Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 133: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 133:

– Doanh Doanh, tình hình Hắc Mộc Nhai thế nào? – Nhậm Ngã Hành lo lắng hỏi con gái

– Bọn chúng tăng cường canh phòng bị, e rằng chúng ta muốn lên đó, sẽ khó khăn hơn.

– Khó nữa cũng phải lên, nếu không đòi lại được ngôi vị giáo chủ, cha uổng phí làm người.

– Cha, chi bằng để con đi xem thử.

– Không được, một mình con đi quá nguy hiểm, lần trước cha và con đại náo Linh Thứu tự chuyện này chắc chắn đã đến tai hắn, lần này con lên đó một mình, chắc chắn Đông Phương Bất Bại sẽ không bỏ qua cho con đâu.

– Cha yên tâm đi, hồi đó Đông Phương Bất Bại nói cha bị điên, mới cướp được ngôi vị giáo chủ, nhiều năm nay, hắn luôn đối xử với con không tệ. Thực ra chính là vì muốn che mắt người đời. Để tất cả mọi người không hoài nghi chức vị Giáo chủ của hắn mà chiếm đoạt mà có được, vậy nên nếu hắn biết con đi cùng cha mà tùy tiện ra tay với con, chỉ sợ tất cả giáo chúng trong thiên hạ cũng không chấp nhận.

Sau khi nghe Doanh Doanh phân tích, sau một hồi đắn đo, Nhậm Ngã Hành cũng liều mình gật đầu đồng ý. Doanh Doanh trở về Hắc Mộc Nhai ngay lập tức nàng bị Đông Phương giữ lại, sau khi điều tra, Đông Phương biết Doanh Doanh cũng rất yêu thích Lệnh Hồ Xung, đã vậy hai người còn ở bên nhau một khoảng thời gian dài, nghĩ đến đó, một chút hờn ghen bùng lên trong người nàng, đáng lẽ Đông Phương định dùng Doanh Doanh để ép Nhậm Ngã Hành xuất hiện, nhưng giờ đây, nàng không cần nữa, nếu là người Lệnh Hồ Xung thích, nàng lại muốn đối phó theo kiểu khác. Đông Phương lôi ra một viên thuốc trong suốt, sau đó nàng é Doanh Doanh phải uống nó vào, Doanh Doanh lúc đầu không chịu, nhưng khi Đông Phương đem tính mạng của Lệnh Hồ Xung ra đe dọa thì nàng không còn cách nào khác, âm thầm nuốt viên thuốc đó vào. Thật trớ trêu, cả hai người con gái nhan sắc tuyệt trần lại đều vì tình yêu vói một người con trai và một chút hờn ghen nhỏ nhoi của mình mang đang tâm hãm hại lẫn nhau…

Sau 3 tháng tu luyện trên Tư Quá Nhai, mọi chiêu thức và bí kíp võ học của Tịch tà kiếm pháp, Nhạc Bất Quần đều thấm nhuần và luyện tập vô cùng tinh diệu, hắn trở xuống núi với bộ mặt khoan khoái, thần thí tươi tỉnh, chí có giọng nói là tự nhiên trở nên the thé khó hiểu, điều này khiến Nhạc phu nhân hết sức ngạc nhiên và trong lòng đã dấy lên một mối hoài nghi, có điều nàng không nói cho rõ ràng.

Trong thời gian này, tình cảm của Lâm Bình Chi và Linh San ngày càng trở nên khăng khít, chính điều này khiến cho Nhạc phu nhân hết sức vui mừng, nàng tin rằng San nhi có lẽ đã tìm được hạnh phúc của đời mình khi mà Bình Chi không hề quan tâm đến quá khứ của nàng. Ngày Nhạc Bất Quần bế quan, cũng là lúc Lâm Bình Chi đến xin sư phụ và sư nương gả Linh San cho hắn, tất nhiên bọn họ rất vui mừng đồng ý và chọn ngày tiến hành hôn lễ.

Về phía phái Hằng Sơn, Lệnh Hồ Xung vẫn chỉ đạo bọn họ luyện kiếm rất tốt, nhờ có kiếm pháp thất truyền, mà võ nghệ của các đệ tử trong phái tiến bộ vô cùng rõ rệt. Mọi việc đang diễn ra hết sức bình thường thì bỗng một ngày, Điền Bá Quang bỗng dưng chạy đến phái Hằng Sơn và bị Lệnh Hồ Xung bắt gặp. Có điều trông hắn không giống như trước đây là một chàng trai tuấn tú và đào hoa nữa, thay vào đó là một Điền Bá Quang đac cạo trọc đầu, ăn mặc theo lối phong cách của một hòa thượng, đến nỗi Lệnh Hồ Xung suýt chút nữa là không nhận ra. Qua hỏi han, hắn kể lại với chàng rằng trong một lần đi chơi gái, bị Đông Phương Bất Bại bắt được nên nàng ta đã bắt hắn lên Hằng Sơn để chăm sóc và bảo vệ cho Nghi Lâm, đồng thời còn cắt mất tóc của hắn và bắt hắn phải ăn mặc như một hòa thượng vậy.

Nhắc đến Đông Phương, Lệnh Hồ Xung lại chạnh lòng, chàng cảm thấy hối hận vì hôm đó đã đâm nàng một nhát kiếm, tình yêu mới chớm nở của hai người tan biến nhanh chóng như bong bóng xà phòng vậy. Và có lẽ cũng chính vì tình yêu đó đã làm trỗi dậy sự tàn ác trong con người Đông Phương, để giờ đây cả giang hồ bị nàng dậy sóng, âu có lẽ lỗi lầm cũng một phần do chính chàng gây ra. Lệnh Hồ Xung dẫn Điền Bá Quang lên núi, Nghi Lâm là người đầu tiên phản đối, do nàng vẫn còn cái cảm giác sợ hắn từ trước tới giờ. Cuối cùng Lệnh Hồ Xung phải dứng ra nói giúp, Nghi Lâm mới đồng ý.

