Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 122: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 122:

Sau cuộc làm tình dai dẳng kéo dài, Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng bế Doanh Doanh xuống suối, chàng nhẹ nhàng tắm rửa, rồi sau đó Doanh Doanh dẫn chàng đến gặp Nhậm Ngã Hành:

– Người chính là Nhậm tiền bối? – Nhậm Ngã Hành đã thay đổi diện mạo so với ở trong ngục, nên chàng nhất thời không nhận ra

– Không sai, tiểu tử, kiếm pháp của ngươi đích thực rất tuyệt.

– Người thoát hiểm từ lúc nào, vãn bối đang muốn đi…

– Tiểu tử, ngươi muốn cứu lão phu thật sao? Doanh Doanh, nha đầu này có nhãn quang lắm.

– Cha, con đã nói mà, người ta đâu có giống như cha, cái gì mà đại sự trước tiên.

– Tốt lắm, Doanh Doanh của ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

– Cái gì, Nhậm tiền bối, Doanh Doanh, thì ra hai người là cha con. – Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên.

– Đúng vậy…

Trong khi đó, tại Mai trang:

– Trọng phạm đó làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hắc Bạch Tử tại sao lại bị nhốt ở trong đó.

– Khởi bẩm hai vị trưởng lão, chuyện này thuộc hạ cũng thực sự không hiểu.

– Lần này chúng ta đến đây là muốn điều tr rõ, tại sao trong phạm lại thoát khỏi Mai trang. Nếu các ngươi cứ theo sự thật mà nói, ta còn có thể xử lý khoan dung, giữ lại mạng cho các ngươi.

Đại trang chủ còn đang phân bua thì bên ngoài một tiếng cười lớn vang lên văng vẳng khiến tất cả đều thấy lạnh gáy, một luồng gió chạy thoáng qua rồi một bóng người áo đen lao vun vút vào và ngồi ngay sảnh, tất cả mọi người quay lại nhìn rồi giật mình lùi lại thủ thế. Người này chính là giáo chủ Nhậm Ngã Hành. Cùng lúc đó, Hướng Vấn Thiên bên ngoài bay vút vào, ông quỳ lê từng bước đến trước mặt Nhậm Ngã Hành và khấu đầu:

– Thuộc hạ tham kiến giáo chủ?

– Hướng tả sứ?

– Giáo chủ, bao nhiêu năm nay thuộc hạ tìm người rất khổ sở, cho đến khi thuộc hạ theo giấu vết của hai tên nô tài này mới tìm được Mai trang.

– Hướng tả sứ, nhiều năm không gặp, ngươi đối với bổn giáo chủ vẫn còn có lòng trung thành hiếm thấy. Mau đứng lên. / Tạ giáo chủ.

Hướng vấn thiên vừa đứng dậy thì lúc đó Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cũng bước vào, Hướng Vẫn Thiên quát lớn:

– Mấy người các ngươi thấy giáo chủ còn không mau quỳ xuống.

– Hắn là giáo chủ gì chứ? Giáo chủ của NNTG ta ai ai cũng biết chính là Đông Phương giáo chủ. Tên họ nhậm thần trí điên đảo, làm loạn chúng giáo, sớm đã bị khai trừ. Hướng Vẫn Thiên, ngươi phò giặc phản nghịch, tội đáng muôn chết.

Tên trưởng lão vừa dứt lời thì đã bị Nhậm Ngã Hành thi triển Hấp tinh đại pháp hút hắn về phía mình rồi hút toàn bộ nội lực khiến hắn gục xuống, chết ngay tại chỗ. Tên còn lại hốt hoảng quỳ mọp xuống, run run nói rong sợ hãi:

– Từ nay về sau, tiểu nhân nguyện đi theo phò tá lão nhân gia, Nhậm giáo chủ, người có dặn dò gì xin cứ lên tiếng.

Nhậm Ngã hành bỏ qua cho hắn, đi đến 4 huynh đệ Mai trang lên tiếng:

– Bốn huynh đệ các ngươi, bây giờ định dự tính thế nào?

