nụ hôi dài miên man, ngoài trời, sương đã bắt đầu xuống. Doanh Doanh đứng xa nhìn thấy, hai tay nàng nắm chặt lại.
Sau một cái hôn đắm đuối, Lệnh Hồ Xung liền đưa tay trút áo Linh San ra. Tức thì một một tấm thân trong suốt với một cặp vú trắng tinh hiện ngay ra trước mặt chàng. Không chần chờ gì nữa, chàng để hai tay lên cái vú căng tròn đó mà xoa nhè nhẹ. Linh San với bản tính dâm đãng của mình nhanh chóng bị chàng đưa đến cơn khoái cực hứng tình, nàng liền ưỡn ngực, ngửa mặt ra mà nhận lãnh cái vuốt ve đó. Thấy cái cổ trắng mịn đang đưa ra trước mắt mình thì chàng đưa miệng tới mà hôn hít vào cái khoảng da thịt thơm mát đó ngay. Linh San rên lên, ôm lấy đầu chàng mà dí sát vào người mình. Được nàng ủng hộ. Lệnh Hồ Xung úp chặt mặt vào đó mà bú liếm liên hồi, từ phía xa, Doanh Doanh cảm thấy nóng ran người, dù cho ngoài trời xương đã giá lạnh, nàng thấy có một chút hờn ghen trong người mình đã ứa lên cổ. Trong khi đó, Linh San đã phát ra những tiếng rên nho nhỏ.
Doanh Doanh núp sau cái cột thấy chàng cởi áo cho Linh San rồi bắt đầu thoa bóp trên ngực vú nàng ta thì khắp cả người nàng bừng bừng hẳn lên. Nàng cảm thấy bủn rủn tay chân, không còn muốn đứng vững nữa. Tim nàng đập nhanh lên trong ***g ngực, máu trong người chạy mau thêm trong huyết quản. Nàng phải cố dằn không dám thở mạnh dầu rằng cơ thể nàng đang đòi hỏi một cơn thở hồng hộc, như đang thiếu dưỡng khí vậy. Làm như không còn hơi sức, nàng phải dựa vào cột nhà để khỏi bị qụy xuống. Vậy mà mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của Lệnh Hồ Xung đang nhào nặn liên hồi trên bầu ngực căng lớn của Linh San. Tự dưng nàng đưa tay dặt lên vú mình. Ôi chao, đầu vú nàng cũng đang se cứng như đầu vú của Linh San vậy. Mắt vẫn không rời bàn tay với cặp vú đó, nàng vô tình bắt chước Lệnh Hồ Xung, nắm tay lại, xiết chặt lấy vú của mình…
Doanh Doanh không ngờ là nàng lại bị cuốn hút một cách mạnh mẽ, mê cuồng bởi cái cảnh ái ân của người con trai mà nàng yêu nhất với một người con gái khác không phải là nàng. Nàng nhìn hai bầu vú cương cứng đang được xoa bóp của Linh San mà thầm uớc đó là đôi vú căng phồng của mình. Nàng ngó hai bàn tay cứng cáp đang nhồi nặn của Lệnh Hồ Xung mà thầm tưởng đó là bàn tay đang co dãn của mình. Trong cơn mê đắm, thân thể nàng như là nhập vào cả hai người rồi. Vú nàng là vú cuả Linh San đang được chàng sờ bóp, và tay nàng là tay của chàng đang ra sức thoa mò. Nàng đứng tựa vào cột mà lại uỡn ngực ra, bàn tay nàng co thắt không ngừng trên đầu vú. Cảm giác sung sướng từ gò nhũ hoa, từ bàn tay cứ tăng dần lên.
Theo một cách tự nhiên, Doanh Doanh đưa tay xuống dưới hạ bộ. Trời ơi, quần nàng đã ướt đẫm, khí dâm đã thấm ra tràn trề rồi. Nàng bặm môi bấu chặt vào cái vùng âm vật ẩm nước đó, làm như là muốn vắt cho ra hết chất nhờn đang từ từ rỉ ra từ nơi hang cùng lỗ hẹp. Nàng rùng mình mấy cái làm như đang lên cơn nóng lạnh, tuy rằng cả người nàng lại đang nóng như lò lửa giữa màn sương lạnh giá và cả hai người đang đứng ngoài sân kia cũng vậy, cũng nóng không kém gì nàng. Nàng nghiến răng cố dè nén một tiếng rên khoái lạc, chỉ sợ lỡ ra hai người họ biết được hành vi nhìn trộm ngó lén của mình. Vậy mà mắt nàng, như bị thôi miên, vẫn không thể rời hai thân người đang quấn quít ôm nhau sờ soạng trước mặt.
Bỗng nhiên Doanh Doanh nhìn thấy người con gái làm một cử chỉ, nghe thấy người con gái nói lên một câu, khiến nàng muốn té xỉu. Hành động đó, câu nói đó là những gì mà Linh San vẫn hay làm trong lúc gần gũi với Bình Chi trước kia. Nàng tụt quần xuống rồi cong mình lên, đu ngay trên người chàng, vừa kẹp vào hông chàng thật chặt, vừa hổn hển nói:
– Đại sư ca…huynh…chơi muội đi…
Lệnh Hồ Xung nghe câu nói đó thì hỏa dục bùng phát dữ dội, đây cũng chính là câu nói mà ngày xưa nàng vẫn thường nói với chàng khi hai người chuẩn bị hành lạc, từ sau khi Linh San gửi găm trái tim nàng cho Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung nghĩ có lẽ không bao giờ chàng được nghe lại câu nói này một lần nữa, thế nhưng hôm nay, một lần nữa nó lại hiền hiện ngày trước mặt chàng, vừa thoát ra khỏi cái miệng dâm dật của nàng, như vậy tức là Linh San đã trở lại bình thường, nàng hoàn toàn không còn ý định tự tử nữa.
Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của Linh San mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kềm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoang liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khiêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ. Chàng hăng hái bế xốc Linh San lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời
Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Linh San không ngờ là Lệnh Hồ Xung lại làm tình với nàng ở một tư thế đứng khó khắn như vậy mà vẫn có thể cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù lấp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy. Nhưng chỉ là chàng ghen với Lâm Bình Chi thôi, chứ khoảng thời gian đó, Linh San đâu có thiếu thốn thứ gì. Lần này cũng như mọi lần khác, Linh San cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi cả hai người cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa sân, không buông nhau ra…
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung dậy sớm và đến gõ cửa phong Doanh Doanh, chàng không thấy nàng trả lời, Lệnh Hồ Xung đẩy cửa bước vào. Căn phòng trông trơn, Lệnh Hồ Xung nhìn quanh và thấy một lá thư để trên bàn chàng đến cầm và mở nó ra xem
“Xung ca, Nhạc cô nương gặp chuyện đau buồn, nhưng phẩm hạnh lương thiện, thật là xứng đôi với huynh, sau này phải đối sử tốt với cô ấy, hai chúng ta tuy có duyên, đáng tiếc là vô phận, huynh hãy buông tay, đừng nhớ nhung gì, mỗi ngày muội đều chúc phúc, mong huynh nhiều phúc thọ, chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành, tuy chỉ có những tháng ngày ngắn ngủi bên nhau, nhưng huynh cũng đã cho muội biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng và khoái lạc, muội kiếp này sống như vậy là không uổng rồi. Huynh và Nhạc cô nưỡng hãy bảo trọng. Chúc huynh hạnh phúc.
Doanh Doanh”