Cuối cùng, ngày đại hỷ mừng nhận lễ Chưởng môn phái hằng Sơn cũng đã đến, có rất nhiều các bằng hữu đến chúc mừng Lệnh Hồ Xung như các huynh đệ trên Ngũ Bá Cương, hai vị Phương Chứng và Phương Sinh đại sư cũng tới chúc mừng chàng, một lúc sau thì cả Doanh Doanh cũng tới, nàng ăn mặc theo đúng bộ quần áo Thánh Cô của NNTG, sắc đẹp như tiên sa khiên cho ai nấy đều phải ngước nhìn, đại lệ diễn ra vô cùng vui vẻ và thành công. Một lúc sau có nhóm người Lục Bá của phải Tung Sơn đến quấy rối, nhưng bọn chúng nhanh chóng bi Lam Phượng Hoàng và Doanh Doanh dùng gậy ông đập lưng ông, xấu hổ cúp đuôi chuồn về, trước khi về, chúng có gửi lại cho Lệnh Hồ Xung giấy mời sắp tới họp ngày NNKP hợp nhất, xem ra chuyện NNKP hợp nhất là điều đã định sẵn và khó tránh khỏi. Chỉ có Phương Chứng đại sư là tỏ ra lo lắng với hành động này của Tả Lãnh Thiền.

Sau khi đại lễ tiến hành xong, Phương Chứng và Phương Sinh đại sư tìm gặp Lệnh Hồ Xung nói chuyện, bọn họ bày tỏ mối quan ngại rằng Tả Lãnh Thiền với tham vọng thống nhất NNKP đang tiềm tàng một âm mưu to lớn hơn nhiều, đó là muốn thống nhất võ lâm trung nguyên, dấy động can qua và tiến đánh NNTG, lo sợ răng hai chính phái và tà giáo giao tranh sẽ khiến sinh linh lầm than, bọn họ muốn Lệnh Hồ Xung nhâ cơ hội này tương kế tựu kế, phá tan âm mưu của Tả lãnh Thiền bằng cách dùng kiếm pháp của chính chàng để giành thắng lợi cuối cùng hòng phá tan âm mưu của Tả Lãnh Thiền. Cũng tại đây, Phương Chứng đại sư đã kể lại rõ ràng nguồn gốc của Tịch tà kiếm pháp và Quỳ Hoa bảo điển. Thì ra bộ võ công này bắt nguồn từ một thái giám ở trong hoàng cung, rồi sau đó được di rời tới Linh Thứu tự, phái Hoa Sơn do hai anh em Nhạc túc và Thái Tử Phong vì muốn xem thủ võ công trong đó nên đã lên Linh Thứu tự đọc qua, do thời gian quá gấp rút, bọn họ quyết định mỗi người học thuộc một nửa rồi về Hoa Sơn tự viết ra những gì mình đã nhớ, nhưng sau khi lắp ghép lại, bọn họ thấy hoàn toàn không trùng khớp, cho rằng đối phương đã nhớ sai, hai người họ từ huynh đệ tình như thủ túc bỗng trở nên bất hòa rồi gây ra một cuộc chiến đẫm máu, biến phái Hoa Sơn trở thành hai nhánh Khí tông và Kiếm tông hiện nay.

Chuyện Nhạc Túc và Thái Tử Phong đột nhập Tàng kinh các đọc trộm Quỳ Hoa Bảo Điển cuối cùng bị bại lộ, Hồng Diệp thiền sư khi đó là trụ trì của Linh Thứu tự vô cùng kinh ngạc, ông quyết định thiêu hủy Quỳ Hoa Bảo Điển, đồng thời ra lệnh cho đệ tử là Độ Nguyên hòa thượng đến thăn Hoa Sơn. Sau khi Độ Nguyên hòa thượng đến thăm Hoa Sơn đã chỉ ra võ công trong Bào Điên vô cùng nguy hiểm và khuyên hai người họ tuyệt đối không được tu luyện. Hai người họ một mặt xin lỗi, một mặt lại xin được tỉnh giáo Độ Nguyên hòa thượng về những võ công được ghi chép trong đó. Hai người họ hoàn toàn không biết Độ Nguyên hòa thượng chưa từng xem qua võ công trong Bảo Điển. Độ Nguyên Hòa Thượng không có động tĩnh gì, chỉ vừa đọc vừa giải thích. Đêm đó, Độ Nguyên Hòa Thượng rời khỏi Hoa Sơn, trốn trong một hang động gần đó ghi chép lại những kinh văn đã nhớ được trong đó lên tấm áo cà sa của mình. Đồ Nguyên Hòa Thượng từ đó cũng không quay về Linh Thứu tự nữa, không lâu sau Hồng Diệp thiền sư nhận được một bức thư của Độ Nguyên hòa thượng, nói bản thân còn quyến luyến cõi trần, hổ thẹn không dám quay về gặp sư phụ nữa. quyết định hoàn tục.

