Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 136: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 136:

Tối hôm sau:

– Tiểu Lâm tử, ta vào được không? – Linh San vừa hỏi vừa bước vào với một đống y phục tan lang và tân nương trên tay.

– Vào đi…

Linh San bước vào, nhìn thấy Lâm Bình Chi đang ngồi trước bàn, bầu rượu hắn uống đã gần cạn:

– Tiểu Lâm tử, đệ xem áo tân lang ta đã may cho đệ rồi đây, đệ mau xem thử có vừa không, nếu chỗ nào không vừa ta sẽ sửa lại.

Lâm Bình Chi vẫn không trả lời, từ từ uống hết bầu rượu đó:

– Tiểu Lâm tử, đệ đừng uống nữa. – Linh San giằng lấy vò rượu từ tay hắn.

– Tỷ đừng quản đệ.

Lâm Bình Chi cáu gắt gạt tay Linh San ra rồi để mặc nàng với ánh mắt bàng hoàng đến ngỡ ngàng mà lững thững bước ra khỏi phòng. Linh San khóc nức nở một hồi rồi giận dỗi đi về phòng, để mặc Lâm Bình Chi đứng thất thần ở đó, nàng không hề biết rằng hắn đang đứng giữa lằn ranh của sự lựa chọn. Thật là khó khắn để có thể đưa ra được quyết định cuối cùng. Tình yêu và mối thù, hắn biết chọn bên nào đây. Sau một hồi suy nghĩ mông lung. Lâm Bình Chi sa sầm nét mặt, hắn đứng dậy, cầm tấm áo cà sa và đi về phía một vách núi hoang vắng ở Hoa Sơn.

Lâm Bình Chi đau đớn nằm cạnh đống củi lửa, người hắn run lên bần bật vì đau, hai tay hắn ôm chặt lấy hạ bộ, bên cạnh đó là con dao găm vương đầy máu. Hắn đau đớn khóc ròng một hồi, lòng chứa đầy thù hận. Vây là sau cùng hắn cũng đưa ra quyết định cuối cùng, luyện Tịch tà kiếm pháp để trả mối thù giết cha mẹ. Lâm Bình Chi rít lên trong cơn đau đớn và giận giữ:

– Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong, ta muốn các ngươi phải như ta…tuyệt tử tuyệt tôn…cha…mẹ..

Linh San trở về phòng, nàng giận dỗi Lâm Bình Chi ra mặt, định bụng hắn mà không đến xin lỗi thì sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn, thế nhưng sau 4,5 ngày liên tiếp, Lâm Bình Chi cũng không đến tìm nàng, thật là quá quắt mà. Linh San không giận ai được lâu. Giận Lâm Bình Chi 5 ngày liền đã là quá sức đối với nàng. Nàng lững thững đi đến phòng tìm hắn nhưng cũng không thấy Lâm Bình Chi ở đó, nàng hỏi các sư huynh đệ xung quanh nhưng không ai nói đã gặp hắn. Lo sợ có chuyện chẳng lành. Linh San cuống cuồng chạy khắp Hoa Sơn tìm Lâm Binh Chi, miệng liên tục réo tên hắn. Sau đó nàng báo cho cha mẹ, rồi toàn bộ phái Hoa Sơn được huy động đi tìm Lâm Bình Chi, mọi ngóc ngách của núi gần như đã bới hết cả lên mà vẫn không thấy tăm hơi của Hắn. Linh San lo lắng cho hắn vô cùng, nàng tá hỏa đi tìm Lâm Bình Chi suốt 3 ngày sau đó mà quên cả ăn ngủ, mặc xác trời mưa nắng…

Trong khi đó, tại hàng đọng ẩm ướt đó, sau gần mười ngày trốn ở đó luyện kiếm. Khẩu quyết tâm pháp của Tịch tà kiếm pháp. Lâm Bình Chi gần như đã nắm vững hoàn toàn, mọi đường kiếm và chưởng thức, Lâm Bình Chi cũng luyện rất thành thục.

Ở bên ngoài, Linh San vẫn mải miết đi tìm hắn, các sư huynh của nàng khuyên nàng nên đi về nhưng Linh San nhất định không nghe, chỉ đến khi nàng gục xuống, họ mởi bế nàng về phòng. Nhạc phu nhân lo lắng chăm sóc cho nàng, sau đó khuyên Linh San hãy yêm tâm nghỉ ngơi, sau đó hứa sẽ đem Lâm Bình Chi về cho nàng, như vậy Linh San mới yên tâm.