– Giáo chủ, chúng tôi đã giam giữ người suốt 12 năm qua, tự biết lần này khó tránh khỏi kiếp nạn, muốn chém muốn giất tùy giáo chủ định liệu.

– Tốt, vậy ta tác thành cho các ngươi.

Lệnh Hồ Xung thấy vậy hét lớn:

– Khoan đã, Nhậm tiền bối, 4 huynh đệ họ chẳng qua là phụng mệnh Đông Phương Bất Bại, bọn họ hoàn toàn không có lỗi, xin ông hãy tha cho họ một con đường sống.

– Phong huynh đệ, đa tạ ý tốt của cậu, cậu dùng mưu kế cứu thoát Nhậm giáo chủ, chúng tôi tự biết đã không còn đường sống, 12 năm an nhàn, đối với chúng tôi như vậy là đủ rồi.

– Khoan đã đại trang chủ, chuyện này hoàn toàn không phải là chủ ý của tôi, lừa gạt 4 vị trang chủ suốt trong thời gian qua đã là không tốt rồi, nếu để 4 vị vì tôi mà phát chết nữa thì Lệnh Hồ Xung tôi sao còn mặt mũi mà sống trên đời này chứ?

– Cậu…cậu chính là Lệnh Hồ Xung, thảo nào. – Cả 4 người đều giật mình.

– Nhậm tiền bối, chỉ cần họ hứa quy ẩn giang hồ, từ nay không bước chân vào trung nguyên nữa thì ông có thể tha cho họ rồi chứ? – Lệnh Hồ Xung quay sang lên tiếng.

– Cha, con thấy Xung ca nói đúng đấy. Hơn nữa 4 vị trang chủ thực sự không có tội gì cả, tất cả cha nên tính với Đông Phương Bất Bại.

Nhậm Ngã Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

– Được, nể lời con gái của ta và tên tiểu tử này, ta tha chết cho 4 người các người, từ bây giờ trở về sau, đừng để ta gặp các ngươi nữa, nếu để ta nhìn thấy, các ngươi sẽ không con đường sông đâu. Cút đi.

– Đa ta Nhậm giáo chủ không giết.

Cả bốn người cáo biệt Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh rồi rời đi. Chỉ có Tam trang chủ là cứ nhìn Doanh Doanh với ánh mắt tiếc nuối. Nhìn ánh mắt của hắn, Doanh Doanh đã đoán ra kẻ nào chiếm đoạt nàng đêm nọ. Nàng vốn định truy cứu, nhưng sực nhớ ra điều gì đó nên lại bỏ qua cho hắn, xem như đó là cái giá nàng phải trả cho công cuộc cứu cha mình. Từ đó về sau Giang Nam tứ hữu hoàn toàn biến mất trên giang hồ, không còn ai có thể tìm được tung tích của họ nữa. Sau đó Doanh Doanh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lệnh Hồ Xung nghe, và cả kế hoạch truyền thụ hấp tinh đại pháp để trị thương, nhưng thật không ngờ cơ duyên tìm đến, Lệnh Hồ Xung lại tự mình học được.:

– Lệnh Hồ huynh đệ, ta thấy kiếm pháp của ngươi rất tốt, nhân phẩm cũng tốt, ta thấy người và Doanh Doanh rất hợp đôi, chuyện này cứ để ta làm chủ, đem Doanh Doanh gả cho ngươi, sau này chúng ta sẽ cùng tấn công lên Hắc Mộc Nhai đòi lại ngôi vị giáo chủ. Sau khi chúng ta đánh bại Đông Phương Bất Bại, đòi lại ngôi vị giáo chủ, ngươi sẽ là phó giáo chủ của ta, thế nào?

– Cha… – Doanh Doanh đỏ mặt.

