Sáng hôm sau, chàng đã lên đường tới Linh Thứu tự khi mọi người còn chưa tỉnh giấc. Trên đường đi, chàng gặp Mạc Đại Chưởng môn của Hành Sơn, qua tìm hiểu, chàng mơ hồ biết được, Thánh Cô của ma giáo vì nội thương của chàng mà cam tâm tình nguyện chịu trói trên Kim Đỉnh của Linh Thứu tự, vì vậy mà chàng đoán được tới 9 phần người bị nhốt trên đó là Đông Phương. Lệnh Hồ Xung trong lòng vô cùng cảm kích, thật không ngờ nàng có thể vì chàng mà hy sinh như vậy. Nhưng tại sao ngày ấy Phương Chứng đại sư lại nói dối chàng?
Nhạc Bất Quần trở về Hoa Sơn, âm thầm vào trong động, ông giờ tấm áo cả sa ra, trong đó ghi rõ 4 chữ đầu tiên “Tịch tà kiếm pháp”. Và mấy chữ tiếp theo “Muốn luyện thần công, vung đao tự cung” Nhạc Bất Quân cho rằng chuyện này là quá hồ đồ, tại sao lại phải tự cung. Ông ta cho rằng không cần thiết nên bỏ qua bước đó, ngay qua ngay âm thầm luyện “Tịch tà kiếm pháp” Trong khi đó, Lâm Bình Chi vẫn cố gắng theo dõi từng động thái của Nhạc Bất Quần và cố gắng không để ông ta phát hiện.
Lệnh Hồ Xung từ giã Mạc Đại tiên sinh tiếp tục lên đường, trên đường đi, chàng gặp đám người Tổ Thiên Thu và Lam Phượng Hoàng cũng đi trên đường lên kim đỉnh để cứu Thánh Cô, cả đám người trên Ngũ Bá Cương năm xưa, vô cùng đông đảo và hùng hậu, bọn họ tôn chàng làm Minh chủ cho cuộc giải cứu Thánh Cô lần này và mọi sự gnhe theo lời chỉ đạo của chàng, Lệnh Hồ Xung rất vui mừng, chàng dẫn đầu bọn họ, hành quân tới Linh Thứu tự. Tin tức Thánh cô bị giam giữ trên Linh Thứu tự lan truyền ra khắp thiên hạ, NNKP tất nhiên là cũng nắm được thông tin này, và đương nhiên, tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn không thể bỏ qua cơ thội này, hắn hiệu triệu tất cả các Chưởng môn trong NNKP và cả Dư Thương Hải của phái Thanh Thành lên đường đến Linh Thứu Tự để bắt Thánh cô làm con tin uy hiếp Đông Phương Bất bại.
Trong khi đó, Doanh Doanh vì Lệnh Hồ Xung rũ áo ra đi mà trong lòng đau khổ vô cùng, nàng ngày đêm uống rượu để quên đi sự đau khổ này, thế nhưng Nhậm Ngã hành thì lại nghĩ khác:
– Doanh Doanh, con nhìn con kìa, con gái con đứa mà cả ngày say bí tỷ, còn ra cái thể thống gì nữa. Cha biết, con vẫn còn nhớ tên tiểu tử Lệnh Hồ Xung đó đúng không?
Doanh Doanh không nói gì, nàng định quay ra bỏ đi nhưng Nhậm Ngã Hành đã ngăn cản:
– Đứng lại, con đừng quên con là con gái của Nhậm Ngã hành, trên đời này có loại nam nhân nào mà ta không tìm ra được cơ chứ?
Doanh Doanh vẫn im lặng. Nhậm Ngã Hành thấy vậy tiếp tục lên tiếng:
– Hơn nữa, con suốt ngày như vậy, thì làm sao giúp ta tấn công lên Hắc Mộc Nhai được cơ chứ? Làm sao tiêu diệt được Đông Phương Bất Bại.
Nhắc tới Đông Phương Bất Bại, Doanh Doanh sực tỉnh, nàng nhớ ra cô ta chính là nguyên nhân khiến Lệnh Hồ Xung rời bỏ nàng, hơn nữa, việc cô ta đóng giả nàng vô tình đã cướp toàn bộ công lao, và những gì nàng làm cho Lệnh Hồ Xung, chính vì đều đó, một chút hờn ghen nhỏ nhoi của một người phụ nữ đã nhen nhóm trong lòng của Doanh Doanh. Nàng quay lại lên tiếng:
– Nếu cha muốn giết Đông Phương Bất Bại, thì con biết hắn ở đâu.