Trong khi đó, Nhạc Bất Quần vẫn âm thầm luyện Tịch tà kiếm pháp tại căn phòng của mình. Ông ta chép lại kinh văn trên tấm áo cà sa ra một cuốn sách, sau khi luyện xong, Nhạc Bất Quần hài lòng đặt cuốn sách đó ra bàn rồi đi về phía phòng của Linh San. Nhạc Bất Quần vừa đi khỏi thì một bóng áo đen xuất hiện, hắn rón rén mở cửa phòng của Nhạc Bất Quần và bước vào, tên này ráo riết nhìn quanh, rồi nhìn thấy cuốn sách đó trên bàn, hắn vui mừng nhét nó vào người rồi mở cửa sổ chuồn thẳng, không hề hay biết Nhạc Bất Quần đã nở một nụ cười nham hiểm trên môi.

Tại phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền đọc qua kinh văn của Tịch tà kiếm pháp mà Lao Đức Nặc mang về, hắn liên tục cười lớn:

– Làm tốt lắm, làm tốt lắm

– Đức Nặc đa tạ sư phụ khen ngợi. – Lao Đức Nặc quỳ bên dưới khúm núm.

– Đức Nặc, không uổng công vi sư trước giờ đào tạo ngươi. Cho ngươi cơ hội, lần này lập công chuộc tội, vi sư vô cùng vui mừng. Trước đây ngươi phạm lỗi lầm gì, từ nay xí xóa hết.

– Đức nặc đa tạ sư phụ rộng lượng bao dung. Không trách lỗi xưa.

– Mau đứng dậy, mau đứng dậy

– Sư phụ, người bây giờ đã có được Tịch tà kiếm phổ, đợi sau khi luyện thành công, xưng bá võ lâm chỉ là chuyện trong tầm tay. Đức Nặc chúc mừng sư phụ.

– Đương nhiên rồi, ha ha. Hàn Băng chân khí bây giờ của vi sư cộng với Tịch tà kiếm pháp, muốn độc bá võ lâm thống nhất giang hồ, thực sự dễ dàng như trở bàn tay vậy. Trước đại hội Trung Thu ở Tung Sơn, vi sư nhất định sẽ luyện thành công Tịch tà kiếm pháp. Truyền lệnh xuống, từ hôm nay, Vi Sư bế quan luyện công, tất cả các đệ tử không được quấy rầy.

– Rõ, thưa sư phụ.

Lao Đức Nặc đi khỏi, Tả Lãnh Thiền lật trang đầu tiên ra và đọc lớn “Muốn luyện thần công, Bát mạch đều thông”

Lâm Bình Chi ngồi bần thần bên đống lửa trong một hang động vắng trên ngọn núi Hoa Sơn, mặt hắn lạnh lùng nhìn tấm áo cà sa bị cháy dần, miệng lẩm bẩm:

– Tịch tà kiếm phổ, ta đã đọc vanh vách được rồi, áo cà sa này, không cần thiết phải giữ lại nữa.

Áo cà sa cháy gần hết cũng là lúc Lâm Bình Chi nghe tiếng gọi của Linh San vọng lại. Lâm Bình Chi từ từ đứng lên, hai tay cầm một hòn đá đập mạnh xuống chân mình rồi giả vờ lết ra khỏi sơn động, miệng hô lớn “Sư tỷ”. Nghe tiếng kêu của Bình Chi, Linh San và đám đệ tử vội vã quay lại, thấy một chân hắn dính đầy máu, bò lết ra khỏi sơn động đó. Linh San vội vã chạy đến đỡ Lâm Bình Chi dậy, băng bó vết thương, sau đó các đệ tử cõng hắn trở về Hoa Sơn. Trở về nhà, Lâm Bình Chi được sư nương và sư phụ hắn đắp thuốc cứu chữa. Khi Linh San hỏi hắn tại sao vô cớ biến mất luôn mấy ngày trời, Lâm Bình Chi nói rằng hắn đi cợ để mua sắm đố cho ngày cưới, nhưng không cẩn thận nên bị ngã.