Còn tin tức phái Hoa Sơn có được Quỳ Hoa Bảo Điển không biết tại sao lại bị Ma giáo thăm dò được, cuối cùng vào một ngày, thập đại trưởng lão của Ma giáo tấn công lên Hoa Sơn, Nhạc Túc và Thái Tử Phong bị trưởng lão của Ma giáo đanh đến trọng thương, còn Quỳ Hoa Bảo Điển bị Ma giáo lấy làm của riêng. Rồi mấy năm sau, trong võ lâm xuất hiện một cao thủ có tên là Lâm Viễn Đồ dùng 72 đường Tịch tà kiếm pháp uy chấn giang hồ, sau đó gia nhập triều đình trở thành cẩm y vệ. Hồng Diệp thiền sư biết Lâm Viễn Đồ này chính là Độ Nguyên hòa thượng năm xưa, vì vậy ông ấy đến thăm Lâm Viễn Đồ và giảng giải lý lẽ cho hắn. Lâm Viễn Đồ cũng hứa với Hồng Diệp thiền sư sẽ không truyền thụ những tinh yếu của Tịch tà kiếm pháp ra ngoài. Đó cũng chính là lý do Tịch Tà kiếm pháp mà Lâm Chấn Nam sử dụng sau này không nhìn ra điểm nào cao siêu, cái then chốt chính là nó thiếu đi mất tâm pháp nội công của nó. Gia đình Lâm Chấn Nam vì một Tịch tà kiếm pháp mà tan nhà nát cửa, gia đình ly tán.

Phương Chứng đại sư cũng vô cùng sáng suốt, ông ngay lập tức nhìn ra âm mưu của Nhạc Bất Quần, cho rằng ông ta dùng chính con gái của mình để tiếp cận Lâm Bình Chi hòng tìm cơ hội chiếm đoạt Tịch tà kiếm pháp. Trước khi ra về, bọn họ còn dặn dò Lệnh Hồ Xung phải đề phòng cả chính sư phụ của mình. Lệnh Hồ Xung từ biệt hai vị hòa thượng của Linh Thứu tự chàng tự hứa với họ sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản Tả Lãnh Thiền.

Trên núi Hằng Sơn lúc này, hai vị đại sư cũng đã trở về Linh Thứu tự, các bằng hữu của Lệnh Hồ Xung cũng đã trở về, phái Hoa Sơn không đến, do họ bận chuẩn bị hôn sự cho Linh San và Bình Chi, lúc này, chỉ còn lại Doanh Doanh ở lại Hằng Sơn, nàng đang sánh bước cùng với Lệnh Hồ Xung, cả hai người đi dạo khắp Hằng Sơn, nhưng đều ngượng ngùng không nói với nhau câu nào, có lẽ sự việc đêm nọ đã khiến cho cả hai đều thẹn thùng. Đi đến một điểm vắng vẻ thuộc khu rừng trong phái Hắng Sơn, đột nhiên, Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn Doanh Doanh một cách âu yếm và đầy say đắm, điều này khiến Doanh Doanh đỏ mặt thẹn thùng, nàng quay mặt đi chỗ khác mỉm cười:

– Huynh là Chưởng môn của phái Hằng Sơn, sao lại nhìn người ta không có phép tắc gì vậy.

– Vậy thì sao, Ai quy định Chưởng môn của phái Hằng Sơn không được nhìn người khác, hơn nữa, muội lại xinh đẹp như vậy, ta nghĩ không chỉ ta mà tất cả các nam nhân khác trên thế gian này đều muốn ngắm nhìn muội. – Lệnh Hồ Xung láu cá.

– Huynh mồm mép láu cá, muội vốn không nói lại với huynh. Hôm nay muội tới đây, ngoài việc chúc mừng huynh, muội còn muốn nhờ huynh một việc.

– Doanh Doanh, có chuyện gì, muội cứ nói.

Doanh Doanh kể lại việc cha mình muốn đánh chiếm Hắc Mộc Nhai, đòi lại ngôi vị giáo chủ để tránh cho việc Đông Phương Bất Bại ra tay hoanh hành, tàn sát đẫm máu nhân sĩ võ lâm trong giang hồ. Lệnh Hồ Xung hết sức đắn đo. Nhưng gần đây chàng nghe tin Đông Phương Bất Bại đã thâu tóm hoàn toàn các bang phái nhỏ bé trong giang hồ, chỉ còn lại mấy bang phái lớn như NNKP, Linh Thứu tự, Võ Đang, Côn Luân, Cái Bang… tình hình này xem ra một cuộc chiến đẫm máu trong giang hồ là khó tránh khỏi. Sau một loáng suy nghĩ, Lệnh Hồ Xung gật đầu đồng ý, chàng định tiến đánh Hắc Mộc Nhai và mọt phần cũng muốn gặp Đong Phương để giải thích cho nàng hiểu, mong nàng sẽ hồi tâm chuyển ý. Thấy Lệnh Hồ Xung đồng ý, Doanh Doanh rất vui mừng, nàng nhao tới ôm chặt lấy chàng, nép mựt vào chàng, khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Doanh Doanh ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng nhìn xung quanh rừng thanh vắng rồi lên tiếng:

– Hôm nay, ngoài việc này, muội còn muốn chúng ta làm nốt chuyện dang dở đêm nọ.