– Hắn không phải đang ở trên Hắc Mộc Nhai sao?
– Không. Ở Linh Thứu tự
– Kim đỉnh Linh thứ tự? (Doanh Doanh khẽ gật đầu) Sao hắn lại ở đó.
– Nếu con không nhầm thì do võ công của hắn bị giảm sút, nên bị nhốt ở Linh Thứu tự.
– Được lắm, nếu đã thế thì chúng ta sẽ tới đó một chuyến.
Nhậm Ngã Hành vận nội công làm đất đá rung chuyển cả một vùng.
Trong khi đó, trên Kim đỉnh Linh Thứu tự, Sau khi Lệnh Hồ Xung bỏ đi, Định Giật không về phải Hằng Sơn ngay mà đã thần tốc đến Linh Thứu tự một mình, nàng và các đệ tử còn tới trước cả Lệnh Hồ Xung, đến nơi, sau một hồi nghe nàng giảng giải và phân tích. Phương Chứng đại sư cũng đã mềm lòng, ông định liệu sẽ cùng nàng xuống hầm băng mời Thánh cô xuống núi, ít ra nàng cũng làm được điều gì đó cho chàng:
– A di đà phật, thí chủ không nhẫn tâm sát sinh, hơn nữa bổn tọa đã thấy sự lương thiện trong con người thí chủ đang lấn áp sát khí của người. Điều đó là rất tốt.
– Phương Chứng đại sư, vị này là???
– Đây là Định Giật sư thái ở phái Hằng Sơn.
– Thì ra là Định Giật sư thái, sư thái và đại sư tới tìm ta có việc gì không?
– Thí chủ có thể xuống núi rồi?
– Sao, ta có thể xuống núi được rồi à?
– Cô được tự do rồi, có thể đi được.
– Nhưng chúng ta đã có thỏa thuận rồi, ông cứu tính mạng của Lệnh Hồ Xung, ta ở lại Linh thứu tự này làm vật trao đổi.
– Thí chủ, sự thỏa thuận của chúng ta, lão nạp mới chỉ làm một nửa. Còn lại, não nạp không mang Dịch Cân kinh của Linh thứu tự truyền lại cho Lệnh Hồ Xung?
– Cái gì, ông dám gạt ta? – Đông Phương tức giận.
– A di đà phật, thí chủ, lúc đầu Lệnh Hồ thiếu hiệp không đồng ý thay đổi, trở thành môn hạ của Linh thứu tự. Lão nạp sao có thể mang Dịch Cân kinh truyền lại cho hắn đây. Hơn nữa, khi cô cõng thiếu hiệ lên núi, cậu ta đã thoi thóp rồi, nhưng khi xuống núi, nội thương tuy chưa lành hẳn, nhưng cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
– Thí chủ không cần nổi nóng, nay Lệnh Hồ thiếu hiệp đã bình an vô sự rồi. Ta cũng là vì hắn mới đến thỉnh cầu Phương Chứng đại sư cho cô xuống núi.
– Bà nói Lệnh Hồ Xung đã bình yên vô sự?
– Không sai, người xuất gia không nói dối, thí chủ hãy yên tâm.
– Nếu đã như vậy, sao đại sư vẫn còn giữ ta lại trên núi.
– Lão nạp giữ thí chủ ở lại trên núi là có ý tốt. Lão nạp muốn thí chủ hàng ngày nghe kinh phật để có thể hóa giải đi sự nhẫn tâm trong con người của thí chủ, chứ hoàn toàn không có ý đồ gì khác.
– Ta ở lại đây, công lực không những đã phục hồi không ít, tâm tính cũng ôn hòa hơn nhiều, xem ra, ta còn phải đa tạ các vị rồi.
– A di đà phật, nghe Định Giật sư thái nói Lệnh Hồ thiếu hiệp tái xuất giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa khiến lão nạp cũng lấy đó làm vui, vậy nên ở trước mặt sư thái mời thí chủ xuống núi.
– Đa tạ sư thái.