Cuối cùng thì cũng đến ngày hôn lễ của Lâm Bình Chi và Linh San diễn ra, cả ngày hôm đó, Hoa Sơn từng bừng như mở hội, kèn trống vui tươi suốt cả ngày, tối đến, pháo hoa lại bắn ngập cả một góc trời, thật vô cùng nhộn nhịp và náo nhiệt. Ở một quán rượu nơi chân núi Bắc Nhạn, Lệnh Hồ Xung đang ngồi uống rượu một mình, nhưng chén rượu sầu thảm được chàng lần lượt uống cạn, những ly rượu cứ lần lượt được chàng uống cạn, thế nhưng lạ một điều là hôm nay dù đã uống rất nhiều rượu nhưng Lệnh Hồ ung không hề thấy say, sau ngày hôm nay, tiểu sư muội mà chàng đã từng rất mực yêu dấu sẽ trở thfnh vợ của Lâm Bình Chi, trở thành người nhà Lâm gia rồi. Nghi Lâm và Nghi Ngọc đứng từ rất ra, cả hai lặng lẽ nhìn chàng uống hết ly này tới ly khác, nhưng không ai dám đến gần, bởi lẽ họ hiểu thấu nỗi đau của chàng…

Linh San được trang điểm rất kỹ càng, hôm nay nàng thực sự đẹp nhu một thiên thần vậy, tấm vải che đầu được đậy kín khuôn mặt lại nhưng cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc đang hiện ra rạng rỡ trên khuôn mặt nàng, cuối cùng thì cái ngày nàng mong chờ nhất trong cuộc đời cũng đã đến, đó là được kết hôn với người mà mình yêu nhất trên đời.

Lâm Bình Chi được hết người nọ tới người kia đến chúc mừng, hắn uống rất nhiều rượu. Hoa Sơn hôm nay vô cùng vui nhộn, các sư phụ và đệ tử của các phái khác cũng tới chúc mừng vợ chồng Nhạc Bất Quần, biến ngày cưới của hai người thành một ngày hội, vô cùng nhộn nhịp và thích thú.

Sau khi tất cả mọi người đã về hết rồi, chỉ còn lại Tam sư ca và Tứ sư ca của hắn là còn ở lại để dìu hắn tới nơi động phòng hoa trúc. Bọn họ đẩy Lâm Bình Chi vào phòng, sau đó ở ngoài nghe ngóng. Cánh cửa phòng bật mở, hai tay Linh San run run nắm chạt, nàng hồi hộp chờ đợi điều này vô cùng như bao người con gái khác. Lâm Bình Chi bước những bước siêu vẹo tới giường của nàng, hắn với tay cầm chiếc gậy lật khăn che mạt ra, Linh San với gương mặt đỏ bừng vì ngượng đang cố gắng cười gượng để che đi sự xấu hổ của mình. Lâm Bình Chi vuốt má nàng, Linh San từ từ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng của nàng từ từ bị lưỡi của hắn tách ra. Linh San khẽ hé miệng cho lưỡi của Lâm Bình Chi lùa vào, nàng nhắm mắt chờ đợi đêm thần tiên tuyệt diệu của hai người. Hai tay Lâm Bình Chi từ từ cởi từng lớp áo của nàng ra, đến khi chỉ còn cái yếm, một tay hắn xoa xoa lên tấm lưng trần của Linh San, tay còn lại khéo léo gỡ yếm ra, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên hai đầu vú của nàng mà mơn trớn. Linh San như lạc vào cõi mơ, hai tay nàng cũng từ từ cởi áo của Lâm Bình Chi ra, miệng nàng khẽ rên lên một tiếng khoái cảm khi Lâm Bình Chi bóp mạnh lên đôi vú căng mọng của nàng. Ở bên ngoài, hai tên Tam, Tứ sư ca hồi hộp như chính chúng được động phòng vậy.

Khi tay của Linh San di chuyển xuống đũng quần của Bình Chi thì bị chặn đứng lại bởi bàn tay của hắn. Lâm Bình Chi rời môi nàng, hắn mở mắt đứng dậy và đi ra bàn ngồi. Linh San cũng ngỡ ngàng, mọi cảm xúc của nàng đều bị đánh tụt, nàng không hiểu vì sai hắn lại có thái độ như vậy, nhưng Linh San không hề biết rằng, Lâm Bình Chi của nàng bây giờ không còn là Lâm Binh Chi nam tử hắn nữa rồi, hắn đã tự cung để luyện Tịch tà kiếm pháp, mọi cảm xúc ái ân với hắn đều đã không còn, hắn thành thân với nàng cũng chỉ để che giấu cha nàng là Nhạc Bất Quần mà thôi. Lâm Bình Chi đứng dậy và đi ra phía cửa, hắn bỏ mặc Linh San ngồi đó với bộ ngực trần đang nhấp nhô theo từng hơi thở.