Sau câu nói, Doanh Doanh lùi lại ba bước, nàng từ từ lột bỏ y phúc của mình ra trước sự ngỡ ngàng của Lệnh Hồ Xung, từng mảnh vải trắng trên người Doanh Doanh rơi xuống, để lộ ra thân hình trắng muốt với những đường cong hoàn hảo đến vô cùng đập thẳng vào mắt chàng giữa thanh thiên bạch nhật trong rừng thanh vắng. Lệnh Hồ Xung cảm thấy khí huyết tăng lên đột ngột, con cu của chàng đã đội cứng lên ở dưới đũng quần rồi. Sau một màn thoát y đầy khiêu khích, Doanh Doanh từ từ bước đến, nàng mỉm cười nhìn ánh mắt thất thần của Lệnh Hồ Xung đang dán chặt vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình rồi từ từ đưa hai cánh tay trần trụi ra cởi bỏ y phúc cho chàng. Sau khi cởi áo xong, Doanh Doanh quỳ xuống tuột luôn quần nàng ra, tức thì con cu to bản quen thuộc của chàng được giải thoát, bung lên ngạo nghễ và lắc lư trước mặt nàng. Doanh Doanh thích thú đưa hai tay nắm chặt lấy khúc thịt đó mà bóp mạnh, rồi từ từ vuốt dọc theo thân cặc.

Rồi không chần chờ nữa, Doanh Doanh há miệng ra, đưa đầu tới, để cho cái đầu cu từ từ chui vào miệng mình. Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, tận hưởng niềm sung sướng thứ hai mà Thánh cô của NNTG ban đến cho chàng, hai tay chàng xoa xoa đầu nàng như để kích thích. Doanh Doanh lấy hai tay bấu vào mông đít chàng mà kéo tới khiến cho con cu đó đi sâu vào thêm nữa. Con cu của Lệnh Hồ Xung như thường lệ vẫn to dài như thế, Nhưng cái miệng hồng đào của nàng thì cứ như một nhà ảo thuật gia tài ba vậy, không hiểu bằng cách nào, mà khúc thịt quá khổ ấy cứ từ từ, từng chút từng chút một biết mất trong cuống họng của nàng, ngập sâu tới lút cán. Lệnh Hồ Xung suýt xoa:

– Ôi…za…Doanh Doanh…muội giỏi quá…

Lệnh Hồ Xung nhìn xuống thấy con cặc của mình mất hút trong cái miệng xinh xinh, nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào của nàng bao chặt chung quanh thân cặc của chàng thì chàng cảm thấy cơn nứng tăng lên dữ dội. Hai bàn tay mềm mại, ấm áp ôm chặt mông đít của chàng mà dí vào, cộng với sức hút liên tục trong miệng nàng làm như là nàng muốn rút hết tinh trùng ra từ hai hòn dái của chàng vậy. Lệnh Hồ Xung thở lên hồng hộc, mồ hôi toát ra như tắm. Chưa bao giờ chàng cảm thấy sung sướng đến như vậy.

Chàng nhanh chóng đầu hàng màn khẩu dâm của Doanh Doanh thêm một lần nữa, vội vàng rút cu ra khỏi miệng nàng vì sợ suất tinh. Quần áo của hai người được giải xuống đất làm chiếu, Doanh Doanh được chàng dìu xuống nằm ngửa ra, Lệnh Hồ Xung đè lên nàng, hai người hôn nhau một cách say đắm và cuồng nhiệt ngay trong rừng, giữa ban ngày. Lệnh Hồ Xung vừa hôn môi nút lưỡi Doanh Doanh, tay chàng di chuyển xuống mà vần vũ bầu ngực của nàng, sau đó tiến tới hạ bộ của nàng, day day lên vùng tam giác vàng đã nhòe nhoẹt dâm thủy.

Doanh Doanh tóm lấy con cu dài ngoằng của chàng, nàng vuốt vuốt thêm mấy cái rồi khéo léo kê nó vào giữa hai chân mình, đồng thời dạng háng rộng ra thêm chút nữa và khẽ ưỡn mông lên cho chàng, xem ra nàng đã kháo khát được làm tình với chàng lắm rồi. Hiểu ý nàng, Lệnh Hồ Xung không chân chờ nữa, chàng nhét con cu vào cửa mình của Doanh Doanh, sau vài cú nhấp nhấp bên ngoài, Lệnh Hồ Xung bất ngờ đóng mạnh một cú “Phụp”, con cu dài ngoằng và to tướng đó đi sâu lút cán trong lồn Doanh Doanh khiến nàng hét lên một tiếng “Á..a…a” đầy man dại, con cặc của chàng chèn ép cái lồn nhỏ bé của Doanh Doanh, chui tuốt vào bên trong người nàng, sức ép làm dâm khí trong lồn Doanh Doanh bắn tung tóe ra ngòi chỉ sau một cú nhấp đầu tiên.

Lệnh Hồ Xung ôm ghì lấy Doanh Doanh, hôn lên môi nàng, vừa hôn vừa nhấp khiến cho Doanh Doanh chỉ còn kêu được những tiếng rên “Ư…ử…” không rõ nghĩa, và ú ớ trong cuống họng. Hai bàn tay nàng bấu chặt vai chàng khắp người Doanh Doanh nổi gai, tê cứng lại, nàng đang sướng tê tái, cái sung sướng khó ta của cảm giác được làm tình với người mình yêu thương. Con cặc của chàng bó chặt, lấp kín trọn vẹn âm hộ Doanh Doanh. Chàng ngừng đó thật lâu. Hôn lên đôi môi run rẩy của Doanh Doanh. Tay chàng vuốt ve dọc cặp đùi tròn lẳng, mở rộng, rồi mân mê, xoa nắn hai bầu vú căng tròn đè nén dưới ngực của Doanh Doanh. Âm hộ nàng lỏng dần, cảm giác nỏng bỏng chan hòa. Chàng chậm rãi rút người ra, thân cặc được bao trùm bởi dâm thủy của Doanh Doanh. Lưỡi chàng và nàng cuốn lấy nhau say mê. Hạ thể Lệnh Hồ Xung nhấp nhỏm thật đều thật đều. Hơi thở Doanh Doanh nóng bỏng, mềm yếu như tơ. Hai cánh tay nàng choàng qua cổ chàng, ánh mắt mê man tê dại.