– Thí chủ không cần đa lễ. Nghe nói Lệnh Hồ thiếu hiệp đã dẫn theo một đám giang hồ lên núi cứu cô. Vậy lên mong thí chủ nhanh chóng xuống núi, giải thích rõ ràng để tránh binh đao.
Đúng lúc đó, một nam tăng chạy xuống thông báo:
– Sư phụ, không hay rồi, Chưởng môn của tất cả các Đại môn phái đã dẫn theo vô số đệ tử đang đến Linh thứu tự.
– Tại sao?
– Bọn họ nói Giáo chủ Ma giáo Đông Phương bất bại đang ẩn nấp trong tự, nên họ tiến đên để vây đánh.
Phương Chứng đại sư và Định Giật sư thái đi ra, ở bên ngòa, Tả Lãnh Thiền, Dư Thương Hải, Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân và rất nhiều đệ tử của NNKP đang vây kín Linh Thứu Tự ở cổng trước. Phương Chứng đại sư nhã nhặn chào hỏi rồi giải thích cho họ rõ ràng, người trên núi là Thánh Cô của NNTG chứ không phải giáo chủ đương nhiệm Đông Phương Bất Bại. Hơn nữa, là Thánh Cô của NNTG tự nguyện ở lại chứ khong phải do ông bắt, và bây giờ,, ông đã cho họ xuống núi rồi. Phương Chứng đại sư mời tất cả bọn họ vào trong Linh Thứu tự nói chuyện.
Việc Lệnh Hồ Xung lĩnh xướng người trong giang hồ kéo đến Linh Thứu tự cứu Thánh Cô nhanh chóng đến tai của Phương Chứng đại sư.
Tin đồn Lệnh Hồ Xung kéo rất đông nghĩa sĩ giang hồ đến Linh Thứu tự cứu người khiến cho trụ trì của Linh Thứu tự là Phương Chứng đại sư hết sức băn khoăn, ông không muốn động binh đao nên quyết định sẽ rời toàn bộ tăng nhân xuống núi, tìm một ngôi chùa nhỏ ở quanh đó tá túc, định bụng khi nào Lệnh Hồ Xung lên cứu người, không thấy Thánh Cô ở đó thì nhất định sẽ xuống núi. Và ông sẽ tìm gặp chàng để giải thích và nói rắng đã thả Thánh Cô xuống núi.
Chập tối hôm đó, Tả Lãnh Thiền gọi Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đến thương thuyết, bọn chúng muốn nhân cơ hội này bày mưu kế bắt gọn đám người Lệnh Hồ Xung để diệt cỏ tận gốc. Và tất nhiên, kế hoạch đó được Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần hết sức tán đồng.
Tối hôm đó, mọi tăng nhân của Linh Thứu tự đều âm thầm xuống núi, Nhạc Bất Quần lo lắng Định Giật sư thái sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn, nên lợi dụng lúc không ai để ý, hẹn bà tới Phật đường, lúc này đã không còn một bóng người ở đó để giải thích việc không cứu giúp phái Hằng Sơn và đối phó với Lệnh Hồ Xung. Sau đó, hắn dùng mồm miệng múa mép một hồi, rồi lợi dụng lúc Sư thái không để ý, hắn sử dụng Tịch tà kiếm pháp, phóng ba mũi kim thêu vào nơi lồng ngực của sư thái, găm đúng vào 3 chỗ hiểm. Định Giật sư thái trúng đòn, gục xuống và thoi thóp. Nhạc Bất Quần ngó nghiêng nhìn quanh rồi ung dung đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lệnh Hồ Xung và đám người đó lên đến cổng Linh Thứu tự, sau khi bái kiến từ bên ngoài cổng, không thấy ai trả lời, Lệnh Hồ Xung bạo gan đi và trong chùa, trước khi đi, chàng có dặn bọn họ không được làm tổn hại bất cứ một thứ gì ở Linh Thứu tự, cho dù là một ngọn cỏ. Bọn họ răm rắp nghe theo.
Lệnh Hồ Xung dẫn mọi người vào, bọn họ đi một vòng, tản ra đi tìm khắp các phòng, ngóc ngách của Linh Thứu tự nhưng không thấy nổi một bóng người. Lệnh Hồ Xung đến phật đường, chàng nhìn thấy Định Giật sư thái đang nằm gục ở đó thì cả kinh, vội vàng chạy đến nâng nàng đậy.
– Sư thái…người…người sao vậy?? Là ai đã hại người??
