Dứt lời, Dư Thương Hải tấn công Nhạc Bất Quần, tình thế nguy cấp, Nhạc Bất Quần vội vàng đẩy vợ mình ra để giao đấu với Dư Thương Hải, nhưng bản thân đang bị trọng thương vì dính chưởng của Đông Phương Bất Bại, chỉ sau ba chiêu Nhạc Bất Quần đã bị Dư Thương Hải không chế, điểm huyệt đạo, khống chế được Nhạc Bất Quần, hắn khoái trá cười ha hả:
– Hahaha, Nhạc Bất Quần, thật không ngờ có ngày ông lại rơi vào tay ta, xuống âm phủ gặp Diêm Vương thì nhớ nói là do Dư Thương Hải ta làm nhé.
Nói xong hắn lừ lừ tiến tới định kết liễu mạng sông của ông, nhận thấy tình thế vô cùng hiểm nghèo, Nhạc phu nhân cầm thanh kiếm cố gắng vận dụng hết sức lực đâm thẳng về phía Dư Thương Hải. Hắn nghe tiếng gió, cúi đầu xuống tránh, rồi không quay lại, hắn đưa tay ra sau chộp luôn vào ngực của nàng rồi quăng mạnh về phía trước. Chiếc áo của nàng bị hắn tóm mạnh quá rách rời ra khỏi cơ thể nàng và vẫn nằm chặt trong bàn tay hắn. Nhạc phu nhân bị ngã ngửa xuống đát, ê ẩm cả người, bầu ngực trắng toát của nàng xổ ra, lồ lộ ra ngay trước mặt hắn. Nhạc phu nhân trúng đòn, nàng đau đến nỗi không nhấc nổi thân thể mình lên nữa, để mặc cho bầu vú nhấp nhô theo từng hơi thở mà đập vào mắt hắn. Vừa nhìn thấy bộ ngực hấp dẫn đó của nàng, hắn cười ha hả, con cu đã dựng lên chọc ngang đũng quần, hắn quay sang nhìn Nhạc Bất Quần và cười lớn:
– Nhạc Chưởng môn, ta nghe nói phu nhân của ông vô cùng dâm đãng, nàng ta và con gái của ông giao hoan cuồng nhiệt với một lũ cướp, hôm nay ta cũng muốn thử xem đó có phải là thật không, sau đó, ta sẽ tiễn cả hai người về với phật tổ. – Sau đó, hắn trói Nhạc Bất Quần vào gốc cây, bịt miệng ông lại bằng một chiếc rẻ rách rồi bỏ mặc ông ở đó rồi từ từ tiến tới Nhạc phu nhân đang nằm bẹp dưới đất.
Dư Thương Hải tiến tới, đè lên người nàng, hắn lật hai vạt áo nàng ra, để lộ hoàn toàn hai bầu vú trước cặp mắt hau háu của hắn. Bị đè lên người, nàng dẫy dụa, xô tay đạp chân cố đẩy hắn ra. Nhưng ngay lập tức sự chống cự yếu ớt của nàng bị cánh tay rắn chắc của hắn chế ngự. Một tay hắn giữ chặt hai tay nàng, đồng thời hắn cúi xuống hôn như mưa lên mặt nàng, mặc cho Nhạc Bất Quần tha hồ chửi rủa, càng bị chửi hắn càng khoái trá. Nhạc phu nhân lắc đầu liên tục, cố để tránh nhưng cái hôn vồn vã của hắn, thấy không hôn được môi nàng, hắn di chuyển lưỡi xuống liếm quanh cổ nàng rồi ngực nàng và nhay nhay một bên đầu vú của nàng, một bên cắn, bên kia dùng tay bóp mạnh, một tay còn lại vẫn giữ chặt lấy hai tay nàng.
– Buông ta ra…thả ta ra…đồ khốn kiếp…đồ súc sinh… – Nàng liên tục chử rủa hắn.