– Ý tốt của giáo chủ, Lệnh Hồ Xung tôi xin nhận, nhưng tôi học thấp kém, sao có thể cùng giáo chủ sánh vai xưng huynh gọi đệ chứ? Hơn nữa tuy tôi bây giờ đã không còn là đệ tử của phái Hoa Sơn, nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có một ngày có thể trở về Hoa Sơn,

– Phái Hoa Sơn này, có gì tốt mà ngươi lưu luyến chứ? Sau khi ngươi gia nhập giáo ta, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi là giáo chủ của NNTG. Ngươi và Doanh Doanh lại xứng đôi như vậy, thế nào? Lời của lão Thái Sơn nhạc phụ ta ngươi không nghe sao?

– Nhận sự hậu ái của giáo chủ, Doanh Doanh vừa mắt, Lệnh Hồ Xung hổ thẹn không dám nhận, nhưng tôi và Doanh Doanh cô nương chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, tôi làm sao mà dám trèo cao chứ, hơn nữa, trước đó tôi đã có người yêu thương rồi.

Nói đoạn, chàng quay sang nhìn nàng với ánh mắt bối rối:

– Doanh Doanh…mong muội sẽ hiểu…những ngày tháng sống bên muội thật vui vẻ…hạnh phúc…nhưng ta có hẹn ước rồi…có lẽ phải đi tìm người con gái kia, xem cô ấy ở đâu, sống chết ra sao…

Doanh Doanh bàng hoàng, nàng lặng người đi, cả bầu trời như sụp đổ, tình yêu chân thành nàng dành cho chàng không được báo đáp trọn vẹn, sự trong trắng, thuần khiết nhất nàng dành cho chàng cũng không đổi được trái tim của chàng. Nàng khụy xuống, chân tay như mềm nhũn, không còn sức lực.

– Khốn kiếp, lý nào là vậy? Ta giết ngươi…

Bị cự tuyệt, Nhậm Ngã Hành vô cùng tức giận, quay ngoắt 180 độ định quay ra giết chàng. Doanh Doanh hoảng hốt la lớn:

– Cha, dừng tay lại…

– Doanh Doanh, để ta giết hắn đi, hắn không đi theo chúng ta, để lại sẽ thành hậu họa về sau.

– Cha, dừng tay lại. Con không muốn chúng ta trở thành kẻ vong ân bội nghĩa, dù sao thì chính huynh ấy đã cứu cha ra khỏi ngục.

– Khốn kiếp, thật là tức chết mà. – Nhậm Ngã Hành uất ức chửi rủa.

– Doanh Doanh…đa tạ muội…ta đi đây…

– Khoan đã, ta muốn nói rõ cho huynh một chuyện…

– Doanh Doanh…còn chuyện gì nữa??

– Chuyện ở Ngõ Lục Trúc, ta mới chính là bà bà, chính ta sai Bình Nhất Chỉ tới cứu hunh, cũng chính ta tụ hội quần hùng trên Ngũ Bá Cương giúp đỡ huynh. Ta còn…

– Doanh Doanh….không cần nhiều lời với hắn. Chúng ta đi…

Doanh Doanh còn định nói tiếp thì Nhậm Ngã Hành đã kéo con gái mình đi mất, Lệnh Hồ Xung ngỡ ngàng, chàng muốn đuổi theo nhưng không kịp nên đành lang thang vào thị trấn, chàng đi về hướng Phúc Châu để tìm gặp sư phụ và sư nương của mình, trên đường đi, gặp môt tên tướng quân triều đình côn đồ, giờ thói du con ăn hiếp người dân, Lệnh Hồ Xung tức giận đánh đấm cho hắn một trận tơi bời rồi lấy luôn bộ y phục của hắn và cải trang thành hắn, vác kiếm ngêu ngao đi trong rừng.