Định Giật sư thái cố sức lấy chút hơi tàn nói với Lệnh Hồ Xung:
– Lệnh Hồ Xung, chàng…chàng nhất định phải hứa với ta một việc.
– Sư thái, yên tâm đi, người có căn dặn gì, tôi nhất định tận lực mà làm. – Lệnh Hồ Xung sợ hãi, tay run run.
– Chàng hãy giúp ta…chưởng quản…chưởng quản Hằng Sơn.
– Hả…nhưng ta là nam nhân mà, nhưng sư thái yên tâm, sau này Hằng Sơn bất kể có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ tận lực gánh vác. – Lệnh Hồ Xung do dự.
– Không…nếu chàng không hứa, ta sẽ chết không nhắm mắt.
Nhìn Sư thái cố sức nói ra từng câu chữ trong sức tàn, Lệnh Hồ Xung hiểu rằng chuyện này là vô cùng quan trọng đối với nàng, chàng quyết định gánh trọng trách:
– Được, ta hứa. Ta hứa với nàng.
– Vậy là ta yên tâm nhắm mắt rồi…được chết trong vòng tay…người mà ta yêu thương….cuộc đời này…ta không hối tiếc điều gì nữa…
– Sư thái…- Càng gọi nàng, hai dòng nước mắt bất lực lăn dài trên má.
Định Giật nắm chặt tay Lệnh Hồ Xung rồi từ từ buông tay, tắt thở, nàng nhắm mắt nụ cười có vẻ vô cùng thỏa mãn, không ượng ép, lưu luyến thứ gì, hình như nàng rất hạnh phúc vì được chết rong vòng tay người nàng yêu thương, không thể ở bên chàng, nhưng được chết bên chàng, xem ra ông trời cũng không quá nhẫn tâm với nàng. Đời người, có lẽ như vậy với nàng là đủ.
Lệnh Hồ Xung đau đớn gào thét bên thi thể nàng. Đám đệ tử của nàng lúc đó mới tìm tới nơi, nhao nhao bên thi thể của nàng. Thi thể của Định Giật được đặt ngay ngắn ở Phật đường của Linh Thứu tự như một sự kính trọng. Lệnh Hồ Xung và đám người đó sau khi tìm khắp mọi ngóc ngách trong Linh Thứu tự nhưng không gặp bất kỳ một ai, lo sợ bị trúng kế mai phục thì sẽ hại chết rất nhiều người, chàng ra lệnh cho tất cả mọi người xuống núi, một mình chàng ở trên này xem xét tình hình. Đám người đó nghe lệnh chàng, rời khỏi Linh Thứu tự ngay lập tức. Họ đến và đi quá nhanh khiến cho Tả Lãnh Thiền và đám người NNKP giăng bẫy trong rừng để dụ họ vào nhưng không kịp. Tả Lãnh Thiền đành tiu ngỉu ra lệnh cho đám đệ tử quay về, Hoa Sơn và Thanh Thành cũng vậỵ.
Lệnh Hồ Xung lang thang trong đại điện, đúng lúc đó, Phương Chứng đại sư và đám người NNKP cũng lên trên núi và đi đến đó, sợ bị phát hiện. Lệnh Hò Xung vội vã bay vút lên nóc nhà trên đó, đúng lúc đó thì bọn họ bước vào. Bọn họ đang tranh cãi với Phương Chứng đại sư được đôi ba câu thì Nhậm Ngã Hành và Doanh Doanh cũng mở cửa bước vào. Nhìn thấy Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm “Quả nhiên Linh Thứu tự đã giam cầm Doanh Doanh”. Phương Chứng đại sư đi ra và bình tĩnh đáp lễ:
– Thiết nghĩ, vị này chính là Nhậm giáo chủ của NNTG. Nhậm tiên sinh đến bổn tự không biết có gì chỉ giáo?
– Lão phu không ử trong giang hồ đã mười mấy năm, thật không ngờ vẫn còn có người nhớ đến oai danh của lão phu. Mấy người các ngươi không phải là bại tướng dưới tay của lão phu năm đó sao? – Nhậm Ngã Hành vừa nói, vừa lấy ta chỉ vào Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần.