Bước ra cửa, hắn thấy Tam và Tứ sư ca của hắn đang trèo lên nhau, ghé tai vào cửa sổ nghe ngóng, một tên còn đưa tay xuống nắm lấy con của của mình mà xục xục. Lâm Bình Chi mỉm cười bước đến:

– Hai huynh còn chưa về phòng sao, muốn xem bọn đệ động phòng sao không nói một tiếng.

– Lâm sư đệ,..bọn ta xin lỗi, chỉ là hơi tò mò…chút xíu, bọn ta về phòng ngay đây.

Cả hai thằng luống cuống định chạy về thì Lâm Bình Chi bất ngờ gọi với trở lại

– Khoan đã, đệ đâu có nói là không cho các huynh xem đâu, chảng lẽ các huynh không muốn xem sao?

– Lâm sư đệ, đệ nói thật chứ? Có lẽ hôm nay đệ uống say quá rồi, thôi bọn ta về phòng đây, ngay mai gặp lại. – Gã Tứ Ca hơi nghi ngờ.

– Khoan đã, đệ không nhưng cho các huynh xem, mà còn có thể cho các huynh được động phòng cùng đệ đêm nay nữa, ý các huynh thế nào.

Cả hai tên đứng khựng lại, trố mắt nhìn nhau, bọn chúng không hiểu Lâm Bình Chi nói thật hay giả vờ nữa. Thấy ánh mắt băn khoăn của chúng, Lâm Bình Chi tiếp tục lên tiếng:

– Bây giờ đệ sẽ vào trong đó, khi nào cánh cửa mở, các huynh có thể bước vào, nếu ai không thích thì bây giờ có thể về. Còn nữa chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi.

Nói đoạn, hắn quay trở lại phòng, bỏ mặc hai tên đó đang đứng chôn chân ở đó. Còn phải nói, hai tên này ham muốn Linh San đến tột cùng, ngay từ ngày đầu tiên nhập phái, bọn chúng đã để ý tới nàng rồi, nhưng do tư chất thấp kém, và thân phận hèn mọn nên bọn chúng không ai dám vọng động tới nàng, hôm nay, câu nói của Lâm Bình Chi vô tình đã đánh thức ham muốn tốt cùng của bọn chúng, thủ hỏi làm sao mà chúng không muốn cơ chứ. Hai tên không ai bảo ai, từ từ rón rén bước tới của phòng của Linh San và Bình Chi.

Lâm Bình Chi bước vào trong phòng, Linh San vẫn ngồi đó, nàng lấy áo che hờ bộ ngực trần của mình, đôi mắt đã hoen nước:

– Linh San, xin lỗi muội, ta không cố ý. – Lâm Bình Chi đổi cách xưng hô. Cũng phải thôi, sau hôm nay, họ đã là vợ chồng, sao mà có thể cứ sư tỷ, sư đệ mãi được.

– Muội…không sao, huynh có lẽ đã mệt lắm rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm thôi.

Linh San quay người định nằm ra thì Lâm Bình Chi ngăn lại:

– Chúng ta vẫn chưa động phòng mà?? Bây giờ chúng ta tiếp tục nhé, nhưng hôm nay ta muốn muội theo mọi ý của ta, vì ta là phu quân của muội mà?

– Huynh nói vậy là sao.

– Muội cứ nhắm mắt lại sẽ rõ.

Linh San không nghi ngờ gì, nàng từ từ nhắm chặt mắt lại. Bỗng nàng cảm thấy mắt mình tối xầm thêm nữa, thì ra Lâm Bình Chi đã lấy một mảnh vải và bịt mắt nàng lại. Linh San hồi hộp chờ đợi, nàng chưa bao giờ thấy Bình Chi lạ lẫm như hôm nay.