– Ha ha ha…chửi nữa đi…rủa nữa đi…Nhạc phu nhân…nàng đẹp thật, rất đẹp…tại sao ta lại không phát hiện ra điều này sớm cơ chứ…hahaha
Dư Thương Hải cười lớn, hắn nằm trên người nàng đưa tay kéo quần hắn xuống rồi tuột quần nàng ra luôn nữa. Vừa thấy cặp đùi trắng bóc và cái lồn đen nhung là con cu của hắn cương lên hết cỡ rồi. Hắn tuột hẳn người xuống, bỏ hai tay nàng ra rồi banh chân nàng ra hết cỡ và rúc đầu vào đó liếm xì sụp vào lồn nàng. Nhạc phu nhân muốn đứng dậy đạp hắn ra nhưng nàng không sao làm được, hai bắp đùi nàng bị hai bàn tay của hắn bóp mạnh lại rồi dạng hết cỡ ra, lưỡi hén vét thật sâu vào lồn nàng mà ngoáy loạn xạ. Được một lúc thì nước lồn của nàng bắn ra tung tóe. Đến đây thì hắn chồn dậy, không chần chờ gì nữa, hắn cầm con cu để ngay vào lồn nàng mà đống một cái thật mạnh vào. Con cu hắn đâm sâu tới tận gốc liền.
– Á á á…đau quá…Dư Thương Hải…ngươi đúng là…tên súc sinh…
– Hề hề hề…Nhạc phu nhân, lồn nàng thật khít khao…cặc ta sướng quá…Nhạc Bất Quần…ông thật có phúc…hahaha.
Hắn vừa cười nói lớn, vừa địt phành phạch vào lồn nàng, vừa ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Bất Quần để trêu tức. Nhạc Bất Quần bị trói ở gốc cây ngay gần đó, miệng ú ớ không nói được câu nào, cứ trơ mắt ra nhìn vợ bị hắn hành hạ mà không làm gì được.
Nhạc Phu nhân cố dẫy dụa, nhưng lại bị hắn dùng tay không chế, khiến nàng không sao cử động được. Con cặc cương cứng của hắn được lỗ lồn nhỏ hẹp của nàng bóp chặt lại làm hắn sướng quá. Hắn liền ra sức dộng cặc liên miên vào lồn nàng. Mông đít của hắn nhô lên thụp xuống không ngừng. Đang dập dồn vào lồn nàng thì Dư Thương Hải thấy ngực nàng nẩy lên khi nàng bị dạng tay ra, cặp vú rung rinh theo từng cú thúc thì hắn liền đưa hai tay ra mà bóp luôn. Bàn tay hắn bị đẩy lên bởi một bầu ngực vun đầy, làm hắn không ngờ là vú nàng lại có thể căng cứng đến như vậy. Hứng chí, hắn bèn chà nắn, xoa bóp không ngừng lên bộ nhũ hoa đó, đồng thời hắn cũng tăng thêm nhịp dộng liên tiếp vào lồn nàng và rên lớn:
– Hừ hừ hừ…sướng quá…đã cu thật…a..a…
Vừa địt, vừa bóp, Dư Thương Hải nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tiên của nàng, hắn khoái trá cười hề hề rồi cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ hồng của nàng. Môi của hằn vừa chạm vào môi của nàng là Nhạc phu nhân vội quay mặt tránh đi, không cho hắn đút lưỡi vào miệng nàng. Không nút lưỡi nàng được, Dư Thương Hải bèn hôn hít túi bụi trên mặt, trên mũi, trên cổ nàng. Và cứ như thế, hắn vừa địt vào lồn nàng, vừa bóp vú trên ngực nàng, vừa hôn hít khắp mặt mũi nàng, hùng hục, loạn cuồng, dâm đãng.
Đang địt phành phạch vào lồn nàng, hắn bỗng rút con cặc ra khỏi lồn, kéo nàng dậy và lôi nàng đến gần Nhạc Bất Quần. Nhạc phu nhân lê lết theo hắn, nàng hoảng hốt:
– Dư Thương Hải…ngươi…ngươi lại muốn gì??
– Muốn gì à? Hề hề, ta muốn nàng bú cặc cho ta…trước mặt hắn.