Phương Chứng đại sư cho rằng Nhậm Ngã Hành đến đây là vì lệnh ái nên đứng ra lên tiếng:
– Nhậm giáo chủ, nếu ông đến đây là vì lệnh ái thì lão nạp đã đưa cô ta xuống núi rồi. Hơn nữa là do Lệnh ái tự nguyện ở lại Linh Thứu tự, chứ không phải do chúng tôi bắt giữ cô ấy. Mong nhậm giáo chủ suy xét.
– Lão phu đến đây cũng chính là vì chuyện đó, nhưng có điều, ngước các vị giam giữ không phải là lệnh ái của lão phu. Đây mới chính là con gái của lão phu. – Nhậm Ngã Hành vừa nói, vừa chỉ vào Doanh Doanh.
– Vậy…vậy người mà lão nạp giam giữ là ai?
– Đông Phương Bất Bại.
Câu trả lời của Nhậm Ngã Hành khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều ngỡ ngàng, nhịp tim của Lệnh Hồ Xung tăng lên đột ngột, thật không thể tin nổi cô gái xinh đẹp đó lại chính là Đông Phương Bất Bại giáo chủ của NNTG, nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của họ, Nhậm Ngã Hành khoái chí:
– Các người không ngờ phải không, hôm nay lão phu tìm lên đây chính là để tìm hắn tính sổ, ai ngờ các người lại thả hắn đi nhanh như vậy.
– Cũng được, bọn ta đến đây cũng vì chuyện này, nếu Đông Phương Bất Bại đã trốn đi rồi, vậy hôm nay bọn ta sẽ tính sổ với Nhậm Ngã Hành ngươi. – Tả Lãnh Thiền đắc ý lên tiếng.
– Ha ha ha, các ngươi biết rõ là đơn độc giao đấu, chắc chắn sẽ thua, nên hôm nay ỷ đông hiếp yếu phải không? Chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản được ta, Lão phu sẽ tự vẫn trước mặt các ngươi.
– Nhậm giáo chủ, chúng tôi sẽ không ỷ đông hiếp yếu, chúng ta sẽ giao đấu tranh thắng thua như người giang hồ, nếu Nhậm giáo chủ có thể thắng 2 trong 3 trận, thì sẽ có thể xuống núi.
– Được, vậy ta xin lĩnh giáo tuyệt học của Linh Thứu tự ông.
Mọi người tự giác lùi lại một đoạn khá xa, nhường khoảng trống cho hai người họ giao đấu. Sau một cú vận khí, một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai lập tức lao vào giao tranh. Linh Thứu tự quả nhiên không hổ danh là Bắc đẩu của võ học, một cao thủ bậc nhất như Nhậm Ngã Hành mà cũng bị Phương Chứng đại sư áp chế hoàn toàn, 72 tuyệt kỹ võ công của ông quả nhiên vô cùng uy lực và dũng mãnh.
Thân pháp nhanh nhẹn và chiêu thức võ công thượng thừa, ngay cả Hấp Tinh đại pháp của Nhạc Bất Quần cũng không làm gì được ông. Phương Chứng Đại sư sau khi thi triển Đại Lực Kim Cang chưởng, ông kết hợp với Dịch Cân kinh đã chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối. Nhậm Ngã Hành lép vế hoàn toàn, bị chúng một chưởng, ông lùi lại thủ thế. Bất ngờ, Nhậm Ngã Hành quay ra tấn công Dư Thương Hải, Phương Chứng đại sư thấy vậy lao ra ngăn cản, lợi dụng sơ hở đó, Nhậm Ngã Hành quay lại phản đòn, dùng Hấp Tinh đại pháp (Lúc này mới có cơ hội tiếp cận. Trước đó chưa một lần) đánh ông một chưởng khiến Phương Chúng đại sư bị trọng thương bắn ra xa. Nhạc Bất Quần thấy vậy hét lớn:
– Đại sư, một chút lòng từ bi của ông đã tạo cơ hội cho kẻ gian ấm toán rồi.