Ở trong rừng, chàng gặp một nhóm người ăn mặc đồ đen kín mít chạy về hướng cổng Nam, đoán là có chuyện không hay, Lệnh Hồ Xung âm thầm bám theo bọn chúng, đi được một đoạn về hướng Triết Mẫn, Lệnh Hồ Xung phát hiện ra đám người áo đen đó phóng phi tiêu vun vút về hướng có một nhóm ni cô đang ở đó, đến gần, chàng phát hiện ra đó chính là Nghi Lâm và mọi người của phái Hằng Sơn. Phi tiêu bắn ra như mưa khiến cho bọn họ dù chống đỡ rất nhiều nhưng vẫn có người bị trúng phải tên độc. Cuối cùng, chỉ còn lại 3 người trụ được là Nghi Lâm, Nghi Ngọc và Định Tĩnh sư thái thì bọn chúng lao đến và quay thành một vòng tròn, Lệnh Hồ Xung thấy vậy bay vút lên cao rồi dậm chân xuống giữa vòng tròn đó đánh ra một luồn nội lực cực mạnh khiến cho bọn chúng bị ngã văng ra đập cả thân hình vào cay xanh, tên thì gãy xương, tên thì đau đớn ê chề. Chàng nhẹ nhàng đi đến lấy đánh đấm túi bụi rồi bắt chúng mang thuốc giải ra. Tên áo đen sợ hãi lôi ra hai lọ thuôc giải, Nghi Lâm vội vã chạy đến bôi thuốc giải lên người các sư tỷ muội đang bị thương.:

– Hằng Sơn não ni Định Tĩnh tạ ơn tướng quân đã ra tay cứu mạng, xin hỏi danh tính tướng quân.

– Bổn tướng quân họ Ngô, tên là Thiên Đức. Nhưng bà cứ gọi ta là Tướng Quân cũng được. – Lệnh Hồ Xung khoái trá cưới lớn nói. Bọn họ không ai nhận ra chàng.

– Hôm nay phái Hằng Sơn gặp nạn, may có tướng quân ra tay cứu giúp, thật vô cùng cảm kích.

– Không cần khách sáo, chém yêu trừ ma vốn là trách nhiệm của ta.

Nói Xong, Lệnh Hồ Xung cười lớn bỏ đi, Đám người phái Hằng Sơn tiếp tục lên đường, đi đến tối, họ đến thị trán Phúc Kiến, nhưng lạ thay trời vừa chập tối là nhà nào nhà nấy đã đóng cửa kín mít, không ai mở cửa cả, điều này thật khác xa với nhưng nơi khác, Định Tĩnh sư thái thấy vậy kêu gọi Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn các đệ tử khác đi thăm dò một vòng, các đệ tử chia nhau ra đi tìm khắp trấn rồi đồng loạt quay về bẩm báo:

– Sư bá, cả trấn này giống như tử thành vậy, đều không có lấy một người nào ngoài đường, chúng đệ tử đã vào tận nhà cũng không có ai.

– Lẽ nào Ma giáo đã giết sạch người trong trấn rồi đi chôn xác.

– Sư bá, con có một kế hoãn binh, chúng ta đốt tất cả các đèn nhà của từng người trong trấn cho tất cả cũng sáng lên, như vậy bọn chúng sẽ không thể nào biết chúng ta đang ở đâu.

– Được, vậy Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn theo một số các đệ tử khác đi làm, số còn lại theo ta vào nhà khách Phúc Lai chờ đợi.

– Rõ, thưa sư bá…

Sau đó, Định Tĩnh Sư bá về nhà Khách Phúc Lai Nghi Lâm và số người còn lại sau khi đốt hết đèn của các nhà trong trấn thì cũng đã quay lại. Mọi người vừa quay lại đầy đủ chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài có tiếng kêu cứu. Định Tĩnh sư thái phái vài người ra xem, nhưng họ đi một lúc rồi không thấy quay lại, rồi một lát sau tiếng kêu cứu vẫn cứ vang lên, cứ thế, từng nhóm người ra ngoài một rồi không thấy quay trở lại, Định Tĩnh sư thái lo lắng vô cùng. Khi trong nhà trọ chỉ còn mỗi bà và Nghi Lâm, chờ suốt một canh giờ, Nghi Lâm sốt ruột lên tiếng:

– Sư bá, các sư tỷ muội đi suốt 1 canh giờ đến giờ mà chưa thấy quay lại, liệu họ có gặp bất trắc gì không?

– Được, con đi theo ta, chúng ta chia nhau ra đi tìm xem. / Vâng, thưa sư bá.