Hắn khoái chí, cưới ha hả khi thốt ra những lời nói mang hàm ý làm nhục cả hai vợ chồng nàng.
– Khốn kiếp…đừng có hòng…có giỏi..ngươi giết ta.. – nàng hét lên.
Bị cự tuyệt, hắn từng mắt, nhìn nàng quát lớn “sao, không làm phải không”. “Bốp” Ngay sau câu nói đó là một cái tát như trời giáng vào mặt Nhạc Bất Quần, khiến ông lật hẳn mặt sang một bên, khóe miệng đã chảy máu, dính vào miếng giẻ. Nhạc phu nhân hoảng hốt:
– Dư Thương Hải, ngươi thật bỉ ổi.
“Bốp” Thêm một cái tát như trời giáng vào má bên kia, hai má Nhạc Bất Quần đỏ bừng sau hai cú tát của hắn, Nhạc phu nhân luống cuống sợ hãi, nàng sợ hãi thực sự. Khi cánh tay hắn giơ lên tiếp, nàng hoảng hốt la lớn:
– Dừng…dừng tay lại…ta…ta làm… – Nàng run run, uất ức khi phải thốt ra những lời nói nhục nhã đó.
– Ha ha ha. Nếu làm ngay từ đầu, có phải hắn sẽ không phải chịu đau đớn không?. Nhạc Bất Quần, hãy nhìn cho thật kỹ vào nhé, xem xem vợ ông có khác gì kỹ nữ ở kỹ viện không?
Hắn ấn đầu nàng quỳ xuống, chìa con cặc ướt nhẹp cả nước nhờn bãn nãy ra trước mặt nàng, trước mặt cả Nhạc Bất Quần. Nhạc phu nhân không còn cách nào khác, nàng đành phải làm theo lời hắn. Nàng không dám nắm cặc Dư Thương Hải đưa vào miệng mà chỉ cúi đầu xuống há cái miệng xinh xắn ra rồi đưa lưỡi lùa đầu cu hắn vào miệng. Khi đầu cu hắn đã nằm trong miệng nàng rồi, nàng từ từ liếm quanh đầu khấc, liếm quanh thân cặc, liếm hết dâm thủy của chính nàng bị hắn làm cho tiết ra ban nãy. Một lúc sau nàng lại chậm dãi nhét đầu cu hắn vào miệng, lúc này nàng mới mút thật mạnh cho con cu bự của hắn chui tọt vào họng nàng. Nàng từ từ liếm láp, sục sạo cu hắn vì nàng muốn kéo thật dài cái màn bú cặc này, hi vọng Lệnh Hồ Xung hoặc ai đó có thể xuất hiện, giải nguy cho vợ chồng nàng.
Với sức mút mạnh và nằm sâu trong họng Nhạc phu nhân, quả nhiên con cu của Dư Thương Hải cương cứng trở kaij nhanh chóng. Hơi thở hắn nhanh dần, cặc hắn bây giờ to lớn còn hơn lúc trước. Nàng cũng cảm thấy con cặc của hắn căng phồng to lên trong miệng nàng đến nỗi nàng chỉ còn ngậm được đầu cặc và một nửa thân cặc của hắn. Dư Thương Hải khoái trí quá, hắn bèn đưa bàn tay ra nắm lấy đầu nàng mà dập vào cặc mình, ngây lập tức, con cặc to dày của hắn mất hút trong miệng nàng, bị ngập lút cán. Bị dập bất ngờ, con cặc lại ngập quá sâu vào trong họng, Nhạc phu nhân ho lên sặc sụa, phải nhả cặc hắn ra mà thở. Rồi nàng cầm gốc cặc của hắn mà đút vào miệng tiếp tục bú mút.