– Ưm…ư…ư…ư.ứ….ư…a…..

Doanh Doanh liên tục phát ra những tiếng rên vô nghĩa, Lệnh Hồ Xung cố kềm nén cơn sung sướng đang bó sát lấy con cặc chàng chậm rãi rút ra rồi đóng vào nhịp nhàng trong lồn Doanh Doanh. Nàng nhắm chặt đôi mắt, hàng mi cong vút chau lại vì tê dại. Hai người rời môi, đôi môi nàng hé mở, hơi thở dồn dập gấp gáp theo nhịp nhấp của chàng. Hơi thở Doanh Doanh thật mỏng manh nóng bỏng phả vào mặt làm chàng say mê. Sự mềm mại ấm áp dưới cơ thể làm chàng tê dại. Cảm giác bó chặt nóng bỏng bên dưới làm chàng sung sướng.. Lệnh Hồ Xung bất ngờ cong mông, tăng tốc, nhấp phành phạch con cặc to tướng đó vào lồn nàng, con cặc bóng loãng chất nhờn bao quanh cứ nhịp nhàng ra vào với tốc độ nhanh dần nhanh dần. Doanh Doanh rên rỉ sung sướng:

– Ôi…muội sướng….cặc huynh to quá…muội sướng…sướng…địt mạnh lên…địt nát lồn muội ra đi…ư…ư…ư…

Tiếng rên rỉ trụy lạc và dâm đãng của Doanh Doanh hòa lẫn với tiếng nhóc nhách nơi hai bộ phận sinh dục va vào nhat chan chát kích thích Lệnh Hồ Xung một cách khủng khiếp, chưa bao giờ chàng cảm thấy mình mất kiểm soát nhanh như vậy. Cơn cực khoái ồ ạt tràn lên não khiến chàng luống cuống gỡ tay Doanh Doanh trên cổ, chàng thúc như vũ bão vào lồn Doanh Doanh:

– Ôi…ta cũng sướng…lồn muội khít quá…ta sướng…địt muội…là sướng…nhất trên đời…hự…hự…hự…

Lệnh Hồ Xung dừng lại, ôm lấy nàng, chàng rùng mình, khắp người như nổi gai, con cặc chàng bùng nổ. Doanh Doanh ôm ghì lấy chàng, cơ thể run rẩy đón nhận từng đợt từng đợt tinh trùng nóng hổi mãnh liệt lao sâu vào trong người nàng. Một cảm giác ấm áp lan ra như muốn hòa tan hai cơ thể vào nhau. Lệnh Hồ Xung như lịm đi một khắc. Con cặc chàng giật giật yếu dần như trút hết những giọt cuối cùng vào lồn Doanh Doanh, hai người nhìn nhau cười say đắm, trao cho nhau một nụ hôn thật nồng nàn và dai dẳng. Cả hai đầu không để ý từ phía xa, một bóng áo ni cô chạy như bay về phía núi Hằng Sơn với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

“Rầm” Nghi Lâm đóng mạnh cánh cửa như muốn phá vỡ nó ra, nàng khóc rưng rức một hồi thật dài, tại sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy, tại sao lại để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng đau đớn nhất trong cuộc đời của nàng, giá như chàng chỉ nhìn thấy hai người họ làm tình với nhau để giải quết nhu cầu sinh lý, thì nàng đã không đau đớn như vậy, nhưng từ sâu trong trái tim, nàng đã cảm nhận được Lệnh Hồ sư huynh của nàng đã có một vị trí cho Doanh Doanh rồi, tại sao không phải là nàng mà lại là Doanh Doanh. Tại sao trong trái tim của chàng có thể có tiểu sư muội Linh San, có thể có Thánh cô của NNTG mà lại không có chỗ cho nàng, bao nhiêu câu hỏi tại sao nhưng không có lời giải đáp hiện lên trong đầu Nghi lâm khiến nàng đau đớn vô cùng. Bao nhiêu cô gắng, hậm chí là hiến dâng cả thân xác, đến cuối cùng, Nghi Lâm vẫn không thể có được trái tim của Lệnh Hồ Xung…

Điền Bá Quang từ xa nhìn thấy Nghi Lâm lạ lẫm như vậy thì vội vàng chạy theo, thế nhưng vừa chạy đến phòng thì nàng ta đã đóng sầm cánh cửa lại, nghe tiếng nàng khóc một hồi, hắn sốt ruột gõ cửa nói vọng vào:

– Nghi Lâm sư phụ, cô không sao đấy chứ?

– Tôi không sao. Huyh cứ mặc kệ tôi? – Nghi lâm lau nước mắt trả lời vọng ra.

– Có thật là cô không sao không? Có chuyện gì, mau nói với tôi, tôi sẽ chủ trì công đạo cho cô.

Cánh cửa phòng hé mở, Nghi Lâm đứng đó với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Điền Bá Quang, nàng lại khóc to hơn, lo sợ người a nhìn thấy sẽ gây hiểu lầm, Điền Bá Quang vội vàng đi vào đóng cửa lại rồi lấy tay lau nước mắt cho Nghi lâm và lên tiếng:

– Nín đi, nín đi, tiểu sư phụ, rốt cuộc thì ai đã làm gì cô vậy?

Nghi Lâm không những không nín mà còn khóc to hơn. Điền Bá Quang thấy vậy bối rối vô cùng, đột nhiên hắn ôm nàng thật chặt và vỗ về:

– Tiểu sư phụ, nín đi, ta lúc nào cũng luôn luôn ở bên cô mà.