Hai người vừa tách ra thì Nghi Lâm cũng bị mất tích, Định Tĩnh sư bá quay lại gọi cũng không thấy đâu. Định Tĩnh sư thái tức giận hét lớn:

– Yêu nhân Ma giáo, có giỏi thì ra đây quyết tử một trận với ta, đừng có giả thần giả quỷ như vậy, không sợ thiên hạ cười chê hay sao?

Bà vừa dứt giọng, tức thì có tới 6 tên áo đen lao vút tới và phóng ám khí về phía bà. Ngay lập tức Định Tĩnh dùng khí, sử dụng Vạn hoa kiếm pháp chế ngự những ám khí đó rồi ném trả lại, ba tên đầu không kịp né tránh, bị mấy phi tiêu của chính mình găm đúng vào yết hầu, chết ngay lập tức, ba tên còn lại phi tiếp ám khí về phía bà rồi dùng chưởng lực đánh thẳng về phía bà đồng loạt tấn công. Sư thái vừa gạt mấy phi tiêu đó ra thì dính chửa của bọn chúng bắn ra xa cả chục thước, bọn chúng tiếp tục lao đến thì Lục Bá của phái Tung Sơn không biết từ đâu bay ra tương trợ. Bọn chúng thấy vậy, ném bom khói về phía họ rồi chạy thoát thân. Lục Bá vội vã chạy đến nâng đỡ bà dậy:

– Sư thái, bà không sao chứ?

– Đa tạ lục sư huynh giải vây?

– Không dám không dám, Vạn Hoa kiếm pháp của Hằng Sơn quả là tinh diệu tuyệt luân, thảo nào ngay cả Lục Linh sứ giả của Ma giáo cũng bại dưới tay sư thái.

– Mấy tên yêu nhân Ma giáo lúc nãy chính là Lục Linh sứ giả?

– Đúng vậy, sư thái, sao chỉ có một mình bà, các đệ tử khác đâu.

– Nói ra thật xấu hổ, các đệ tử bần ni dẫn theo tự nhiên biến mất một cách vô cớ. Bần ni đang rất lo lắng cho chúng đây.

– Sư thái, NNKP như cây liên cành, Lục Bá nhất định sẽ giúp sư thái tìm ra các đệ tử của phái Hằng Sơn.

– Đa tạ Lục sư huynh. / Sư thái đừng khách sáo, đi, chúng ta vào rừng tìm thử xem.

Sau đó, Lục bá cùng Định Tĩnh sư thái đi về phía rừng, hắn nở một nụ cười nham hiểm trên môi. Bóng hai gười khuất hẳn khỏi thị trấn rồi, đám áo đen lúc nãy vội chạy ra, bọn chúng lột mặt ra, đầy tên nào tên nấy cười lớn khoái trá. Thì ra tất cả bọn chúng đều là người của Phái Tung Sơn, kế hoạch này cũng do Tả Lãnh Thiền bày ra để ép Hằng Sơn đồng ý nhập NNKP vào làm một, đám đệ tử của Định Tĩnh sư thái ban nãy cứ ba người một chạy ra ngoài thì bị bọn chúng khống chế, bịt chặt miệng lại rồi nhốt vào nhà, các nàng bị nhốt mỗi nhóm vào một góc, không được nhốt chung với nhau.

Lệnh Hồ Xung lúc đó cũng cũng lang thang đến đó, chàng thấy lạ lẫm vô cùng, tại sao thị trấn nhà nào cũng thắp đèn sáng rực lên như bàn ngày vậy, nhưng tại sao không có nổi một người đi ngoài đường, đi thêm vài bước nữa đột nhiên chàng nghe thấy tiếng cười hi hí vang lên từ một căn nhà ở phía Đông thị trấn. Tiếng cười đàn ông nghe rất là khoái trá, dâm đãng. Biết ngay là có sự không lành, Lệnh Hồ Xung từ từ nhẹ nhàng tiến tới căn phòng đó. Ghé mắt nhìn vào khe cửa, chàng bỗng thấy toàn người nóng bừng, mặt đỏ lên…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.