Làm nhục được hai vợ chồng nàng, Dư Thương Hải sướng quá chống cặc đâm vô cái miệng xinh xinh của nàng không ngừng, tay nắm tóc nàng kéo giật đầu nàng sát vào háng hắn, mặt đỏ gay, phè phỡn hưởng thụ. Nhạc phu nhân thì hai tay ôm chặt cặc hắn, mắt lim dim ngửa cổ há miệng thật to bú mút cặc hắn mãnh liệt, nước miếng chẩy ra dầm dề ướt đầy cả cặc hắn, nhiễu xuống dái hắn, rớt xuống đất cả đám. Hắ nắc cặc vào miệng nàng một hồi thì gật giật người, vồi vàng rút con cặc cái ”póc” ra khỏi lồn nàng, điều chế hơi thở để không bị xuất tinh.
Nhạc phu nhân chống tay xuống đất, nàng thở dốc, cố đớp lấy oxi sau màn khẩu dâm cho hắn. Còn chưa kịp thở thì nàng đã bị hắn lất úp xuống, chổng mông lên, phơi trọn cái lồn ra phía sau đầy khiêu khích. Dư Thương Hải quỳ xuống, Thân thể lõa lồ trắng như cẩm thạch của nàng làm cho hắn nứng tợn, cặc hắn dựng đứng lên như cột buồn, sẵ sàng xung trận.
Hắn suýt xoa trước đôi mông tròn nẩy, nở nang của nàng. Thế nhưng hắn cũng không vội, hắn cúi xuống, vục mặt vào hai mông nàng mà nút lấy nút để múi thịt ẩm ướt của Nhạc phu nhân, hắn vét thật sâu lưỡi vào bên trong, ngọ ngoạy óc ách trong khe lồn nàng. Nhạc phu nhân đã cố gắng kiềm chết suốt từ này đến giờ, nhưng đến đây thì không sao chịu nổi nữa, nàng rên lớn “A…a..a…trời ơi…dừng lại đi…ta xin ngươi…”. Tuy nói là dừng lại, nhưng hành động của nàng thì hoàn toàn trái ngược, nàng cúi đầu thấp xuống nữa, mông hơi cong lên, hi chân còn khẽ dang rộng ra cho lưỡi hắn vét vào sâu hơn. Bức tường lý trí vốn đã rất mỏng manh của nàng hoàn toàn bị vỡ vụn trước cái lưỡi của hắn
Cảm thấy khó khăn, Dư Thương Hải nằm ngửa ra đất, kéo mông nàng xuống mặt hắn, Nhạc phu nhân lúc này đã ngồi dậy, mông này kề sát sào miệng hắn, nàng ngửa cổ lên trời, liên tục rên la, quằn quại vì đòn tấn công của hắn.
– A..a..a…sướng…trời ơi…sướng lồn quá…á..á…á…vét…sâu vào…liếm mạnh lên…ứ…ứ…ứ…chết ta….ư..ứ..ứ…
Dâm thủy nàng tuân ra, chảy vào miệng hắn uống đến no. Dư Thương Hải sung sướng tột cùng, nàng dễ dàng bị hắn kích thích, như vậy thì xem ra những lời đồn đoán về sự dâm đãng của nàng hoàn toàn là sự thật. Hắn vẫn miệt mài, nhiệt tình si sụp, húp, vét, ngoáy thật sâu lưỡi vào bên trong lồn nàng, thi thoảng lại nút thật mạnh cái múi thịt ướt nhòe nhoẹt đó. Nhạc phu nhân rên lớn, đầu lặc qua lắc lại, quên luôn cả chồng nàng đang bị trói cạnh và trơ mắt nhìn nàng bị hành hạ. Không, bây giờ gần như là giao hợn, đồng ý của cả hai bên. Nàng ngồi yên đó, xoay người lại, lồn vẫn dính vào miệng hắn, nàng nằm lên người hắn, vồ lấy con cặc kia mà mút lấy mút để, vưa nút vừa xục lia lịa bằng tay. Mông thì liên tục sàng sê, trà sát liên mặt hắn.
Dư Thương Hải xoay người, nằm đè lên người nàng, chiếm lại thế thượng phong, hắn nâng nàng dậy, mặt dâm đãng nhìn khuôn mặt ngây dại của nàng rồi trám kín lấy miệng nàng bằng một nụ hôn say sưa, cuồng vã. Nhạc Phu nhân hé lưỡi đáp trả lại hắn ngay lập tức, bởi nàng đã bi ham muốn nhục dục chi phối hoàn toàn rồi đến nỗi nàng quên mất luôn mình là ai, đang ở đâu và đang bị địt trong hoàn cảnh nào.