Được Điền Bá Quang vỗ về một lúc, Nghi Lâm cũng nguôi ngoai dần, nàng nép vào hắn, mặc cho bàn tay hắn đang xoa xoa vỗ về trên tấm lưng nàng. Nghi Lâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, Điền Bá Quang cúi xuống nhìn nàng, cả hai nhìn nhau một hồi lâu, Điền Bá Quang lấy tay lau nước mắt cho nàng, ánh mắt Nghi Lâm nhìn hắn có vẻ trìu mến hơn rồi nhìn đôi môi đỏ hồng tự nhiên của Nghi Lâm vô tình hơi tru lên như mời gọi, hắn không chịu nổi mà đặt lên đó một nụ hôn nồng nàn. Nghi Lâm giật mình muốn đẩy hắn ra nhưng không được, thấy nàng phản kháng, hắn đánh liều ghì mặt môi vào môi nàng, khiến Nghi Lâm chỉ ú ở trong miệng được vài câu. Khi miệng nàng vừa hé mở thì Điền Bá Quang lùa lưỡi vào miệng nàng liền. Nghi Lâm hoảng sợ cắn mạnh vào lưỡi hắn một cái khiến cho Điền Bá Quang giật mình buông nàng ra. Nhận ra sự thất thố của mình, lại sợ bị Đông Phương trừng trị, Điền Bá Quang cuống quít lên tiếng:

– Nghi Lâm tiểu sư phụ…ta…xin lỗi…

Đẩy được Điền Bá Quang ra thì máu trong người nàng đã dồn lên đỏ bừng cả khuôn mặt xinh đẹp, thay vì mắng chửi và đuổi hắn về, Nghi Lâm lại ráo riết nhìn quanh phòng mình, nàng với tay kéo chiếc rèm cửa sổ và đóng luôn cưa sổ lại, sau đó nhìn Điền Bá Quang với anh mắt lẳng lơ và khiêu khích. Với kinh nghiệm chơi gái thượng thừa, hắn thừa hiểu bây giờ Nghi Lâm đang muốn gì, thật không ngờ hành động của Điền Bá Quang lại đem lại cho hắn hiệu quả lớn như vậy. Hắn tiến tới ôm lấy Nghi lâm rồi quay người nàng ra phía sau, tựa lưng vào hắn. Điền Bá Quang dịch bàn tay từ bụng Nghi Lâm lên chỗ hai bầu vú của nàng đang căng chật sau lớp áo mỏng. Hắn bắt đầu cởi chiếc nút thắt áo đầu tiên. Nghi Lâm không phản đối, bóng tối trong phòng khiến nàng bạo rạn hơn, Nghi Lâm ngoái đầu lại phía sau hôn lên môi hắn một cách rất đắm say. Lúc này chiếc áo trên người nàng đã cới đến chiếc nút cuối cùng và đang từ từ tuột xuống khỏi người nàng rồi cả chiếc quần dài và quần lót của Nghi Lâm cũng bị hắn lột ra, Nghi Lâm hoàn toàn trần truồng, không còn gì che đậy cỏ thể hừng hực của mình. Bầu vú nàng nhấp nhô theo từng hơi thở gấp gáp

Điền Bá Quang đưa tay xoa nắn đôi vú trần của nàng. Không vồn vã như lúc hôn nàng nữa, lần này, hắn cẩn thận làm thật thận trọng và nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật vậy. Điền Bá Quang xoay người Nghi Lâm lại, hắn hơi cúi người hon như mưa lên hai bầu vú của nàng, thi thoảng lại dùng răng cắn nhẹ lên đầu vú khiến cho Nghi Lâm rùng mình mấy cái, nàng thích thú cái cảm giác đau đớn nhoi nhói đó.

Nghi Lâm tựa người vào bức vách phía sau ưỡn ngực lên ,cặp chân thon dài trắng ngần từ từ tách ra lộ ra hai mép thịt hồng ở giữa.

Điền Bá Quang vội vang cởi áo trên người hắn ra, rồi hấp tấp cởi quần ném lung tung khắp phòng. Nghi Lâm choáng ngợp khi được nhìn lại con cu của hắn thêm một lần nữa, lần này có vẻ còn dài và to hơn lần trước. Con cặc Điền Bá Quang được giải phóng bung ra ngay trước mặt nàng. Nghi Lâm không ngần ngại ngậm lấy mút như mút kem dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy đầu cặc hắn, nàng đã quá quen với việc này, đến nỗi bây giờ trở nên thành thạo, điêu luyện. Hai tay nàng bóp nhè nhẹ vào hai hòn dái khiến cho Điền Bá Quang giật người chút rồi phun một chút tinh vào mặt nàng. Nghi Lâm không hề thấy kinh tởm, mà ngược lại, bằng một cừ chỉ rất duyên dáng lấy tay chùi đi thứ đó. Điền Bá Quang xốc nàng lên bế Nghi Lâm đi về phía giường…

Điền Bá Quang đặt Nghi Lâm lên giường, dang chân nàng ra rồi dùng miệng liếm láp trên người nàng. Lưỡi hắn đi từ vú xuống lồn rồi lại đi lên. Bao nhiêu nước dâm trong lồn nàng chảy ra hắn đều liếm bằng sạch. Nghi Lâm quằn quại rên rì, hay tay cứ ôm xoa xoa đầu hắn:

– Ôi…a…a…Điền Bá Quang…chết ta…a…a..nhét…nhét nó vào đi…ta nứng….quá…

Có nằm mơ Điền Bá Quang cũng không dám nghĩ có ngày người tình trong mộng của hắn thốt ra câu nói này, câu nói mà hắn hằng mong ước được chính miệng nàng nói ra. Điền Bá Quang chỉ chờ có thế là ngay lập tức trườn người vào giữa hai chân nàng dùng sức đẩy mạnh con cu vào lồn Nghi Lâm. Nàng ưỡn lồn đón nhận khúc thịt của hắn. Mông Điền Bá Quang nhấp nhô lên xuống, tiếng phòn phọt phát ra khi hai bộ phân sinh dục cọ vào nhau va đập vào nhau . Điền Bá Quang địt rất điệu nghệ cú nào cũng cắm lút cán cu trong lồn Nghi Lâm. Lúc rút ra hắn cũng đưa con cu ra gần hết rồi lại đóng vào .Trăm phát trúng cả trăm không tuột ra ngoài cái nào. Địt Nghi Lâm theo tư thế truyền thống suốt nửa tiếng đồng hồ mà Điền Bá Quang vẫn hùng hục. Nghi Lâm ngây ngất trong sung sướng, nàng đã đạt đỉnh hai lần. Thấy nhịp địt của Điền Bá Quang hơi chậm lại, Nghi Lâm kẹp hai chân vào hông hắn. Nàng giữ con cu hắn trong âm đạo rồi lăn một vòng cùng đổi tư thế. Nàng nằm trên Điền Bá Quang bên dưới. Sau một thời gian ân ái với khá nhiều người, đặc biệt là Lệnh Hồ Xung đã giúp Nghi Lâm có được vốn liếng giường chiếu không hề nhỏ, nàng cũng là một kỵ sỹ lão luyện trong tư thế cưỡi ngựa này. Mông nàng dán sát vào bụng Điền Bá Quang ngoáy tròn quanh cái dương vật rất đều vào dẻo. Cặp vú cũng chuyển động tung lên ,hất xuống. Điền Bá Quang dùng hai tay bóp lấy, hắn cảm thấy vú của Nghi Lâm rất mềm mại, ấm áp. Ngón tay hắn bóp vào tựa như chìm khuất trong khối thịt trắng hồng đó.

– Ư…ư…ư….ôi za…a…a…a….ứ…ư…ư…ứ…ứ..ứ…

Nàng liên tục nhún nhảy, rên la vì con cặc của ĐIền Bá Quang, con cặc hắn lúc này đang cô cùng căng tức trong cái lồn nóng và rất bót của Nghi Lâm, đến đây thì hắn không kìm nén cảm xúc nữa, hắn địt thúc ngược từ phía dưới lên những nhát dồn dập rồi cuối cùng xả tinh ồ ạt vào trong cái lỗ lồn của nàng. Nghi Lâm tóc tai rũ rượi đổ ập xuống người Điền Bá Quang nàng thở hổn hến nhưng mặt đỏ lên vì sung sướng…

Sáng sớm hôm sau:

– Chưởng môn sư huynh, lần này huynh đi bao giờ mới quay về. – Nghi Ngọc lên tiếng hỏi thăm.

– Sau khi ta đưa Doanh Doanh về đến Hắc Mộc Nhai, sẽ về liền. – Lệnh Hồ Xung trả lời.

Sau đó chàng rời khỏi Hằng Sơn, thẳng núi Hắc Mộc Nhai tiến đến. Trong khoảng thời gian trước đó, Doanh Doanh và cha nàng là Nhậm Ngã Hành đã nhận được sựu ủng hộ của Thượng Quan Vân và 6 trưởng lão trong thập đại trưởng lão của NNTG, ngoài ra cũng có rất nhiều giáo chúng ủng hộ việc họ tấn công lên Hắc Mộc Nhai để đánh Đông Phương Bất Bại. Dọc đường đi, Nhậm Ngã Hành và nhóm người bọn họ điều tra được Đông Phương đang sủng ái một kẻ tên là Dương Liên Đình, cho hắn nắm toàn bộ chức vụ và quyết định mọi việc lớn nhỏ trong giáo. Tình hình NNTG dưới bàn tay của kẻ này đang trở nên vô cùng rối loạn. Đến một trưởng lão nổi tiếng trung thành tuyệt đối với Đông Phương là Đồng Bách Hùng cũng bị hắn vu oan giá họa và tìm cách trừ khử, điều này càng khiến Nhậm Ngã Hành đắc ý, cho rằng thời cơ của mình đã đến.

Khi gần tiếp cận chân núi Hắc Mộc Nhai, nhóm người bọn họ dùng y phục của tiểu tốt NNTG (vốn bịt kín mặt và mũi nên không thể nhận ra). Lệnh Hồ Xung giả vờ bị thương nằm trên cáng, một mình Thượng Quan Vân là lộ mặt, khi đến cửa của chân núi Hắc Mộc Nhai, ông nói đã bắt được Lệnh Hồ Xung. Ngay lập tức bọn họ lọt qua cửa và lên núi một cách dễ dàng.

Trong khi đó, tại phòng của Đông Phương, nàng đang trần truồng, hai tay và hai chân chống xuống đất theo một tư thế làm tình mà nàng khá ưa thích, từ phía sau, một gã đàn ông đang thúc liên tục vào lồn nàng từ phía sau, miệng hắn rên lên không ngớt, hai tay hắn tóm lấy bờ eo của nàng kéo vào, được một lúc hắn hắn rú lên như chó sói rồi xuất tinh xối xả vào người nàng, sau đó gục xuống và thở dốc. Đông Phương chán nản, bực dọc, nàng quắc mắt nhìn hắn và đứng dậy và mặc quần áo vào. Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, cứ cúi gằm mặt xuống, xấu hổ vì sự yếu kém của mình. Lần nào cũng vậy, chỉ được một lúc là hắn lại bắn tinh xối xả vào lồn nàng, không lâu hơn dù chỉ là một phút.