Tả Lãnh Thiền thấy cơ hội đã đến (Do Nhậm Ngã Hành cũng dính một chưởng của Phương Chứng đại sư trước đó) liền rút kiếm lâm trận. Doanh Doanh thấy vậy lao vào giải nguy, nhưng kiếm pháp của nàng quá tầm thường so với Đại Tung Sơn Dương chưởng của Tả Lãnh Thiền. Chỉ một chưởng của hắn, toàn bộ lớp áo ngoài của nàng đã bị vỡ tan tành, để lộ ra những đường cong uốn lượn do bộ quần áo mỏng tanh bên trong không còn che đậy được nữa, phô bày ra trước mặt mọi người. Nếu không phải Tả Lãnh Thiền thương hoa tiếc ngọc, có lẽ giờ này nàng đã chầu ông vải từ lâu rồi. Hắn khoái chí cười lớn:
– Hahaha. Nhậm Ngã Hành, con gái ngươi ũng thật xinh đẹp quá đi, nàng ta con đẹp hơn cả phu nhân của người ngày nào,…chỉ khong biết là…có dâm đãng bằng hay không thôi?
Nhậm Ngã Hành thấy con gái bị làm nhục, kaij bị hắn khiêu khích, ông không nói gì, lập tức lao lên, nhanh như chớp, một tay ông tóm lấy tay Tả Lãnh Thiền, thi triên môn thần công Hấp tinh đại pháp. Nào ngờ, hắn đã có dự liệu từ trước, sử dụng lội lực dồn vào hai ngón tay trỏ, đánh Hàn Băng chân khí vào thẳng tay của Nhậm Ngã Hành, Hàn Băng chân khí khiến cơ cánh tay của ông lạnh ngắt và đống băng lại, Nhậm Ngã Hành sợ hãi vội vàng thu chưởng pháp về và điểm huyệt vào cánh tay bị dích chưởng. Nhạc Bất Quần thấy Nhậm Ngã Hành hai lần đều bị Phương Chứng đại sư và Tả Lãnh Thiền đánh thương, nhân cơ hội này lên tiếng:
– Nhậm giáo chủ, chúng ta hai trận, mỗi bên đều thắng một trận, vậy trận cuối cùng này, sẽ do Nhạc mỗ ta lĩnh giáo.
Doanh Doanh thấy hắn lợi dụng cơ hội đó giở thói bỉ ổi ra thì tức giận vô cùng, nàng đang định lao lên giao chiến thì Tả Lãnh Thiền ngăn lại và lên tiếng:
– Lệnh Hồ Xung, đến lúc ngươi xuống được rồi đó.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều giật mình nhìn lên trên, chỉ có Phương Chứng đại sư và Nhậm Ngã Hành là biết sự có mặt của chàng trong này thông qua hơi thở. Đủ thấy nội công của hai người này cao siêu đến thế nào (Nếu không muốn nói là mũi thính như chó =)).). Lệnh Hồ Xung biết đã không thể trốn được nữa, chàng bay từ trên không xuống, vội vàng tháo lớp áo choàng bên ngoài ra khoác lên người Doanh Doanh để che đi những điểm nhạy cảm. sau đó, chàng quay ra nhìn sư phụ và sư nương yêu dấu của mình, rồi đến bên Phương Chứng đại sư quỳ xuống:
– Phương Chứng đại sư, vãn bối xông vào Linh Thứ tự, tội đáng muôn chết, xin Phương Chứng đại sư lượng thứ.
– Lệnh Hồ thiếu hiệp đừng đa lễ. Hô hấp đều đặn, nội công thâm hậu, bổn tọa đang thắc mắc không biết là cao thủ phương nào.
– Thì ra Phương Chứng đại sư đã biết tôi ở trên đó từ lâu rồi. – Lệnh Hồ Xung quay ra bái kiến Nhạc Bất Quần, thế nhưng ông ta đã quay mặt đi.
– Trận thứ 3 này sẽ do Lệnh Hồ Xung đánh. – Nhậm Ngã Hành lên tiếng.
– Không được, làm sao tôi có thể đánh với sư phụ tôi được chứ? – Lệnh Hồ Xung giật mình lên tiếng.
– Người ta nói ngươi đã được chân truyền võ nghệ của Phong sư thúc bổn môn. Mặc dù ngươi không còn là người của phái Hoa Sơn, nhưng vẫn sử dụng kiếm pháp của Phái Hoa Sơn ta. Chỉ trách người làm sư phụ như ta quản giáo không nghiêm, dạy ra một tên đồ đệ nghiệp chướng như ngươi. Hôm nay nếu ta không giết được ngươi, thì ngươi hãy giết ta đi.
– Sư phụ / Sư huynh. – Cả Lệnh Hồ Xung và Nhạc phu nhân cùng lên tiếng.