Hắ vừa nút lưỡi nàng vừa sán tới, nàng từ từ nằm ngửa ra, hay chân dang rộng, miệng vẫn dình vào mồm hắn lưỡi vẫn cuốn lấy lưỡi hắn. Con cặc to tướng của hắn cứ đung đưa, ngọ ngạy giưa hai đùi khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng thèm khát cái cảm giác được ns nhét vào lồn một lần nữa. Nàng chủ động vươn tay xuống tóm lấy khúc thịt cứng đầu đó mà chủ động nhét vào khe lồn, không ngừng lấy tay trà lên trà xuống mà kích thích, những tiếng rên trong cổ họng nàng phát ra nghe vô cùng kích thích. Dư Thương Hải cũng không chịu nổi nữa, hắn bất ngờ đóng mạnh một cú, dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng nàng vẫn bị nấc lên trong cơn sướng bất ngờ. Sau cú dã chày đó, hắn nhịp đều đặn, liên tục làm nàng sướng mê tơi, nàng uốn éo và ưỡn người, ôm chặt lấy Du Thương Hải để tận hưởng khoái lạc của cuộc truy hoan tiếp theo này, hắn ngẩng đầu lên, vừa địt phành phạc vào lồn nàng, vừa nhìn Nhạc Bất Quần rên lớn:
– Hahaha, Nhạc Bất Quần..ngươi thấy chưa…ta đã làm cho phu nhân của người sướng muốn chết rồi đây này…Nào, hãy nói ccho chồng nàng biết…nàng đang sướng đi….hự…hự…
– A…a..a…ta sướng…sướng chết mất…mạnh…địt mạnh nữa lên…a..a..a..sướng quá…
– Nhạc Bất Quần…ngươi thấy ta địt nàng thế nào…ngươi thật vô dụng…vợ mình mà cũng không làm cho nàng…sướng được…hahaha
Dư Thương Hải khoái trá cười lớn, hắn vừa sỉ nhục, thóa mạ Nhạc Bất Quần, vừa lắc con cặc lia lịa, phành phành vào lồn Nhạc phu nhân. Còn nàng thì gào lên như một con thú khát tình, nàng cóc thèm quan tâm tới chồng đang bị trói chặt, trơ mắt ra mà nhìn nàng bị địt, bị hắn sỉ nhục. Nàng đang sướng, quá sướng, cái nàng cần lúc này là cặc…cặc của hắn mà thôi. Nàng sợ rằng nếu không gào lên như vậy, hắn sẽ dừng lại mất.
– Ôi…ta chết mất…ta sướng…ưm…ư…ư…chết ta….a…a….a….
– Ha ha ha…ngươi nghe thấy chưa…nàng ta đang sướng…đang rên rỉ dưới cu ta đây này…hự..hự hự…
– Á…á…a….sướng…sướng… quá… địt mạnh lên…ư…ư…ư…đóng… mạnh…hự…ứ…vào… ta.sướng….
Một hồi khá lâu sau, hắn tăng tốc như mọt cái máy, dã lia lịa con cặc vào lồn nàng, Nhạc phu nhân cũng rên rỉ giữ dội, hắn vừa thúc vào vừa rên lớn:
– Hự hự…sướng…sướng quá…Nhạc Bất Quần…lồn của vợ ngươi thật bót…thật khít khao…ta sướng….ta ra..aaaaa….a…
Hắn đóng thật mạnh thêm vài cú nữa rồi rùng mình, hắn rên lên một tiếng khoái lạc, người hắn cong lên, cứng đờ ra, xuất tinh xối xả vào trong lồn nàng. Nàng cũng lên tới đỉnh. Cả cơ thể hắn đổ gục xuống người nàng, con cặc vẫn chôn sâu trong lồn, chưa kịp rút ra, cả hai thở phì phò, hổn hển.