Tên hắn là Dương Liên Đình, trong một lần thảo phạt, Đông Phương bắt sống được hắn, Dương Liên Đình có dung mạo giống hệt với Lệnh Hồ Xung, không khác một chút nào, chỉ là về tư cách và võ nghệ thì kém xa chàng hoàn toàn, và cả về phong thái làm tình hay thỏa mãn hụ nữ thì hắn cũng không bằng nổi một nửa của chàng. Đông Phương bắt hắn lên Hắc Mộc Nhai làm Tổng quản của NNTG, giao cho hắn mọi việc lớn nhỏ trong giáo. Dương Liên Đình thấy Đông Phương xinh đẹp vô cùng, lại sủng ái mình hết sức thì sung sướng vô cùng, hắn ngày đêm tập luyện kỹ năng tình dục để thỏa mãn cho nàng và phục vụ nàng. Nhưng khổ nỗi, cứ mỗi lần được làm tình với nàng, nhìn thân hình đầy nhục dục của nàng là hắn chỉ chịu được một lúc rồi xuất khí ra xối xả, điều này khiến nàng hết sức thất vọng vì hắn. Nếu vì không phải có dung mạo giống Lệnh Hồ Xung thì nàng đã cho hắn về với ông vải rồi.

Đông Phương lau chùi đám tinh trùng dơ bẩn của hắn xong, nàng mặc quần áo vào và lên tiếng:

– Thật là vô dụng, ngươi còn không bằng nổi một phần của hắn. Cút ra ngoài cho ta.

Dương Liên Đình luống cuống ôm quần áo mặc vội vào và cúp đuôi ra khỏi phòng nàng. Ra khỏi phòng, hắn không giấu nổi vẻ bức xúc và bất mãn, lần nào làm tình với nàng xong, hắn cũng bị đuổi đi như một con chó vậy. Chính vì bị nàng coi như một thứ đồ chơi, một vật thay thế, thích thì dùng, chán thì vứt bỏ, Dương Liên Đình rất hận nàng, nhưng tuyệt đối không dám vọng động. Vì vậy mà hắn đối xử rất tàn nhẫn với các trưởng lão của NNTG, đặc biệt là Đồng Bách Hùng, một trưởng lão được Đông Phương rất tin cậy. Dương Liên Đình vu oan cho Đồng Bách Hùng rồi cho người đi bắt nhốt hắn về. Hắn cũng biết một người tên là Lệnh Hồ Xung nghe nói rất giống hắn và Đông Phương chỉ yêu một mình Lệnh Hồ Xung nên Dương Liên Đình đã sai Thượng Quan Vân đi bắt chàng về, nào ngờ Thượng Quan Vân đã theo Nhậm Ngã Hành từ lâu và âm thầm đưa bọn họ lên núi để tạo nên một cuộc lật đổ. Dương Liên Đình vừa đi về phòng mình thì có người chạy vào bẩm báo:

– Khởi bẩm Dương tổng quản, chúng tôi đã bắt được Lệnh Hồ Xung và Đồng Bách Hùng, xin chờ tổng quản xử trí.

– Vậy sao, tốt, mau giải bọn chúng đến đại điện cho ta. – Dương Liên Đình sảng khoái nở một nụ cười nham hiểm. Hắn có xơi để xả cơn hận thật đúng lúc.

Dương Liên Đình vừa bức vào, Thượng Quan Vân và nhóm người Lệnh Hồ Xung đã quỳ xuống. Doanh Doanh ngước lên, nàng giật mình, xuýt chút nữa là hét lên, tại sao người này lại giống Xung ca của nàng như vậy.

– Đứng dậy.

– Tạ ơn Dương tổng quản.

– Thượng quan trưởng lão, ông đã bắt được Lệnh Hồ Xung về, lập được đại công. Giáo chủ chắc chắn sẽ rất vui.

– Đây đều là nhờ hòng phúc của giáo chủ và Dương tổng quản chỉ giáo, thuộc hạ tuyệt đối không dám nhận.

– Kẻ sống dở chết dở đó chính là Lệnh Hồ Xung à? – Dương Liên Đình nhìn xuống chàng và lên tiếng.

– Vâng, hắn bị Giả trưởng lão điểm 3 trọng huyệt, lại thêm hai chưởng của thuộc hạ, e là trong thời gian ngắn, chưa thể hồi phục lại được.

– Hừm, ông đánh người trong mộng của Thánh cô ra nông nỗi này, không sợ cô ấy lấy mạng ông sao?

– Có thể tận trung với giáo chủ mà chết là ý nguyện cả đời của thuộc hạ

Dương Liên Đình đi xuống nhìn Lệnh Hồ Xung, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình khi nhìn thấy chàng, hai người thực sự giống nhau như hai giọt nước vậy, thì ra đây chính là lý do Đông Phương luôn bắt hắn phải cải trang giống chàng, bắt hắn sử dụng kiếm pháp phái Hoa Sơn khi giao đấu với nàng. Dương Liên Đình đắc ý nhìn Lệnh Hồ Xung mỉm cười thầm nghĩ “Giáo chủ, sau hôm nay Lệnh Hồ Xung sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ, người sẽ chỉ có một mình ta mà thôi. Ha ha”…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.