Linh San từ từ được hạ xuống giường, nàng nằm xuội lơ, hai tay nàng được Lâm Bình Chi gỡ ra khỏi ngực và dang rộng ra, bộ ngực căng tròn của nàng nhấp nhô theo từng hơi thở hồi hộp. Lâm Bình Chi le lưỡi liếm nhẹ lên đầu vú nàng, đầu vú bến kia thì hắn dùng tay vân vê nó, chiếc lưỡi của hắn di chuyển từ hai bầu vú xuống cái bụng phẳng lì của nàng, ngoáy ngoái vào rốn. Linh San bị bịt kín mắt, cố gắng vận dụng mọi giác quan cảm xúc để tưởng tượng, để hưởng thụ đêm động phong tuyệt vời này. Lưỡi Bình Chi tiếp túc di chuyển xuống dưới. Một tay hắn dùng nội lực đánh thật nhẹ về phía cánh cửa.

Cánh cửa phòng bật mở, hai tên đệ tử của phái Hoa Sơn nhấp nhổm bên ngoài chờ đợi không dám tin vào mắt mình. Cả Lâm Bình Chi và Linh San đều chưa cởi quần, Lâm Bình Chi đang liếm dần xuống dưới, đồng thời dùng hai tay kéo quần Linh San xuống, nàng khẽ ưỡn mông lên đẻ hắn kéo xuống dễ dàng hơn. Mắt hai tên kia như dại đi, dán chặt vào cơ thể trần truồng vệ nữ của Linh San, đây chẳng phải là điều mà chúng luôn luôn hằng ao ước hay sao, đối với chúng, chỉ cần được nhìn thân thể trần chuồng của Linh San dù chỉ một lần thôi cũng là mãn nguyện lắm rồi, nếu như đêm nay Lâm Bình Chi thật sự cho chúng làm tình với nàng nữa thì thực sự đối với chúng, sống trên đời này coi như là không uổng phí kiếp người rồi.

Lâm Bình Chi vừa liếm lồn nàng, vừa lấy tay ra hiệu cho bọn chúng cởi quần áo, thấy ám hiệu của Lâm Bình Chi, bọn chúng như mở cờ trong bụng. Bọn chúng nhẹ nhàng khép cửa lại rồi rón rén bước tới giường của nàng. Cả hai tên hấp tấp cởi quần áo, cố gắng không phát ra tiếng động để không bị nàng phát hiện. Hai co cu của chúng cũng khá dài và to đã cương cứng lên từ rất lâu rồi, chổng ngược lên trời như chờ đợi.

Lâm Bình Chi kéo Tam sư ca của hắn lại gần. Khi hắn rời lưỡi khỏi lồn Linh San thì hắn dí luôn đầu tên kia vào đó. Chỉ chờ có thế, Tam sư ca của hắn ngay lập tực vục đầu vào giữ hai chân nàng mà liếm lấy liếm để, chăm chỉ cần mẫn như chó con bị bỏ đói lâu ngày. Lâm Bình Chi đi ra bàn, hắn cầm bầu rượu lên từ từ uongs cạn, miệng nở một nụ cười gian mãnh. Tên Tứ sư ca của hắn thì kiên nhẫn đứng chờ tới lượt mình. Hắn nhìn tên kia đang ngoáy lưỡi loạn xạ trong lồn Linh San mà không chịu nổi, liên tục đưa tay vào cu mà xục mạnh.

Hai tên này cũng không phải là lần đầu chơi gái lên bọn chúng cũng có khá nhiều kinh nghiệm. Tam sư ca liên tục ngoáy sâu lưỡi vào lồn nàng, thi thoảng lại cọ sát lưỡi lên hai vách lồn nàng, nước dâm trong lồn Linh San tuôn ra bao nhiêu hắn đều nuốt hết vào miệng. Hia chân nàng banh rộng ra hết cỡ, hai tay nàng xoa xoa lên cái đầu hắn rồi dí sát nó vào lồn mình, miệng nàng rít lên “Ưm…Bình Chi…muội sướng…a..aa…”