– Sư phụ, sư nương…
Dư Thương Hải giật mình ngẩng đầu lên thì dính luôn 3 chưởng của Lệnh Hồ Xung vào ngực, bắn xa cả chục thước. Đập cả thân hình trần truồng vào gốc cây. Hắn cuống quít cố gắng bò dậy và dùng chút sức tàn cứ thế trần truồng mà chạy bán mạng, không dám ngoái đầu lại. Lệnh Hồ Xung vội vàng giải huyệt và cởi trói cho Nhạc Bất Quần, trong khi đó, Nhạc phu nhân cũng được Doanh Doanh lao tới, vội vàng lấy quần áo che cho nàng. Sự xuất hiện của Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh làm nàng tỉnh cơn nhục dục, xấu hổ đến đỏ cả mặt…
– Sư phụ, sư nương, hai người không sao chứ? Là ai làm bị thương hai người vậy, Sao lại để Dư Thương Hải thừa cơ hãm hại vậy? – Lệnh Hồ Xung thừa biết với võ công tầm thường của Dư Thương Hải thì làm sao có thể đả thương sư phụ và sư nương của chàng. Càng trách mình không tới sớm hơn, để s nương bị hắn làm nhục.
– Kẻ đánh sư nương của ngươi là Đông Phương Bất Bại. – Nhạc Bất Quầ uất ức.
– Sư huynh…chuyện qua rồi…chúng ta thoát rồi…
– Lẽ nào chúng ta không phải bị Đông Phương Bất Bại đánh sao, ả hiện giờ đang đại khai sát giới, không biết còn bao nhiêu người sẽ chết dưới tay ả đây. Sư muội, ta một lần nữa không thể bảo vệ muội, là nỗi của ta.
Lệnh Hồ Xung nghe sư phụ nói như vậy thì vội vàng chạy lên phía trước, đến nơi, chàng nhìn la liệt xung quanh, toàn là xác chết của phái Thanh Thành, Đông Phương đang ngồi trên một núi xác, tay nàng vấy toàn máu tươi của bọn chúng, hơn năm chục tên đệ tử phái Thanh Thành, không một ai sống vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung, Đông Phương không kìm nổi nỗi vui sướng chạy đến ôm trầm lấy chàng:
– Huynh vẫn con sống, huynh vẫn còn sống…may quá…thật là may quá…
Thế nhưng thay vì một lời động viên nàng, Lệnh Hồ Xung đã tóm lấy vai nàng, cứng rắn gạt sang một bên:
– Những người này đều là do cô giết sao? Sao lại giết họ?
– Vậy thì sao chứ? Ta không giết họ, thì họ sẽ giết ta. Huynh có biết vì sao ta giết người không, ta đều là vì huynh.
Đông Phương uất ức. Nàng mong muốn lúc này, là cái ân cần hỏi han của chàng, là sự quan tâm chăm sốc của chàng, là chàng sẽ cảm kích vì sự hy sinh mà nàng dành cho chàng. Nhưng không. Tất cả thay vào đó là một câu hỏi lạnh lùng, vô cảm của chàng:
– Ta thật không nổi, nàng giết tất cả mấy chục mạng người này chỉ vì ta, nàng có chịu tìm hiểu đầu duuoi không hả, bọn họ, nhiều người vì ta như vậy mà phải nhận lấy cái chết, chi bằng chính ta chết trước. – Lệnh Hồ Xung cay đắng nói.
– Trong lòng ta chỉ có huynh, ngoài huynh ra, nhưng kẻ khác đối với ta đều là không có ích gì? Ta đối với huynh bằng một tấm lòng thành. Huynh lại muốn trách móc ta, đúng, ta là tà ma ngoại đạo. Ta giết người không chớp mắt, hơn nữa, ta còn muốn giết nhiều người hơn. Huynh làm gì được ta.
– Ta sẽ giết cô. – Lệnh Hồ Xung tức giận quát lớn. Chàng không dám tin người con gái chàng đang dành trọn trái tim lại lạnh lùng, độc ác đến như vậy.