Sau một tiếng hô “Cầm kiếm lên” thì Nhạc Bất Quần rút kiếm ra và lao vào tấn công chàng liền. Không còn cánh nào khác, Lệnh Hồ Xung buộc phải dùng kiếm chống đỡ lại sư phụ chàng, nhưng chàng chỉ chống đỡ mà không dề đánh trả, Nhạc Bất Quần cứ tấn công còn Lệnh Hồ Xung cứ phòng thủ, lên tiếp ười mấy chiêu như vậy, Lệnh Hồ Xung vẫn không hề rút kiếm ra. Sợ rằng ngay cả đệ tử cũng không đánh bại, Nhạc Bất Quần cũng tấn công tới tấp và không ngừng nghỉ. Như thấu hiểu điều đó, Lệnh Hồ Xung không phòng thủ nữa, chàng tự động buông kiếm:
– Sư phụ, con không đánh lại người, chúng ta đừng tỉ thí nữa.
Doanh Doanh định lên tiếng, nhưng Nhậm Ngã Hành đã ngăn lại và nói về phía Phương Chứng đại sư:
– Phương Chứng đại sư, hai thầy trò họ bất phân thắng bại, ta nghĩ trận thứ ba này, chúng ta xem như hòa đi.
Phương Chứng đại sư không có ý kiến gì, Tả Lãnh Thiền và những người còn lại không còn cách nào khác, đành bất lực nhìn họ đi xuống núi. Lệnh Hồ Xung dẫn hai người họ vào hang động. Hàn Băng chân khí của Tả Lãnh Thiền quả nhiên vô cùng tinh diệu, đến lúc này, Nhậm Ngã Hành mới ngấm đòn, toàn thân ông ta lanh ngắt và tê cứng lại. Lệnh Hồ Xung suốt đêm đó phải dùng nội công của Hấp Tinh đại pháp để đẩy Hàn Băng chân khí trong người Nhậm Ngã Hành ra.
Sáng sớm hôm sau, Dư Thương Hải dẫn đám đệ tử xuống núi, trên đường trở về núi Thanh Thành thì gặp Đông Phương vừa ra khỏi Linh Thứu tự, nàng chặn tất cả chúng lại, vừa nhìn thấy nàng, bọn chúng đã hồn phiêu phách lạc, lùi lại thủ thế. Đông Phương rất bình thản:
– Bổn cô nương không muốn giết người, các ngươi mau nói cho ta biết, Lệnh Hồ Xung đang ở đâu, ta sẽ tha chết cho các ngươi.
– Phí, hôm nay bọn ta đông như vậy, lẽ nào lại sợ một mình ngươi. Lên… – Dư Thương Hải hét lớn.
Dứt lời, đám đệ tử phái Thanh Thành hớn năm chục tên lao vút lên tấn công nàng. Đông Phương rất bình tĩnh, nàng không muốn giết người nên né tránh tất cả lũ lâu la và tấn công một mình Dư Thương Hải. Chỉ một cú nhào lộn, cổ hắn đã bị tay nàng bóp chặt và nhấc lên cao, dí chặt thân xác hắn vào một thân cây, đám đệ tử khốn nạn chỉ dám vây quanh, không một ai dám mạo hiểm lao vào. Đông Phương đang tra hỏi Dư Thương hải về tung tích của Lệnh Hồ Xung thì đúng lúc đó, phu phụ Nhạc Bất Quần cũng đi đến đó, Dư Thương Hải thấy vậy cố gằn giọng nói:
– Nhạc Chưởng môn, mau sử lý Đông Phương Bất Bại.
Vừa nhìn thấy nàng, Nhạc Bất Quần giật mình, hắn rút kiếm ra và nói lớn:
– Thật không ngờ, yêu nữ nhà ngươi lại chính là Đông Phương Bất Bại.
– Ta cũng thật không ngờ, Lệnh Hồ Xung hào sảng như vậy lại có một sư phụ bỉ ổi vô liêm sỉ như Nhạc Bất Quần ngươi.