Nghe tiếng rên kích thích của nàng, hắn càng sướng tợn, hắn vòng hẳn tay xuống ôm lấy mông nàng mà nâng mạnh lên, lưỡi hắn liên tục vét thật sâu vào lồn nàng, tiếng rên của Linh San mỗi lúc một to hơn và khoái cảm hơn. Sau màn liếm mút đã đời, hắn trèo lên, kê con cu vào cửa lồn nàng, như còn sợ điều gì đó, cả hai tên quay ra nhìn Lâm Bình Chi như để chắc chắn điều chúng vừa làm. Nhận được cái gần đầu của Lâm Bình Chi, tên Tam sư ca đóng mạnh một cú, con cu của hắn ngập lút cán trog lồn nàng. Linh San rên lên một tiếng thổn thức, sau đó hắn rút cu ra rồi lại đóng mạnh vào, cái nào cái nấy đều ngập lút cán trong lồn Linh San, dâm thủy nóng bỏng của nàng chảy ra bao quanh con cặc của hắn khiến hắn sướng ghê người. Hắn bắt đầu gia tăng tốc độ, hắn đóng nhanh hơn, khiến cho những tiếng rên của Linh San trở nên đứt quãng và vô nghĩa. Một tay hắn chống xuống nệm, tay còn lại tóm lấy cặp vú nàng mà bóp cho nó biến dạng, hắn cúi người xuống hôn lên cặp môi tân nương đỏ mọng của nàng, Linh San ngay lập tức hé lưỡi ra đáp trả, cả hai quấn lấy lưỡi của nhau như hai con rắn vậy, trong khi đó tên kia vẫn nhịp nhàng giã chạy với nàng. Cái cảm giác được động phòng với một tân nương xinh đẹp như Linh San kích thích hắn một cách kinh khủng, Chi sau vài cú nhấp nữa là hắn giật giật liên hồi rồi phóng tinh xối xả vào lồn nàng, rồi đổ gục xuống cơ thể Linh San, Hắn rút con cu ra và ngả luôn người xuống chân giường mà thở, Linh San cũng thở đều đều, nàng vẫn chưa lên đỉnh nên cũng chẳng buồn gỡ tấm vài che mắt ra. Tên Tam sư ca vừa ngả ra thì tên kia nhảy vào thay thế ngay lập tức, hắn trèo lên người Linh San khiến nàng giật mình, Linh San còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã trám kín lấy miệng nàng bằng một nụ hôn vồ vập và vồn vã, tuy vậy Linh San vẫn le lưỡi ra mà đáp trả lại, trong đầu nàng thầm nghĩ tại sao hôm nay Bình Chi lại hồi phục nhanh như vậy. Tuy nhiên, tên Tư sư ca cũng không để cho nàng nghĩ lâu, vừa đá lưỡi với nàng, một tay hắn di chuyển xuống lồn nàng, hắn chọc ngón tay vào đó ngoáy mạnh khiến Linh San cong người lên vì sướng.

Tên tứ sư ca này không rườm rà lâu, sau khi nút lưỡi nàng, hắn liền trèo lên người Linh San, kê con cặc vào lồn nàng rồi nhấp lia lại liên hồi liền. Linh San nhanh chóng bị cuốn vào cuộc chơi, nàng còn khẽ hẩy mông lên theo nhịp địt của hắn, hai tay Linh San tự vân vê bóp vú mình, người nàng uốn éo, dầu nàng lắc qua lắc lại liên hồi, miệng không ngừng rên rỉ dâm đãng. Được tận mắt nhìn thấy tiểu sư muội xinh đẹp đang rên rỉ vì mình khiên hắn sướng điên người, hoàn cảnh quá kích thích khiến cho hắn chỉ trụ được thêm một lúc rồi xối xả xuất tinh vào lồn nàng nhanh chóng như tên kia vậy. Hắn vừa rút cặc ra khỏi lồn nagf thì cũng là lúc tên Tam sư ca hồi phục, có lẽ do nhìn cảnh sư đệ của mình làm cho Linh San quàn quại vì sướng đã khiến cho hắn kích thích kinh khủng, hắn kéo tên kia ra khỏi lồn nàng rồi thế chỗ ngay lập tức. Hắn nhấp lia lia như vũ bão vào lồn nàng.

Lần này, Linh San cảm thấy sự bất thường rõ rệt, nàng từ từ kéo khắn che mặt ra, Lâm Bình Chi thấy vậy định lao đến nhưng không còn kịp nữa, Linh San mở mắt và nhìn thấy Tam sư ca chú không phải Bình Chi đang vẫn vũ trên cơ thể nàng, bên dưới, tên Tứ sư ca đang nằm bẹp, hắn nhắm mắt, nở một nụ cười thỏa mãn, Linh San còn nhìn thấy cả con cu của hắn ướt nhẹp dâm khí của nàng cỏn ở bàn, Lâm Bình Chi đang nhìn nàng với ánh mắt đầy áy náy, hắn chưa hề cởi quần, vậy rõ ràng hai người này chú không phải Bichf Chi đã đưa nàng lên đỉnh. Linh San thấy vậy hét lớn:

– Tam..sư..ca..huynh buông muội ra…sao huynh dám…a..