Đông Phương không nói gì, nàng đứng im nhìn chàng một hồi, hai người mặt đối mặt mà như bị chia cắt bởi một khoảng cách vô hình nào đó. Nàng dùng khí công hút một thanh kiếm về phía Lệnh Hồ Xung, chàng cầm thanh kiếm chĩa về phía nàng lên tiếng:
– Ta hỏi cô, những người này là do chính tay cô giết có phải không?
– Phải.
– Sư phụ và sư nương ta cũng là do cô đả thương đúng không?
– Phải. – Đông Phương trả lời thẳng thắn, không chút do dự.
– Định Giật sư thái có phải do cô giết không?
– Ta nói không phải thì huynh có tin không? Dù sao trong mắt huynh, ta chỉ là kẻ tà ma ngoại đạo, huynh giết ta đi.
Thấy Lệnh Hồ Xung do dự, nàng tiếp tục lên tiếng:
– Không phải huynh muốn bảo vệ danh dự của Danh môn chánh phái hay sao? Giết một mình ta thì huynh có thể giải quyết tất cả mọi ân oán rồi. Không phải sao? Ta bảo huynh giết ta đi.
Sau tiếng quát lớn của nàng, Lệnh Hồ Xung tức giận đâm thẳng kiếm về phía Đông Phương, nàng khồng hề né tránh, mũi kiếm đâm thẳng lên phía trên lồng ngực nàng, đi lệch cuống tim trong gang tấc. Cả nàng và Lệnh Hồ Xung đều ngỡ ngàng vô cùng. Chàng không nghĩ rằng Đông Phương lại không hề né tránh, bởi vì chàng chỉ nhất thời tức giận, ra tay trong lúc không kiềm chế được bản thân mà thôi. Còn nàng thì không thể tin rằng người mà mình yêu thương nhất lại có thể ra tay sát hại mình. Lệnh Hồ Xung giật mình, lòng chàng đầy hối hận:
– Ta không cố ý, xin lỗi, ta không cố ý.
Đông Phương tiến tới, mũi kiếm đâm theo sau vào lòng nàng, nàng cảm thấy đau thắt quạn lại, nhưng không phải do mũi kiếm đó. Đông Phương đánh một chưởng khiến chàng văng ra, đồng thời thanh kiếm cũng theo đó mà bắn ra khỏi người nàng:
– Người ta nói rằng ta phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ các ngươi đã từng đối xử tốt với ta chưa? Thiên hạ đại loạn, ta lạc mất tiểu muội, cái quan trọng nhất của người con gái đó là trinh tiết cũng bị một lũ cướp ô hợp lấy mất đi. Ta dày công luyện võ mưu đồ thống nhất giang hồ là vì cái gì, là không muốn thấy những cảnh tang thương phải diên ra dưới mũi kiếm được gọi là nhân sĩ chính phái các ngươi. Nay, vì ngươi, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả, một lòng chỉ muốn đi theo ngươi. Thật không ngờ, ngươi cũng giống như họ. Lệnh Hồ Xung, từ nay trở đi ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ngay sau gặp lại trong giang hồ chúng ta sẽ là người xa lạ.
Đông Phương quay người bay đi mất Lệnh Hồ Xung thẫn thờ nhìn theo, chàng hoàn toàn vô phương hướng, hoàn toàn không biết mình phải làm như thế nào. Cũng vừa lúc đó, Doanh Doanh cũng đã chạy đến. Lệnh Hồ Xung bỏ chạy, chàng đến bên bờ suối hét lớn và ném đá tơi bời xuống song. Phản ứng của chàng đã cho Doanh Doanh một câu trả lời rõ ràng, Lệnh Hồ Xung rất yêu Đông Phương. Nàng định khuyển nhủ, nhưng sau đó lại thôi. Doanh Doanh kiên nhẫn đợi đến khi chàng bình tĩnh trở lại, Doanh Doanh mới đến bên chàng, ôm chàng thận nhẹ vào lòng như để xoa dịu đi nỗi đau mà chàng phải gánh chịu.