Nhạc Bất Quần rút kiếm, cả Ninh nữ hiệp cũng vậy, bọn họ lao vào Đông Phương, nàng thả Dư Thương Hải ra và đánh nhau với hai người họ, cả đám đệ tử thấy vậy cũng lao vào tương trợ, tạo thành một cuộc hỗn chiến chưa từng thấy giữa Đông Phương và mấy chục người vây quanh. Có đến 3 cao thủ của Võ Lâm vây quanh nàng nhưng cũng chẳng thể động vào nổi một dợi tóc của Đông Phương, nàng tả đột hữ xung, công trái đánh phải, chỉ loáng một cái đã đánh cho Nhạc Bất Quần bầm dập và khống chế hắn, một lần nữa, đám người vây quanh nàng lại một phen tim đập chân run, nàng lên tiếng hỏi Nhạc Bất Quần:
– Nói, Lệnh Hồ Xung đang ở đâu?
Suy nghĩ một lúc, Nhạc Bất Quần lên tiếng trong hằn học:
– Nó chết rồi.
Câu nói của Nhạc Bất Quần khiến Đông Phương như vỡ vụn ra thành từng mảnh, nàng còn chưa hết bàng hoàng thì Nhạc Bất Quần vẫn tiếp tục lên tiếng:
– Sau này, ngươi đừng tìm nó nữa, mặc dù nó không còn là đệ tử của Hoa Sơn, nhưng ta cũng không mong nó có bất kỳ quan hệ nào với Mà Giáo các người. Ma đầu ngươi đừng nhắc đến nó nữa.
Mắt Đông Phương lúc này đã đỏ hoe, nhưng nàng vẫn hy vọng tìm được chút gì đó dối trá trong lời ói đanh thép của Nhạc Bất Quần, nàng túm lấy cổ áo hắn:
– Ngươi nói bừa.
– Đông Phương Bất Bại, lẽ nào ngay cả một người chết ngươi cũng không bỏ qua sao?
– Ngươi lừa ta.
Đông Phương tức giận hét lớn, tiếng thét ai oán và đau khổ của nàng làm rung chuyển cả một góc rừng, nàng vận khí và hét lên như người điên dại vậy. Đám đệ tử của phái Thanh Thành như bị ma lực khống chế, lao đầu vào nàng để cố giết cho được Đông Phương, Dư Thương Hải lợi dụng cơ hội đó ra hối thúc Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân chạy trốn. Trong khí đó, đám đệ tử của phái Thanh Thành lần lượt bị hận thù của Đông Phương đánh bại ở đó, xác chết nằm la liệt, rải rác cả một góc rừng, không một ai sống sót.
Dư Thương Hải và vợ chồng Nhạc Bất Quần chạy được một đoạn khá xa, khi cảm giác đã an toàn, hắn mới dừng lại và thở dốc, như vừa từ cõi chết trở về vậy. Nhạc phu nhân thấy như đám đệ tử đó chết oan dưới bàn tay của Đông Phương, nàng bất bình lên tiếng:
– Dư quán chủ, ông là nhân sĩ chính phái, tại sao lại vì mạng sống của mình mà hy sinh tính mạng của đệ tử.
– Không phải ta còn lo cứu cả tính mạng của hai người sao, để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt. Các đệ tử chết hết rồi thì sao? Nếu để chúng ta chết, Quần long vô thủ lẽ nào họ…
– Đúng là những lời giả dối.
Nhạc phu nhân nói xong rút kiếm đánh vè phía hắn, Dư Thương Hải rất nhanh chóng né đòn rồi đánh cho nàng một chưởng khiến Nhạc phu nhân bị bắn ra ngã về phía Nhạc Bất Quần, nàng tức giận lên tiếng:
– Dư Thương Hải, ông tưởng chuyện này như vậy là xong sao? Nếu truyền khắp giang hồ, ta xem phái Thanh Thành các người còn mặt mũi nào không?
Giật mình nhớ ra điều đó, Dư Thương Hải mỉm cười gian trá và lên tiếng:
– Được, các người đã nhắc nhở ta chuyện này không được truyền ra ngoài, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Hắn nói xong, từ từ tiến đến, Nhạc Bất Quần dìu vợ mình lùi lại, từ từ lên tiếng:
– Dư Thương Hải, rốt cuộc ông muốn làm gì, ông tưởng ông là đối thủ của hai chúng tôi sao?
– Đúng, bình thường ta không đánh với ông, nhưng bây giờ hổ xuống đồng bằng bằng bị chó khinh (Đm, thế khác đéo tự nhận mình là chó ). Ta xem ông làm được gì. Xem chưởng.