– Sư muội..tại muội xinh đẹp quá…ta không kiềm chế được…với lại bọn ta được Lâm sư đệ đồng ý. Ta xin muội, hay cho ta một lần này thôi…

– Bình Chi…sao huynh lại làm như vậy…huynh dâng vợ…cho kẻ khác động phòng sao…á..á..a..a… – Nàng quay ra nhìn Lâm Bình Chi với ánh mắt hờn trách, nhưng miệng vẫn không kìm nổi tiếng rên rỉ dâm đãng.

– Không phải muội cũng rất thích sao, ta thấy muội rất hoan hỉ và phối hợp với hị rất nhiệt tình mà, hãy cứ hưởng thụ với Tam, Tứ sư ca đi. – Lâm Bình Chi mỉa mai nàng bằng những lời cay đắng

Sau câu nói đó, Lâm Bình Chi đứng dậy mặc áo vào và đi ra khỏi phòng. Linh San thấy cánh cửa phòng đóng lại, nàng nằm xuội lơ, để mặc cho tên kia vẫn cư mải miết hì hục trên cơ thể nàng, hai hàng nước mắt Linh San lăn dài trên má…

Lệnh Hồ Xung say khướt, chàng lảo đảo đi từng bước lê lết trở về núi. Nghi Ngọc và Nghi Lâm bám sát theo sau, không ai dám đến gần, chỉ đến khi Lệnh Hồ Xung gục ngã ngay bên đường, bọn họ mới cuống cuồng chạy đến.

Sáng sớm hôm sau, Nghi Lâm đã vào phòng chàng từ sớm, Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, ánh nắng chói chang làm chàng chói mắt, Lệnh Hồ Xung được Nghi Lâm mang nước vào cho chàng rửa mặt, sau đó rửa chân và thay y phục. Trong khi đó ở Hắc Mộc Nhai, Bình Nhất Chỉ được triệu tập để bào chế thuốc giải chửa thi trùng trong người Doanh Doanh. Không chỉ có một mình Doanh Doanh trúng thi trung của Đông Phương, tất cả các trưởng lão, các bộ phận quan trong khác trong giáo đều bị nàng khống chế bằng Tam thi não thần đan, bây giờ sắp tới ngày ban thuốc giải, nếu như không kịp có, toan bọ bọn họ sẽ bị thi trùng tấn công lên não, và sẽ gây ra một cuộc bạo loạn chưa từng có, số phận của NNTG bây giờ đang trở nên nguy cấp hơn bao giờ hết, điều này khiến cho Nhậm Ngã Hành vô cùng lo lắng.

Linh San từ sau khi thành thân với Lâm Bình Chi thì thấy tính nết của hắn thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên lạnh nhạt với nàng và khô khan vô cùng, mặc cho Linh San cố gắng hết sức chăm sóc nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm, chỉ chăm chỉ ngày luyện kiếm, tối lại đọc sách tới khuya mới ngủ. Hơn nữa là ngủ luôn tại ghế chứ không vào giường ngủ, từ ngày thành thân, Lâm Bình Chi chưa bao giờ động vào người nàng. Chỉ cho đến khi Linh San không thể nào chịu được nữa, nàng chất vấn hắn, nói tại sao lại thay đổi như vậy, tại sao lại lạnh nhạt với nàng như vậy. Lâm Bình Chi mới lên tiếng thóa mạ nàng, nói nàng còn hơn cả một con kỹ nữ, ai cũng có thể ngủ cùng nàng và điều hắn hận nhất là hắn không phải là người đầu tiên lấy đi sự trong trắng của nàng mà lại là Lệnh Hồ Xung, chưa đủ, hắn còn lên tiếng thóa mạ cả mẹ nàng. Linh San bàng hoàng, nàng tát cho hắn một cái rồi chạy một mạch băng vào trong rừng sâu.

Lâm Bình Chi đưa tay lên lau đi khóe mắt cay cay của mình, hắn thầm rủa nếu nhu hắn không tự cung, thì bây giờ hắn và Linh San đã là một cặp vô cùng hạnh phúc rồi. Bây giờ, điều mà hắn hận nhất chính là hai tên Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, và cả cha của nàng, Nhạc Bất Quần…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.